Báo Cáo Thủ Trưởng, Thân Thỉnh Phản Công

Chương 4



Tịch Tây vẫn cho là sẽ không bao giờ gặp lại Lăng Mộc Phong nữa, nhưng là cậu hình như đã quên trên đời này còn cái thứ gọi là ‘Nghiệt duyên’.

Thật vất vả chiếm được đồng cảm của ba, sau đó cậu rất may mắn trong vòng mấy tháng tiếp theo đều không có bị bắt đi xem mắt nữa.

Bây giờ đang là tháng tám, S thị những ngày này là thời điểm nóng nhất trong năm, vào lúc giữa trưa đi bộ bên ngoài 10 phút da thịt như bị đốt cháy, thật sự là không cho người sống mà.

Nhưng mà Tịch Tây coi như là hạnh phúc, cậu được nghỉ trọn tháng bảy, thừa lúc thời tiết còn trong lành mà chưa quá gay gắt, cậu và một vài giáo viên khác tham gia trợ giúp cho hoạt động giảng dạy vùng nông thôn, chạy tới thôn trang cũ nát ở S thị xa xôi, khi trở về mang theo một lá cờ thưởng bay bổng mấy chữ ‘Giáo viên ưu tú vùng quê’ treo trong phòng.

Bất quá thời gian tiêu dao của cậu thật sự không nhiều lắm, S đại là trường đại học số một số hai cả nước, nơi đây chú trọng nhất giáo dục tố chất, người học không cần phải là trạng nguyên văn lý khoa thành tích chói mắt, cũng không cần tạo ra phát minh có thể so với nhà khoa học. Nói cách khác, trong bụng có kiến thức nhưng lại không đủ tố chất thì cho dù có cầm một trăm vạn đi cũng vô dụng.

Lại nói Tịch Tây đã làm giáo viên thể dục tại S đại hai năm rồi, hắn hàng năm đều rất nhàn nhã, kỳ thật công việc trợ giáo ở nông thôn phải làm đến giữa tháng 8, nhưng chưa tới tháng 8 đã bị trường học gửi tin thúc giục trở về. Nguyên nhân trong thông báo giải thích không rõ ràng lắm, trở lại tới trường học mới biết được là vì năm nay thời gian sinh viên đại học năm nhất huấn luyện quân sự từ hai mươi ngày sửa thành một tháng, yêu cầu các thầy cô sớm trở lại trường học trao đổi công việc.

Ngay từ đầu Tịch Tây vẫn không thể hiểu được trường học lần này vì sao lại coi trọng huấn luyện quân sự cho tân sinh viên như thế, dù sao đội ngũ huấn luyện quân sự của S đại lai lịch không nhỏ, một lần huấn luyện quân sự xuống toàn bộ tân sinh khí chất cùng tinh thần phong mạo đều nhanh chóng chuyển biến tốt, mấy trường đại học bình thường nhìn mà đỏ mắt.

Về sau tin tức bị ngăn chặn, Tịch Tây mới từ một giáo viên Anh ngữ quen thân biết được, lần này có mấy vị quan lớn từ thành phố lân cận tới S đại, thị trưởng S thị đối với chuyện này chút để ý nên tạo áp lực cho nhân viên nhà trường, nhân viên nhà trường rơi vào đường cùng cố ý đến Trung ương Bộ quốc phòng bên kia xin chỉ thị cầu phái quân nhân mạnh mẽ đến đây huấn luyện quân sự cho tân sinh S đại.

Hiện tại trồng người là chính sách quan trọng nhất của quốc gia, huống hồ S đại bồi dưỡng được ra đều là nhân tài tinh anh, những trường học khác đều ra rìa, hơn nữa S đại cũng là trường học trăm năm, hiệu trưởng đức cao vọng trọng, vừa đưa ra lời mời tới Trung ương Bộ quốc phòng như vậy, ngay lập tức phái những quân nhân đứng đầu quân khu miền Tây đến đây.

Nói đến quân khu miền Tây không thể không nói đến uy quyền của bộ đội đặc chủng, đức cao vọng trọng, tấc đất đều có người tài, mỗi một bộ đội đặc chủng không có gì ngoài hành động nhanh chóng, sức chiến đấu mạnh, quan trọng nhất là bọn họ có một bộ não mà người bình thường không thể sánh kịp.

Nói thực ra, khi cô giáo Anh ngữ ôn nhu động lòng người nói đến bộ đội đặc chủng Tịch Tây thấy được trong mắt nàng phiêu đãng chính là sùng bái, lại để cho cậu lập tức sởn hết cả gai ốc.

Tịch Tây cảm thấy a, chính mình tuổi còn trẻ dù gì cũng không thể thiếu mơ mộng, mà như cô giáo Anh ngữ mang tư tưởng của người nước ngoài không phải không nên chờ mong gì ở mấy nam tử lãng mạn nho nhã sao, cơ bắp như vậy, khuôn mặt thân thể cường tráng lạnh lùng sẽ trở thành lựa chọn đầu tiên?

Đương nhiên, những chuyện này đều cùng Tịch Tây không quan hệ, chỉ là đầu cậu đột nhiên hiện lên một cái ý nghĩ đáng sợ—— nếu như lão ba biết được là quân nhân nổi tiếng như thế không biết có thể đem cậu đóng gói đưa vào quân đội quốc gia hay không?

