Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Chương 22: Nhà của chúng ta



***

Kỳ Lâm sững người một lúc, sau đó lật người xoay lưng lại.

Vừa rồi cậu và Diệp Chuyết Hàn hình như quá tự nhiên rồi?

Đầu cậu ở ngay đũng quần Diệp Chuyết Hàn, tư thế thân mật quá mức rồi!

Diệp Chuyết Hàn, tên cẩu này!

Diệp Chuyết Hàn vươn tay cầm mô hình ẩn, cười nói: “Chúc mừng, thoát Phi nhập Âu.”

Gương mặt Kỳ Lâm nóng dần, đoạt mô hình về, “Anh còn biết “thoát Phi nhập Âu”?”

Diệp Chuyết Hàn: “Ông xã cậu cái gì cũng biết.”

Kỳ Lâm: “Lại bắt đầu rồi đúng không?”

Diệp Chuyết Hàn lộ ra vẻ mặt “ta không hiểu ngươi đang nói gì”.

“Lần sau đừng như vậy nữa.” Kỳ Lâm ho một tiếng.

Diệp Chuyết Hàn: “Hửm?”

Trong một giây Kỳ Lâm bỗng dưng nghĩ đến [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg].

Diệp Chuyết Hàn: “Đừng như thế nào? Tôi không nhớ đã làm gì với cậu.”

Hai bàn tay Kỳ Lâm giơ lên song song, cách nhau khoảng 10cm, “Vừa rồi tôi tập trung mở hộp mù, không chú ý khoảng cách giữa hai chúng ta…”

Cậu không nói tiếp.

Cậu tin Diệp Chuyết Hàn hiểu.

Nhưng Diệp Chuyết Hàn chỉ rũ mi xuống, “Vẫn tốt đi.”

Kỳ Lâm: “…..”

Tôi cảm thấy không tốt.

Diệp Chuyết Hàn một bộ không thèm để ý, “Tôi không có chạm vào cậu.”

“May là không chạm vào. Nếu gần hơn chút nữa, đầu tôi chắc là đập vào luôn rồi, chỗ đó của anh không chịu nổi đâu!”

Nói xong, Kỳ Lâm cảm thấy câu này hơi quen.

Hình như cách đây không lâu, cậu đã nói qua với Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn sửng sốt một giây, hừ cười.

Nói ra thì, lúc Diệp Chuyết Hàn hừ cười rất mê người.

Nhưng mà lúc này Kỳ Lâm chỉ muốn biết Diệp Chuyết Hàn vì sao lại cười? Chỗ nào buồn cười?

“Lần trước cậu nói, cậu đặt mông ngồi xuống, tôi sẽ chịu không nổi.” Diệp Chuyết Hàn thong nói, “Sau đó cậu cũng thấy rồi, hông và chân cậu tê rần nhưng tôi vẫn chịu đựng được.”

Mặt Kỳ Lâm ửng đỏ… không, thậm chí giống hông cậu lúc đó, tê rần.

Diệp Chuyết Hàn đang nói lúc hai người họ chụp ảnh kết hôn.

Sao cậu lại sơ ý như vậy, bất cẩn quên mất điều này?

Diệp Chuyết Hàn vỗ vỗ chân, “Cậu tới thử một chút không?”

Kỳ Lâm kết luận, vốn Diệp Chuyết Hàn định vỗ vào đũng quần, nhưng tư thế đó quá bất nhã, nên đổi sang vỗ chỗ khác.

Kỳ Lâm quyết đoán từ chối, “Không thử.”

“Thật sự không thử?” Diệp Chuyết Hàn giống như một người bán hàng đa cấp – đập đầu vào đũng quần để thử một chút?

“Không thử!”

Kỳ Lâm nghĩ, không thể tiếp tục đứng chỗ thang này được nữa.

Đứng một lúc nữa chắc xảy ra chuyện mất.

Cậu sợ mình không bình tĩnh được, động thủ với Diệp Chuyết Hàn.

Nếu không cẩn thận làm tổng tài ngã xuống, cảnh tượng đó sẽ rất đẹp mắt.

Bên dưới là một đống hộp mù cần dọn dẹp, Kỳ Lâm nhảy từ trên thang xuống, nhặt hộp không lên bỏ vào xe, đang muốn gọi Diệp Chuyết Hàn tới dọn cùng thì lúc xoay người lại thấy Diệp Chuyết Hàn đang xếp nhưng mô hình nhỏ lên kệ sách.

