Diệp Chuyết Hàn không đứng dậy khỏi người Kỳ Lâm ngay. Hai người gần gũi đối mặt nhau, Kỳ Lâm nhìn thấy chỗ sâu nhất trong mắt Diệp Chuyết Hàn đang có ánh sáng lấp lóe.
“Cậu dường như rất có hứng thú với tuổi thơ của tôi?” Một tay Diệp Chuyết Hàn chống ở bên cạnh sườn Kỳ Lâm, một tay vuốt ve cằm cậu, “Muốn ở lại, còn muốn tới phòng tôi lúc trước.”
“Không được sao?” Đôi đồng tử hơi sáng màu của Kỳ Lâm tỏa sáng dưới ánh mặt trời, lông mi như một cây quạt trong suốt, cười khẽ, “Ca ca, chúng ta kết hôn rồi.”
Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, tay nắm cằm Kỳ Lâm tăng thêm lực.
“Ưm…” Kỳ Lâm lười nhác hừ một tiếng.
“Cậu câu dẫn tôi?” Diệp Chuyết Hàn nói.
Kỳ Lâm híp mắt cười, giọng nói mềm hơn cả lúc nãy, “Tôi câu dẫn anh, chẳng lẽ không phải là đang thực hiện nghĩa vũ của bạn đời sao?”
Vừa nói, Kỳ Lâm vừa dùng đầu gối cọ cọ phần thân dưới của Diệp Chuyết Hàn, “Anh đè tôi.”
Thần sắc Diệp Chuyết Hàn cứng nhắc.
Kỳ Lâm cười nói: “Anh thật sự đang đè nặng tôi.”
Lúc này Diệp Chuyết Hàn mới đứng dậy, nhìn xuống.
Không có Diệp Chuyết Hàn che lại, Kỳ Lâm bị ánh mắt trời chiếu chói mắt không mở ra nổi. Tay trái cậu che trên trán, tay phải giơ lên, “Ca ca, kéo tôi một chút.”
“Cậu gọi ca ca thật thuận miệng.” Diệp Chuyết Hàn không hề có ý kéo cậu đứng dậy.
Kỳ Lâm đang cố ý. Có một lần khi hai người đang làm, cậu vô thức kêu một tiếng ca ca, sau đó cậu phát hiện, khi cậu gọi ca ca, Diệp Chuyết Hàn rõ ràng bất ngờ, đường cong ở cổ và cằm căng cứng.
Thân thể phản ứng rất thành thật, hai chữ ca ca này, rất hấp dẫn.
“Tay tôi tê rần rồi.” Kỳ Lâm giả vờ bất mãn, muốn bỏ tay xuống, “Anh có kéo không?”
Bóng Diệp Chuyết Hàn bao trùm tới, Kỳ Lâm đã có thể mở mắt ra, mượn lực đứng lên, “Cảm ơn.”
Hai người đi ngược hướng đằng nhà chính.
“Không đi tới phòng anh sao?” Kỳ Lâm gật gù, “Cũng đúng, nước suối này rất sạch sẽ.”
Hô xong Kỳ Lâm mới phát hiện lời này có thêm nghĩa khác.
Nước suối mát lạnh, bên dưới là đá cuội tròn tròn, đi chân trần dẫm lên rất thoải mái. Rõ ràng ý cậu là vậy, nhưng gọi kèm với tên của Diệp Chuyết Hàn thì nghe lại khác.
“Ừ.” Diệp Chuyết Hàn đi tới, để gọn đôi giày cậu ném trên bờ vào cạnh nhau, “Lúc nào có tôi ở cạnh cậu cũng đều rất thoải mái.”
Mặt Kỳ Lâm nóng bừng, tay kéo ống quần lên, “Anh lại nói lung tung.”
Diệp Chuyết Hàn học điệu bộ vừa rồi của cậu, “Tôi cho rằng thỉnh thoảng nói lung tung* cũng là đang thực hiện nghĩa vụ bạn đời.”
(*nguyên gốc 开黄腔- khai hoàng khang: xem lại chương 19)
Kỳ Lâm nghĩ, thôi bỏ đi, nhiều lần như vậy rồi vẫn không nhớ – ngàn vạn lần không được tranh luận với thần tiên ca ca.
