Ngày thứ hai là kiểm tra sức khoẻ cho sinh viên đại học năm nhất, hôm nay Tịch Tây vốn là không có việc gì làm, nhưng lúc bảy giờ sáng bị một cuộc gọi của Tịch Bắc đánh thức dậy.
Tịch Tây vội vàng từ nông thôn trở về, còn có rất nhiều chuyện cậu còn lo lắng. Đêm qua cậu gọi một cuộc điện thoại cho hiệu trưởng trường dưới đó, hỏi một vài chuyện sau đó lên mạng tra xét thông tin, mua một vài quyển sách và sản phẩm điện tử, cảm thấy đói bụng làm một tô mì ăn mới biết được thời gian đã muộn, lúc này mới tắm rửa nằm ngủ.
Gần đây cậu làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, hôm nay lúc tỉnh lại vẫn cảm thấy mệt mỏi, vỗ vỗ mặt thanh tỉnh một chút mới nhận điện thoại, “Bắc Bắc, làm sao vậy?”
Tịch Bắc tuyệt không khách khí, cũng không hỏi han một tiếng đã bùm bùm một tràng dài, kỳ thật đơn giản chính là muốn Tịch Tây đi mua bữa sáng nàng thích ăn mang đến ký túc xá nữ.
Tịch Tây thở dài một hơi, nhận mệnh đứng lên, vệ sinh xong xuôi sau đó ra cangtin trường học mua hai phần bữa sáng, nghĩ nghĩ, cậu lại mua thêm ba phần, ngồi ở bàn bên cạnh ăn hết một phần của mình rồi cầm theo bốn phần còn lại đến ký túc xá nữ.
Nữ sinh có thể tùy tiện vào ký túc xá nam, nam sinh đến ký túc xá nữ xin dừng bước, S đại là trường học có cả nam cả nữ hiển nhiên không ngoại lệ.
Nếu là nam bình thường thật đúng là không được vào ký túc xá nữ, nhưng Tịch Tây có chứng nhận giáo viên, hơn nữa ngày hôm qua nhân viên quản lý ký túc xá đối với cậu ấn tượng không tệ, cảm thấy tiểu tử này tuổi còn trẻ đã là giáo viên S đại rất có tiền đồ, người trung thực lại thương em gái, liền không có ngăn cậu tiến vào.
Gõ cửa tới hơn ba phút đồng hồ Tịch Bắc mới vỗ vỗ mặt, không có một điểm hình tượng mở cửa, nhìn thấy trên tay cậu bốn phần bữa sáng rất là thoả mãn, cánh tay mảnh khảnh ôm một cánh tay cậu, cười tủm tỉm rồi hôn một bên má cậu, “Vẫn là Tây Tây tốt nhất.” Sau đó liền túm lấy bữa sáng, sập cửa.
Đối mặt với không khí buổi sớm còn hơi lạnh, Tịch Tây một tay cắm túi quần, cười nhẹ lắc đầu thở dài một hơi, cô em gái này ở nhà coi trời bằng vung, xa nhà chỉ sợ sẽ càng thêm lười. Cậu vốn định gọi nàng dậy ăn sáng rồi đi ra cậu sẽ mang nàng đi dạo quanh trường học làm quen một chút, nhìn bộ dạng nha đầu kia đã biết rõ nàng muốn tiếp tục ngủ rồi, bằng không thì sẽ không chuồn nhanh như vậy.
Mà thôi, Tịch Tây biết rõ Tịch Bắc nha đầu kia cũng là người có chừng mực, chính mình quản quá nhiều nàng sẽ lại lải nhải, hay là mình đến bãi tập chạy vài vòng buông lỏng một chút a.
Xoay người, đang muốn xuống lầu, nhưng không ngờ ánh mắt thoáng nhìn hành lang tầng trệt khu nhà đối diện một thân ảnh thon dài cao ngất, phong thần tuấn lãng. Khẽ giật mình, nghĩ đến ngày hôm qua xấu hổ cậu cảm thấy nếu không cách người này 100m thì chính là ngược đãi cơ mặt chính mình.
Đi hai bước, cậu nghĩ lại, nam tử hán đại trượng phu so đo những chuyện này làm gì, mình cứ ra chào hỏi một câu quản người khác nhận hay không nhận!
Chưa đến hai giây cứ như vậy đã nghĩ thông suốt, vặn đầu đang muốn kéo ra một nụ cười chào người phía toà nhà bên kia. Nhưng mà, một câu của Tịch Nam ‘Có một loại cười gọi đồ ngốc’ lại phiêu đến trong đầu cậu, bởi vì cậu quay đầu, thân ảnh kia đã xoay người vào cửa rồi.
Tịch Tây đối với ván cửa đóng chặt nở nụ cười 0.2 giây, sờ sờ chóp mũi, xoa xoa cơ mặt, xuống lầu.
Ngày hôm nay, Tịch Tây dọc theo 800m đường băng chạy sáu vòng, so với bình thường nhiều hơn hai vòng.
Bởi vì cậu cảm giác mình thật đúng là TMD đủ ngu ngốc!
Ngày huấn luyện quân sự rất nhanh đã đến, địa điểm ngay trong S đại.
Kỳ thật ngay từ đầu quân khu miền Tây đề nghị địa điểm cũng không phải trong trường học nhưng lại bị từ chối, là Học viện quân sự cách S đại hơn mười dặm, chỗ đó có sân bãi cùng phương tiện huấn luyện tốt nhất, vậy thì lần huấn luyện quân sự này sẽ đạt tới trình độ huấn luyện của quân nhân bình thường, nhưng là rất nhiều phụ huynh nhận được tin sợ con mình không chịu được khổ, không đồng ý.