Kỳ Lâm: “Anh thật sự muốn xếp hộp mù lên kệ sách?”

Không tốt lắm nhỉ? Không phù hợp với phong cách của bá đạo tổng tài.

Nhưng bá đạo tổng tài lại không hề coi trọng, một mực muốn thay đổi, thậm chí còn đặt mô hình ẩn Kỳ Lâm mở được đặt ngay ở giữa.

Nói về hộp mù, một bộ thường có mười ba hộp, nhưng chỉ có mười hai mô hình trong hộp, chiếm phần lớn là mô hình bình thường, mô hình ẩn sẽ ngẫu nhiên thay thế một mô hình bình thường trong bộ.

Các mô hình ẩn rất hiếm, nhưng không hẳn cái nào cũng đẹp.

Ví dụ như mô hình ẩn Kỳ Lâm mở được ở dưới đũng quần Diệp Chuyết Hàn – tuy rằng nó hiếm, giá đắt gấp mười lần, nhưng nó rất xấu.

Một đứa trẻ xấu xí nhìn như đang dẫn đầu một nhóm nhân vật phản diện bằng nhựa đằng sau, đứng ở trung tâm kệ sách của Diệp tổng tài.

Tựa như phong thái của Diệp Chuyết Hàn – quân lâm thiên hạ.

Kỳ Lâm: “….”

Cũng được, tổng tài vui vẻ là tốt rồi.

Giờ nghỉ trưa ngắn ngủi trôi qua bằng việc mở hộp mù, sau khi dùng xong bữa trưa, Diệp Chuyết Hàn rời công ty đi tham dự một sự kiện gì đó.

Kỳ Lâm một mình ở văn phòng, di chuyển ghế sofa nằm tới gần kệ sách, quan sát một lượt rồi định bắt tay vào làm việc.

Sau giờ Ngọ, ánh nắng vừa phải, độ dày như của một tấm vải sợi bông, nhẹ nhàng phủ lên người.

Kỳ Lâm không thể không nheo mắt.

Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc cậu mở được mô hình ẩn, nhìn về phía Diệp Chuyết Hàn.

Ngoại hình Diệp Chuyết Hàn rất vượt trội, lần đầu tiên gặp mặt, khuôn mặt đó đã in sâu vào tâm trí của cậu. Con người ai cũng có lòng yêu cái đẹp, cậu cũng không phủ nhận, mình rất thích khuôn mặt của Diệp Chuyết Hàn.

Nếu không phải ngoại hình tốt, với tính tình của cậu, khả năng cao Diệp Chuyết Hàn đã bị cậu tẩn chết 800 lần rồi.

Nhưng trong khoảnh khắc nháy mắt vừa rồi kia, dù là biểu cảm hay biên độ của khóe môi, đều rất dịu dàng.

Sự dịu dàng gần như là ảo giác.

Cậu học hội họa, biết rõ khuôn mặt khi nhìn và gương bị đảo lộn khác với nhìn chính diện.

Sự dịu dàng trong chớp mắt kia, có lẽ chỉ là ảo ảnh của thị giác.

Lúc cậu xoay người đối diện với Diệp Chuyết Hàn, biểu cảm của Diệp Chuyết Hàn vẫn như bình thường, không có gì khác biệt.

Cậu thật sự nghĩ không ra.

Nhưng cậu thừa nhận khi phát hiện hình ảnh Diệp Chuyết Hàn mỉm cười dịu dàng kia, tim cậu đã tăng tốc.

Có lẽ trong khoảnh khắc đó cậu đã động lòng.

Kỳ Lâm chậm rãi đưa tay lên đè mạnh vào tim.

Sở dĩ quyết định dùng phương thức tìm kiếm AI kết đôi là vì một nguyên nhân quan trọng, cậu chưa từng rung động với bất kì ai.

Hai mươi tám năm, chưa từng động tâm.

Kỳ Hãn đã từng lo lắng hỏi cậu, “Tiểu Kỳ, liệu có phải phương diện kia của em có vấn đề? Có phải hôn nhân của anh quá mỹ mãn, ảnh hưởng đến vận khí đào hoa của em?”

Cậu hoàn toàn không có vấn đề gì. Trời cao làm chứng, mọi chức năng sinh lý của cậu hoàn toàn bình thường.