“Lại đây.” Diệp Chuyết Hàn vẫy tay.
Dòng suối nhỏ rất nông, Kỳ Lâm đang định đi ra giữa dòng, quay đầu lại hỏi: “Hả? Làm gì?”
Diệp Chuyết Hàn: “Gọi cậu lại thì cậu lại đây đi.”
Ánh mắt trời phác họa hình dáng của Diệp Chuyết Hàn, tuấn mỹ cực điểm, nhắm thẳng vào tim của Kỳ Lâm. Cậu giống như bị thôi miên, ngoan ngoãn bước lên bờ, “Làm sao vậy?”
“Ài, không cho dính nước sao?” Kỳ Lâm không vui, “Không cho tắm rửa, nước cũng không được bước vào?”
“Không phải không cho.” Diệp Chuyết Hàn gập từng tầng ống quần lên, kiên nhẫn và cẩn thận.
Từ góc nhìn của Kỳ Lâm, ngón tay hắn thon dài hữu lực, xương cổ tay như phát sáng, rất gợi cảm.
“Cậu kéo quần kiểu này, lát nữa sẽ rơi hết xuống.” Diệp Chuyết Hàn xắn hai bên chỉnh tề, ngẩng đầu, “Như vậy mới được.”
Kỳ Lâm nhìn Diệp Chuyết Hàn đang ngồi xổm trước mặt mình, sững sờ hai giây.
Diệp Chuyết Hàn: “Hửm?”
Kỳ Lâm lấy lại tinh thần, trong ngực tê rần, “Ca, anh như thế này rất giống như đang cầu hôn tôi.”
Mí mắt Diệp Chuyết Hàn run lên cực nhẹ, chợt nói: “Không phải chúng ta đã sớm kết hôn rồi sao?”
Kỳ Lâm buột miệng thốt ra, “Nhưng chúng ta chưa tổ chức hôn lễ.”
Diệp Chuyết Hàn đứng lên, ánh mắt thâm thúy.
Trái tim Kỳ Lâm đập liên hồi, câu nói vừa rồi là nói chưa kịp nghĩ, bây giờ ngẫm lại mới thấy hơi xấu hổ.
Nhận thức chung lúc kết hôn là gì?
– là chỉ đăng ký, đợi tương lai chân chính yêu đối phương sẽ tổ chức hôn lễ sau.
Nói ra lời này, chính là đơn phương bày tỏ tình yêu với Diệp Chuyết Hàn.
Kỳ Lâm quay người, hắng giọng một tiếng, đi ra giữa dòng suối, “Để tôi tìm xem, dưới lớp đá cuội này có cất giấu kho báu gì không?”
Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn miêu tả hình dáng của cậu, nét mặt dần trở nên dịu dàng. Một lúc sau, hắn cúi xuống cầm theo giày của Kỳ Lâm, đi dọc theo bờ suối.
Không tìm được viên đá quý nào, Kỳ Lâm vẩy nước trên tay, hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?”
“Không phải cậu muốn tới phòng tôi tắm sao?” Diệp Chuyết Hàn hướng cằm về phía một tòa nhà nhỏ cách đó không xa.
Kỳ Lâm chụm tay trên trán, nheo mắt nhìn sang.
Đó là một tòa nhà hai tầng phủ đầy dây leo, bên ngoài có hàng rào hoa, mang đầy cảm giác xưa cũ.
Kỳ Lâm kinh ngạc, “Trước kia anh sống ở đó?”
“Ừ.” Diệp Chuyết Hàn gật đầu, “Đó là biệt uyển*.”
(*biệt uyển: khu vực riêng biệt)
Kỳ Lâm nhớ ra, Diệp Linh Tranh từng nói sau khi lên cấp ba Diệp Chuyết Hàn chuyển ra ngoài ở, thỉnh thoảng về nhà một lần. Không ngờ kể cả lúc ở nhà Diệp Chuyết Hàn cũng không sống cùng một chỗ với mọi người.
Kỳ Lâm dừng chân, cảm nhận một tia đau lòng.
