Bạo Chúa Nhà Thái Tử Phi Lại Lên Cơn Ghen

Chương 3: Ta nhận tội



Ông trời thật không chiều lòng người, khi Vân Lâm Li ám sát Lý Bắc Mục, đột nhiên một tia chớp sáng lên, làm cho động tác đâm hắng của nàng có chút vội vàng, lưỡi dao sắn bén bị lệch một chút không thế đâm chính xác vào tim hắn.

Nếu nhắm chính xác hơn, đâm thẳng vào tim hắn, thì hiện giờ Lý Bắc Mục đã sớm lìa đời rồi!

Vân Li Lâm nhìn Thiên Diệp bị roi đánh trúng, đáy lòng vô cùng áy náy, đau lòng. Thiên Diệp bởi vì nàng mới bị đánh. Nàng không muốn nhìn thấy tỷ muội tốt vì nàng mà chịu hình.

Nhưng nàng lại không cam lòng, không tình nguyện đầu hàng thú nhận lời buộc tội ngoan độc của Lý Bắc Mục. Roi từng cái rơi xuống người Thiên Diệp, nhưng lại đau ở trong lòng Vân Lâm Li.

Nàng nghĩ, có lẽ dùng hình với Thiên Diệp là để thử nàng thôi. Nếu nàng không thể hiện một chút phản ứng nào, bọn họ hẳn là sẽ bỏ qua! Cho nên nàng cố nhịn một chút, xem tiếp theo bọn chúng muốn làm thế nào!

Sau khi đánh hơn chục roi trên người Thiên Diệp, tên nha dịch liền cầm lấy lưỡi dao sắt bén, không đợi Vân Lâm Li lên tiếng, lưỡi dao sắt bén đã dừng trên ngón tay út của Thiên Diệp.

"A.." Thiên Diệp thảm thiết la lên, nửa ngón út của nàng rơi trên mặt đất, nửa còn lại máu chảy nhưa tứa ra!

Tâm Vân Lâm Li thắt lại, nhìn sắc mặt đau đớn tái nhợt của Thiên Diệp, nàng run rẩy, nhìn thẳng nha dịch quát lớn: "Dừng tay, không phải các ngươi muốn ta nhận tội sao? Nếu ta chết, các người đem toàn bộ cung nữ kia tới chịu hình, thì có quan hệ gì với ta?"

Giờ phút này, ánh mắt Vân Lâm Li tràn ngập phẫn nộ! Giọng điệu run rẩy trầm thấp, từng câu từng chữ thật da diết, mạnh mẽ!

Nàng vừa nói xong, phía sau truyền đến âm thanh khinh thường quen thuộc.

"Ngươi dám không, Thái Tử đã nói qua rằng, điện hạ không ban cho ngươi chết, thì ngươi không được chết. Ngươi nếu như chết đi, thì nàng ta cũng sẽ chết theo, không chỉ nàng ta mà tất cả cung nữ trong Liên Hoa Cung đều phải chết. Tất cả đều vì ngươi mà chết, nếu ngươi muốn mang mấy chục mạng người đem chết hết, vậy ngươi cứ việc đi tìm chết đi"

Người vừa nói chuyện là lão thái giám tên Minh Tứ hầu hạ Lý Bắc Mục ở Đông Cung. Minh Tứ vừa nói, vừa bước vào nhà lao của Thiên Diệp, giọng điệu đầy hung ác nói với nha dịch: "Ngươi tiếp tục chém ngón tay nàng ta, nếu Vân Lâm Li còn không chịu nhận tội, ngươi cứ tiếp tục chém, chém hết ngón tay, tiếp tục chém ngón chân, chém xong ngon tay cùng với ngón chân, vẫn còn có bàn tay, bàn chân.."

Những lời Minh Tứ nói ra như những lời từ trong miệng ma quỷ thốt ra, thật kinh hoàng!

Thái giám trong cung của kẻ máu lạnh, cũng đều mang máu lạnh như nhau, đều độc ác, mất đi nhân tính!

Vân Lâm Li mím chặt môi, toàn thân không ngừng run rẩy! Nếu ở đây không phải là địa lao, nếu không phải bị xích sắt trói buộc, nàng thật muốn giết chết tên thái giám già cực kỳ tàn ác này!

"Còn thất thần làm cái gì? Mau chém!" Giọng nói lạnh lùng của Minh Tứ vang lên, thúc giục tên nha dịch.

"Tuân lệnh"

Sau khi nha dịch lên tiếng, liền cầm lấy lưỡi dao sắt bén, chuẩn bị bổ về phía ngón áp út của Thiên Diệu. Đao còn chưa rơi xuống, liền nghe thấy âm thanh của Vân Lâm Li la lên: "Ta sai rồi, ta nhận tội, các ngươi thả nàng ta ra, nàng ấy vô tội.."

Minh Tứ nghe Vân Lâm Li hoảng sợ la lên, khoé môi giơ lên nụ cười lạnh, phất tay nói với nha dịch: "Ngươi lui xuống trước đi"

Hắn nhìn Vân Lâm Li với ánh mắt khinh miệt, nói: "Ngưới như vậy sớm một chút, Thiên Diệp cũng sẽ không mất đi một ngón tay, bất quá, những lời ngươi vừa nói, đối với Thái Tử điện hạ thì mới có thể cứu lấy Thiên Diệp!"

Vân Lâm Li toàn thân xụi lơ, ngã xuống ngồi trên mặt đất!

Đường đường là một Thái Tử của Đại Hưng Quốc lại có thể đê tiện đến nông nỗi này, dùng loại biện pháp điên rồi này làm nàng khuất phục! Làm nàng nhận tội!