Trường học hai ngày trước khai giảng, tân sinh phải đến trường học tiến hành kiểm tra sức khoẻ, Tịch Bắc là thủ khoa S đại khoa học tự nhiên, cùng ngày đó Tịch Tây ngoài ý muốn được nghỉ, trở về nhà làm lái xe, đem nữ nhân duy nhất của Tịch gia tận tình hầu hạ.

Kỳ thật muốn truy cứu lịch sử, bốn anh em nhà Tịch gia giống như đều là sinh viên của S đại, kể cả Tịch Tây cũng không ngờ. Cậu lúc ấy mặc dù không phải thủ khoa S đại khoa học tự nhiên, nhưng là tốt xấu cũng lọt vào Top 10, thành tích vượt qua điểm chuẩn hơn 20 điểm, cho nên trong khoa cũng vô cùng nổi tiếng.

Cùng ngày năm người Tịch gia đều đến S đại, chỉ là vì không muốn làm náo loạn, Tịch Tây dừng xe cách cửa trường học chừng một trăm mét, mang theo mấy túi hành lý của Tịch gia tiểu công chúa dưới ánh nắng mặt trời mồ hôi chảy chảy ròng ròng.

Tịch Đông thấy cười nhạt, “Thực hi vọng Tịch Bắc nha đầu kia lập tức tiến vào ngủ đông.” Lười thành một con rắn rồi!

Tịch Nam chống cằm, một đôi mắt hoa đào cười tủm tỉm, “Đúng vậy, Tây Tây mồ hôi đầm đìa rất là gợi cảm nha, bị người ngoài nhìn trúng chẳng phải nhà chúng ta lỗ lớn rồi sao?”

Tịch gia lão ba bị nhi tử ngăn ở phía ngoài cửa trường trong nội tâm vốn không thoải mái, một lời của Tịch Nam lập tức châm ngòi nổ cho hoả tiễn, tròng mắt lăn một vòng, mở miệng liền mắng: “Tiểu Nam con nói mát nhiều như vậy xuống xe xách đồ đi!”

Tịch Nam bên môi cười lập tức méo xệch, cái biệt danh Tiểu Nam này vô cùng buồn cười, cái này dùng hơn hai mươi năm còn thuận miệng như vậy, hơn nữa khắp nơi đều nói.

Tịch Đông tiểu đông qua (bí đao), Tịch Nam tiểu nam qua (bí đỏ), Tịch Tây tiểu tây qua (dưa hấu), Tịch Bắc tiểu bạch thái (cải trắng), đó là biệt danh yêu thương Tịch gia lão ba đặt cho bốn anh em, về sau càng gọi càng thích.

Tịch Đông sắc mặt cũng chìm rồi, thẳng xuống xe, một tay ưu nhã cắm vào túi quần âu phẳng phiu không có một tia nếp gấp một tay cầm chìa khoá xe mang biểu tượng Rolls-Royce mở cửa xe ngồi vào ghế lái Tịch Tây vừa ngồi, không nói một lời đạp xuống chân ga, xe ‘Kít’ một tiếng rất nhanh rời đi.

Tịch Bắc hôm qua mới uốn tóc, màu nâu nhạt gợn sóng dưới ánh mặt trời dị thường chói mắt, thân thể thon dài mảnh khảnh, da thịt trắng nõn mềm mịn, giương nhẹ khóe môi, thời thượng mang theo một cỗ ưu nhã, xinh đẹp không cô gái nào sánh nổi, lại để cho nàng lập tức thành tiêu điểm của tất cả mọi người, mà Tịch Tây bên cạnh nàng nghiễm nhiên trở thành một nhân viên chuyển đồ.

“Bắc Bắc, rất nóng?” Tịch Tây thương em gái có tiếng, thấy em gái bên cạnh tay che dù tay cầm quạt, gương mặt màu tiểu mạch có chút thương tiếc.

Tịch Bắc nhưng lại không cảm kích, bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn không kiên nhẫn phất phất như đuổi ruồi, “Mau đi, chướng mắt.”

Tịch Tây cũng không tức giận, thật đúng là trên cổ treo hai cái túi, hai tay hai cái rương hành lý tốc độ nhanh hơn.

Không có để ý những ánh nhìn của người xung quanh, anh trai cẩn thận nhanh chóng tiến lên, tiếp nhận cái dù chống tia cực tím trong tay Tịch Bắc, phía sau còn cầm quạt quạt cho nàng.

Tịch Bắc trên mặt tươi cười không nói một lời hưởng thụ, trong mắt lộ vẻ đắc ý.

Mà Tịch Tây bên kia, trên người treo tất cả đều là túi xách của nữ tử, kéo chính là rương hành lý màu phấn hồng, trên đường đụng phải thầy cô trong trường lúc này mới cảm thấy xấu hổ, cúi thấp đầu cấp thiết hướng về ký túc xá nữ.

Ký túc xá nữ có sáu tòa nhà, mỗi tòa nhà mười tầng, mà khoa của Tịch Bắc nằm ở tầng thứ năm tòa hai, vừa vặn đối diện quảng trường (sân tập,…), cậu mới vừa đi vào trong sân liền nghe được một hồi thanh âm vang dội mà chỉnh tề, sau đó là bốn phía âm thanh vỗ tay nhiệt liệt, cậu vô thức ngẩng đầu, lại đối diện với một đôi con ngươi xinh đẹp đủ để khuynh thành khuynh quốc…