Hơn nữa, đối tượng của cậu là nam, của Kỳ Hãn là nữ, vậy thì Kỳ Hãn ảnh hưởng đến cậu bằng cách nào được?

Cậu chỉ là chưa từng có cảm giác thích một người đến mức muốn kết hôn.

Hình ảnh Diệp Chuyết Hàn ngồi trên thang cho cậu một cảm giác mà cậu chưa từng được trải nghiệm, kì lạ nhưng lại mơ hồ quen thuộc.

Kỳ Lâm đứng dậy, sững người trong chốc lát.

Hẳn là chuyện tốt nhỉ?

Cậu và Diệp Chuyết Hàn đã kết hôn, mặc dù cả hai đã từng nói, tuy không giống hôn nhân bình thường, nhưng đã ngầm đồng ý với nhau, hôn nhân này không phải là giả.

Tương lai hai người thật sự yêu nhau, họ còn phải tổ chức hôn lễ.

Nói cách khác, dần dần nảy sinh tình cảm là chuyện thường tình.

Diệp Chuyết Hàn còn tự xưng là ông xã đến mức quen miệng.

Đột nhiên Kỳ Lâm muốn tìm hiểu một chút về gia đình của Diệp Chuyết Hàn, về quá khứ Diệp Chuyết Hàn đã trải qua.

Gia đình hào môn xưa nay đều bị quần chúng ăn dưa tám chuyện say sưa, nhưng chỉ tra trên mạng thì rất khó tìm được chân tướng.

Kỳ Lâm ngồi về lại bàn làm việc của mình, nhìn máy tính nghĩ một lát, quyết định sau này nên nói chuyện với Diệp Chuyết Hàn nhiều hơn.

Nói chuyện phiếm với Diệp Chuyết Hàn, thật sự giống như đánh giặc vậy.

Di động rung lên, cắt ngang suy nghĩ của Kỳ Lâm.

Hình ảnh của bản mẫu đang được gửi lên nhóm chat công việc. Mọi người bàn tán sôi nổi, khí thế ngất trời. Kỳ Lâm nhìn một lúc, phát hiện Diệp Chuyết Hàn gửi cho cậu một tin nhắn mới.

[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]

Kỳ Lâm không nhịn được cười.

Meme Tiểu Mỹ Long này là thiết kế cậu hài lòng nhất, nhìn nó sẽ nhớ tới “Diệp Chuyết Hàn nghiêm túc.jpg”

Thần tiên ca ca ít nói ít cười, bộ dạng nghiêm túc kia thực sự rất ưu tú.

“Anh nghiêm túc cái mông.” Kỳ Lâm nghĩ một đằng nói một nẻo.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Hả?

Nói chuyện qua internet, buổi tối lẳng lơ, ban ngày rụt rè.

[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long đuôi ném phân.jpg]

Kỳ Lâm nhìn cái di động cũ, hắn ta muốn ném phân đi đâu?

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Diệp tổng, có chuyện gì vậy?

[.Diệp]: Cậu đang làm gì?

Kỳ Lâm là ông chủ, trước giờ đều chỉ có cậu hỏi bọn trẻ đang làm gì, có khi còn hỏi Cố Nhung, chưa từng bị người khác hỏi như bây giờ.

Nhưng cảm giác vui vẻ rạo rực này là thế nào?

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Vẽ

[.Diệp]: Vẽ tôi?

Tổng tài ai cũng tràn đầy tự tin như vậy à?

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Ngại quá, tôi đang làm việc.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]

[.Diệp]: Nhớ đưa tranh của cậu cho tôi.

[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]

Càng nhìn [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg] nhiều, Kỳ Lâm càng cảm thấy hình như có ma tính.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Anh chưa nói anh tìm tôi có việc gì?

[.Diệp]: Kiểm tra.

Kỳ Lâm: “…..”

Vậy thôi hả?

Đều là kiểm tra, tối qua cậu lại phải suy nghĩ lâu như vậy, bị trả lời chậm còn xấu hổ muốn chết, cất công tự làm một đống meme.

Thần tiên ca ca chỉ dùng hai chữ là xong?

Không lúng túng gì sao?

Không muốn xoạc chân sao?

[.Diệp]:?

Kỳ Lâm không biết trả lời thế nào?