Lý trí nói với cậu, đó đương nhiên là lựa chọn của Diệp Chuyết Hàn, không có gì gọi là đáng thương hay không đáng thương, nhưng cậu không thể không đau lòng, thời niên thiếu của Diệp Chuyết Hàn hóa ra lại cô đơn như vậy.
Tòa nhà càng ngày càng gần, Diệp Chuyết Hàn đặt giày xuống đất, “Chơi đủ chưa?”
Kỳ Lâm đá nước, quay về bờ, ngồi trên mặt đất đung đưa chân.
Diệp Chuyết Hàn đá đá mông cậu, “Mau đứng lên.”
“Không có cái gì để lau chân.” Kỳ Lâm vẫn ngồi im, “Vẩy một lúc là khô.”
Diệp Chuyết Hàn hừ lạnh, “Sao cậu lại nhiều chuyện như vậy?”
Kỳ Lâm ngẩng mặt lên, “Có phải vội làm việc gì đâu, trộm nhàn nhã một lúc không được à?”
Kỳ Lâm vỗ vỗ chỗ đá cuối ở bên cạnh mình, “Tới đây, ngồi xuống, phu phu chúng ta nói chuyện đất trời.”
Diệp Chuyết Hàn cười, “Tôi cõng cậu.”
Một trận gió thổi qua, rừng cây đối diện vang lên tiếng rì rào.
Hai chân lơ lửng, đùi được nâng lên vững vàng, trong đầu Kỳ Lâm trống rỗng.
Cậu cũng là người có vóc dáng cao 1m8, trong trí nhớ chưa từng được ai cõng qua, nhưng ghé vào lưng Diệp Chuyết Hàn lại có một cảm giác quen thuộc kì lạ.
Không khí nồng đượm hơi thở của mùa xuân.
Gió nhẹ thổi, cỏ xanh bát ngát.
Kỳ Lâm theo bản năng ôm cổ Diệp Chuyết Hàn.
Bên ngoài tòa nhà nhìn rất có cảm giác lâu năm, bên trong lại được quét tước sạch sẽ, có không ít đồ dùng gia dụng mấy năm gần đây, hiển nhiên là đã được sửa qua.
“Tầng một hay tầng hai đều có phòng tắm.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Cậu tắm ở đâu cũng được.”
Kỳ Lâm hỏi: “Phòng tắm tầng hai là trong phòng ngủ của anh?”
Diệp Chuyết Hàn gật đầu.
Kỳ Lâm cười nói: “Vậy tôi lên tầng hai.”
Phòng ngủ ở đây chỉ nhỏ bằng một nửa ở Thần Trang, lâu không có người ở mà vòi hoa sen vẫn có nước.
Kỳ Lâm xối một lúc, sực nhớ ra, kêu lên: “Diệp Chuyết Hàn.”
“Tôi đây.” Diệp Chuyết Hàn đi đến cạnh cửa phòng tắm, “Có việc gì?”
“Anh còn có quần áo ở đây không?” Kỳ Lâm nói, “Tôi muốn thay đồ.”
“Tôi đang tìm.” Diệp Chuyết Hàn cầm một bộ trên tay, nhưng rất cũ, chắc cũng phải từ mười năm trước.
Quay lại tủ quần áo, lại tìm kiếm một hồi, nhưng chỉ tìm được quần áo cũ, đều là đồ cũ từ nhiều năm trước của hắn.
Kỳ Lâm đi từ phòng tắm ra, nhìn Diệp Chuyết Hàn ngồi trên giường thất thần, trên giường trải đầy quần áo.
Kỳ Lâm không mặc áo trên, chỉ quấn khăn tắm bên dưới, nhìn Diệp Chuyết Hàn một lát, đột nhiên lớn tiếng nói: “Tôi bảo anh tìm hộ tôi một bộ, anh là đang bày hàng vỉa hè sao?”
Diệp Chuyết Hàn hoàn hồn, tầm mắt đảo qua người cậu, lông mày lơ đãng nhíu lại, “Cậu đã xong rồi?”
Trên ngực Kỳ Lâm vẫn còn hơi dính nước, được ánh mặt trời chiếu lên lấp lánh.