Nội trong một ngày nhận được mấy trăm tin nhắn trách cứ cùng phẫn nộ của phụ huynh, nhà trường bất đắc dĩ đành phải viết thư tạ lỗi đến quân khu miền Tây cùng Học viện quân sự, thượng cấp quân khu miền Tây vô cùng giận dữ, cảm thấy cái này chính là vũ nhục quân khu miền Tây, chuyện bé xé ra to, đã từng thông báo cho rút quân, nhưng không biết tại sao cuối cùng vẫn không có gì xảy ra.
Nhưng là, vô luận như thế nào, lịch huấn luyện quân sự vẫn đúng hạn triển khai.
S đại có năm hệ, từng hệ từng lớp đều phân một huấn luyện viên, mà căn cứ các hệ lớp cũng bị chia thành các tiểu đội, do thượng cấp quân khu miền Tây phái sĩ quan đến cai quản.
Mà nhà trường cũng phái giáo viên có kinh nghiệm hoặc là giáo viên tự nguyện làm giáo viên cố vấn, giúp tân sinh viên giải đáp thắc mắc, mà Tịch Tây trong diện giáo viên có kinh nghiệm, vừa vặn bị phân đến khoa Luật năm nhất của Tịch Bắc làm giáo viên cố vấn.
Một ngày mới, tất cả sinh viên hơn năm giờ đã bị đào khỏi giường, trong tiếng kêu rên mặc quân phục màu xanh lá đồng bộ nhận mệnh đi đến quảng trường tập hợp.
Buổi sáng 5 giờ 30 ngày tháng tám sắc trời đã sáng, khi sinh viên xuất hiện tại quảng trường thì sĩ quan huấn luyện đã thẳng tắp đứng đó rồi.
Thời gian huấn luyện quân sự đã định như vậy, 5:30-6:30 là tập hợp, sau khi kết thúc là thời gian ăn sáng, 7:30-11:30 là thời gian huấn luyện buổi sáng, giữa trưa có hai tiếng nghỉ ngơi, 14:30-17:00 là thời gian huấn luyện buổi chiều, thời gian huấn luyện buổi tối là 18:30-21:30.
Nói thực ra, Tịch Tây với tư cách giáo viên cố vấn, ngay khi cầm trên tay lịch làm việc lập tức thịt đau rồi.
Đương nhiên, nếu như người được huấn luyện là mình ngược lại cũng không có cái gì, nhưng là cậu xót Tịch Bắc ah, nha đầu kia từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm qua tý gian khổ nào, lịch huấn luyện quân sự kịch liệt như vậy không biết có thể tiêu được hay không.
Vì thế, cậu gọi điện thoại cho lão ba nhà mình, lão ba đối với lo lắng của cậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngữ khí rất nóng nảy, “Lòng dạ đàn bà! Ở nhà làm loạn cũng nhắm mắt làm ngơ, hiện tại rời nhà nếu không bị người khác giáo huấn tương lai chẳng phải là muốn nghịch thiên?!”Nói xong, liền cắt đứt điện thoại.
Tịch Tây không có bị mắng đến choáng, tiếp tục gọi điện thoại cho Tịch Đông, Tịch Đông thanh âm rất tỉnh táo giống như một khối băng, “Không chết được đâu.” Cũng cúp điện thoại.
Nghe thanh âm rè rè bên tai Tịch Tây lại nghĩ tới Tịch Nam, Tịch Nam nhếch miệng, thanh âm say lòng người giống như hoa đào khai mở, “Tây Tây đừng lo lắng, nó nếu là có chuyện gì, anh trai ta đây sẽ đem một miếng đất tốt nhất lưu cho nó. Ngược lại là em…”
Lần này, là Tịch Tây ngắt điện thoại.
Nhìn điện thoại, cậu bắt đầu tự nhìn lại chính mình, chẳng lẽ quả thực là mình lòng dạ đàn bà, quá mức lo lắng rồi sao?
Càng về sau, cậu mới biết được, không phải cậu lòng dạ đàn bà mà là có người ẩn quá sâu, thích khi dễ cậu mà thôi.
Huấn luyện quân sự ngày đầu tiên, 6:30, Tịch Bắc lại thúc giục cậu rời giường mua đồ ăn cho nàng, khi đó Tịch Tây đã sớm rời giường, cũng không sai biệt lắm đến cangtin trường học, nghe được giọng nói hư nhược của Tịch Bắc, một lòng kéo căng rồi, “Bắc Bắc, có phải rất mệt hay không?”
Đối với em gái hai tuổi đã mất mẹ, cậu luôn là người thương nàng nhất.
Nhưng là cậu tổng đã quên chính mình khi đó cũng chưa qua bảy tuổi được bao lâu.
“…” Đối phương dừng lại một lúc, rất lâu mới nói: “Bốn phần bữa sáng.” Sau đó liền cúp.
Tịch Tây nóng vội, “Bắc Bắc?”
Nhưng mà bên tai sớm đã không có đáp lại.
Tịch Tây nhìn điện thoại trong chốc lát, nhanh chóng đến cửa sổ thuần thục mua bốn phần bữa sáng, có lẽ bởi vì quá gấp, thời điểm xoay người không có chú ý, đụng phải một bức tường cứng rắn, khí tức sạch sẽ trong trẻo.
“Thực xin lỗi!” Đầu cậu nhoáng một cái, chưa kịp nhìn mặt người đã cúi đầu nói xin lỗi.
“Tịch tiên sinh không cần khách khí.”
Thanh âm kia rất quen thuộc cũng quá dễ nghe, trầm thấp từ tính, như một nốt nhạc trầm.
Ngẩng đầu, tiến nhập con ngươi đầu tiên là một bộ quân trang cao ngất uy nghiêm, thời điểm nhìn đến gương mặt Tịch Tây lập tức choáng váng.