[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long phi.jpg]

Kỳ Lâm hung hăng đánh chữ.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Dùng meme của tôi chơi vui nhỉ?

[.Diệp]: Vẫn ổn.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tiểu Mỹ Long, anh đang quấy rầy một người đang say mê làm việc.

Tin này gửi đi. Bên kia không thấy trả lời nữa.

Kỳ Lâm vào nhóm làm việc xem thử, đưa ra ý kiến sửa chữa, thảo luận nửa ngày vẫn không thấy Diệp Chuyết Hàn có động tĩnh gì.

Kỳ Lâm hoài nghi, cậu làm gì tổn thương Diệp Chuyết Hàn à?

Rốt cuộc vẫn không thể hiểu nổi một công chúa cả ngày nghĩ trong đầu cái gì.

Vị Diệp Chuyết Hàn này, chúng tinh phủng nguyệt*, có ai ngại bị Diệp Chuyết Hàn quấy rầy đâu?

(*chúng tinh phủng nguyệt: chữ trong Luận ngữ. Phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm. Đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng)

Kỳ Lâm thất thần, không vẽ nổi, trong thời gian ngắn liếc nhìn di động liên tục, cuối cùng không nhịn nổi nữa.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Diệp tổng Diệp tổng!

Hai phút sau.

[.Diệp]: Hửm?

Xem kìa, tự dưng rụt rè vậy?

Thật sự tức giận à?

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Vừa rồi anh không tức giận chứ?

[.Diệp]:?

Lại là dấu chấm hỏi!

Kỳ Lâm ghét nhất dấu chấm hỏi.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Đột nhiên anh không nói gì nữa.

[.Diệp]: Tôi không quấy rầy cậu làm việc nữa.

[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]

[.Diệp]: Không hề tức giận.

Diệp Chuyết Hàn phủ nhận ba lần.

Kỳ Lâm đã xao động một cách không thể giải thích được.

Trách ai? Chung quy chỉ có thể trách mùa xuân năm nay tới quá sớm.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: À.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]

[.Diệp]: Ừ.

[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]

Trả lời không nổi nữa, Kỳ Lâm bắt đầu tự hỏi.

Vậy là bây giờ [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg] đã trở thành meme cố định dùng để mở đầu và kết thúc câu chuyện rồi hả?

Một cái biểu cảm nghiêm túc có thể thể hiện thiên ngôn vạn ngữ?

Bản phác thảo Tiểu Mỹ Long xoạc chân đang tiến hành nốt các bước hoàn thiện, sau đó dựng mô hình mẫu và sửa chữa cho đến khi phù hợp với yêu cầu của hộp mù mùa mới.

Kỳ Lâm dự định vẽ một bản khác có biểu cảm và trang phục không giống bản kia giữ làm của riêng, làm phong phú hơn gói biểu cảm thường dùng của cậu và Diệp Chuyết Hàn.

Ngón tay của Diệp Chuyết Hàn đã ổn, Kỳ Lâm chạy qua chạy lại giữa “Xuất Tẩu” và Nhạc Đình, hoạt động bên ngoài của Diệp Chuyết Hàn cũng nhiều, cho nên kỳ thật số lần hai người ở chung trong văn phòng với nhau cũng không nhiều lắm.

Cái lạnh mùa đông đã hoàn toàn rút đi.

Một ngày nọ, Kỳ Lâm tới “Xuất Tẩu” nhưng không vào, cậu quay xe chạy về tầng 39 Nhạc Đình.

Mở cửa văn phòng, phát hiện Diệp Chuyết Hàn đang ngủ trên ghế sofa nằm.

Đường đường là Tiểu Mỹ Long, sao lại có thể ngủ trên sofa như vậy?

Rồng nên nằm ở một đầm nước mới đúng nhỉ?

Cái loại sofa này khí chất thấp kém, tổng tài nằm ngủ trên đó nhìn mất hình tượng quá đi a!

Diệp Chuyết Hàn nên ngồi ở cái ghế cao của tổng tài kia, nơi đó mới là chỗ tổng tài chí tôn nên ngồi.

Kỳ Lâm tự mình vui vẻ chốc lát, phát hiện trên người Diệp Chuyết Hàn có một tờ giấy.

Mới đầu Kỳ Lâm còn tưởng đó là văn kiện công việc, đến gần mới thấy hóa ra đấy là bức phác thảo lúc trước của mình.