“Tôi không có quần áo để mặc.” Kỳ Lâm cầm đại một cái, kinh ngạc nói: “Đây là quần áo cũ của anh?”
“Mặc chứ, sao lại không mặc?” Kỳ Lâm rất hứng thú với một giường quần áo này, khom lưng nhặt một cái, giũ ra rồi lại xem cái khác.
Cậu xem quần áo, Diệp Chuyết Hàn xem cậu.
Lại khom lưng lấy quần áo, động tác của Kỳ Lâm quá mạnh, nút thắt khăn tắm bị nới lỏng.
Khăn tắm lập tức rơi xuống.
Bên trong trống không, mặt Kỳ Lâm nghệt ra một bộ dáng cún ngốc, đứng im tại chỗ, thậm chí quên đưa tay che lại cảnh xuân bên dưới.
Lời Diệp Chuyết Hàn nói cách đây không lâu đã ứng nghiệm.
Đáng tiếc thứ bị rơi ra không phải là ống quần tây.
Kỳ Lâm xấu hổ há miệng thở dốc, bị ánh mắt Diệp Chuyết Hàn nhìn đến đỏ lên, chạy nhanh về phía cái quần gần nhất, định ba bảy hai mốt mặc lẹ vào rồi nói tiếp, nhưng còn chưa cầm được quần, tay đã bị Diệp Chuyết Hàn nắm lấy.
“Anh!” Cậu kinh ngạc, ngắn ngủi kêu lên một tiếng, nháy mắt tiếp theo bị ném vào giữa giường quần áo.
Cậu nằm giữa đống quần áo mười năm trước, ngửi mùi thời gian trong từng tấc vải, có cảm giác như bị kéo vào quá khứ.
Diệp Chuyết Hàn hôn môi cậu.
Ánh nắng bên ngoài như một tấm chăn bạc, phủ trên người bọn họ.
Bọn họ như thể đang làm tình trong quá khứ.
Bốn giờ chiều, mặt trời đột nhiên biến mất, trời mưa to, mưa xong hiện ra một cầu vồng rất hiếm khi được nhìn thấy ở trong thành phố, kéo dài tới tận chân trời.
Vài bộ quần áo bị làm bẩn, Kỳ Lâm mặc áo phông xám và quần thể thao của Diệp Chuyết Hàn, xoay người trước gương, “Tôi như là đang trẻ ra mười tuổi.”
Diệp Chuyết Hàn hỏi, “Không chê quần áo cũ sao?”
Kỳ Lâm hỏi lại: “Lúc nãy anh ngồi phát ngốc trên giường là lo lắng tôi ngại quần áo này cũ?”
Diệp Chuyết Hàn mấp máy môi, nhìn cầu vồng bên ngoài cửa sổ.
Kỳ Lâm cười nói: “Không chê, tôi rất thích.”
Trong mắt Diệp Chuyết Hàn hiện lên ý cười nhợt nhạt, đi ra phía ban công.
Kỳ Lâm đi theo ra ngoài, lúc đứng trên ban công mới nhìn thấy bên ngoài còn có một cái đài cao, muốn lên phải dùng thang.
Tiếng Diệp Linh Tranh từ nơi xa truyền đến, “Cầu vồng đôi! Đừng bắt cá nữa, mau nhìn xem.”
Diệp Vân Sơn bất đắc dĩ nói, “Tôi không bắt nữa.”
“Không được, anh mới bắt được có hai con.”
“Vậy thì cậu đừng ồn ào nữa.”
Kỳ Lâm bật cười, Diệp Chuyết Hàn đã leo lên trên đài, vươn tay về phía cậu, “Tới đây.”
Đứng ở trên đài, tầm nhìn quả nhiên rộng hơn rất nhiều.
Kỳ Lâm chọt chọt lên vai Diệp Chuyết Hàn, hắn quay lại nhìn cậu, “Hửm?”
Kỳ Lâm nửa đùa nửa thật nói, “Anh thổi cho tôi một thải hồng thí* đi.”
(*thải hồng thí: ngôn ngữ mạng, dịch thô là “rắm cầu vồng”, dụng ý chỉ fan đang khen idol, idol cao quý có thả rắm cũng như cầu vồng)