Hầu kết và cổ, cánh tay và ngón tay, cằm và môi, thắt lưng và chân, từng nét từng nét, đều toát ra sự gợi cảm.

Kể từ hôm xung đột ở trên thang, cậu đã vẽ một bức khác có thêm phần thân dưới của Diệp Chuyết Hàn.

Thật sự là không nên.

Giấu bức tranh đi rồi vẫn bị phát hiện, cmn xấu hổ ghê gớm.

Bức này và bức vẽ đầu tiên có phong vị hoàn toàn khác nhau.

Từng nét đơn thuần, duy mĩ, không mang dục vọng.

Bức vẽ ngày đó tuy quần áo nghiêm chỉnh nhưng lại chú trọng sự tinh tế vào từng chi tiết, tâm tình lúc vẽ còn rất vi diệu, cho nên nhìn kiểu gì cũng mang theo chút mùi vị mặt người dạ thú.

Kỳ Lâm ngồi xổm xuống, muốn bịt tai trộm chuông, tranh thủ lúc Diệp Chuyết Hàn đang ngủ lấy bức phác thảo về.

Từ góc độ nhìn của cậu, Diệp Chuyết Hàn đang nghiêng đầu, hơi nhíu mày.

Có lẽ là vì không nhìn thấy đôi mắt nên cảm giác mâu thuẫn thần bí trên người Diệp Chuyết Hàn đã hoàn toàn biến mất.

Kỳ Lâm nhìn không chớp mắt, có cảm giác mình đang bị thôi miên.

Cho tới khi tiếng chuông di động vang lên, cậu mới hoảng loạn làm rơi bức phác thảo đang cầm trên tay, bí mật thở nhẹ một tiếng.

Diệp Chuyết Hàn tỉnh lại, cầm lấy bức tranh rơi trên mặt, nhìn về phía Kỳ Lâm.

Kỳ Lâm vừa nghe điện thoại vừa trừng Diệp Chuyết Hàn, linh hồn bay ra ngoài chầm chậm quay về.

“Đúng, tôi là Kỳ Lâm, xin hỏi ngài là ai?”

Diệp Chuyết Hàn nói gì đó nhưng Kỳ Lâm không nghe rõ.

Đầu điện thoại bên kia rất ồn, tín hiệu không tốt, rất nhiều người đang nói chuyện, còn có tiếng của đồ vật gì đó va chạm với mặt đất.

Kỳ Lâm nghe nửa ngày, hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn duy trì lễ phép, “Alo, có nghe thấy không?”

Một giọng nam trung niên ngắt quãng truyền đến, đầy vẻ nôn nóng, “Alo, Kỳ tiên sinh… Cậu mau quay về một chuyến đi… Tôi là lão Lương, quản lý chung cư… Đường ống nhà trên tầng nhà cậu bị vỡ… Có lẽ phòng tắm và nhà bếp đều đã bị…”

Kỳ Lâm khiếp sợ: “Cái gì?”

Căn nhà kia cậu mới mua và trang hoàng được bao lâu chứ, mới có mấy tháng!

Lão Lương nói: “Dù sao thì ngài cũng mau trở về đi. Hàng xóm tầng trên nhà ngài cũng không phải là người không biết đạo lý. Ngài có tổn thất gì họ đều sẽ bồi thường.”

Lòng bàn tay Kỳ Lâm ra đầy mồ hôi.

Tôi sợ họ bồi thường không nổi…

Nếu chỉ là phòng tắm và nhà bếp thì không sao. Nhưng mà trong nhà cậu còn đầy tây trang và giày da cao cấp của tổng tài.

“Được, tôi về ngay!” Mặc kệ là có vấn đề gì vẫn phải giữ bình tĩnh để giải quyết.

Kỳ Lâm ngắt điện thoại.

Bức phác thảo đã bị Diệp Chuyết Hàn lấy lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Chuyết Hàn vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói trầm thấp đầy lười biếng.

“Tôi…” Kỳ Lâm đắn đo hồi lâu, mở miệng: “Nhà của chúng ta…”

Diệp Chuyết Hàn: “Ừ? Nhà của chúng ta làm sao vậy?”

Kỳ Lâm: “Tầng trên có lũ lụt, ngập hết nhà của chúng ta rồi!”

*** Hết chương 22