- Mình thích cậu như cách hai cô gái là bạn thân nhất của nhau.
- Ừm, mình hiểu.
Hai người vẫn tập đấu kiếm với nhau suốt một kỳ nghỉ hè. Họ vẫn thân thiết, Aochi vẫn thích đối phương, Thư Kỳ vẫn bình thường như trước đây với bạn mình. Giữa họ không hề có bất kỳ sự kì thị hay khoảng cách nào.
Họ không liên lạc với nhau ngoài dịp hè. Thư Kỳ mỗi năm chỉ gặp Aochi đúng 2 tháng nghỉ hè mà thôi. Vậy mà năm tiếp theo, Thư Kỳ không còn gặp lại Aochi nữa. Cứ ngỡ Aochi lánh mặt cô, hoá ra là cô ấy đã đầu quân cho một tổ chức sát thủ nức tiếng.
***
Dỗ con ngủ xong, Thư Kỳ đứng hút thuốc lá ở ban công nghĩ lại kỉ niệm với Aochi. Đã lâu Bách Tùng không thấy vợ hút thuốc, vốn anh phụ trách cả mảng buôn bán thuốc lá của Hoắc Liên Bang nên loại nào Thư Kỳ cũng đã từng hút qua. Bách Tùng không hề cấm vợ điều gì, luôn để cô tự do làm điều mình muốn. Thậm chí khi con trai đột nhiên xuất hiện lúc Thư Kỳ đang hút thuốc, anh còn giấu thuốc lá giúp vợ để Bách Hoàng không nhìn thấy.
Anh ôm lấy eo vợ, ôn tồn hỏi han:
- Tâm sự gì vậy?
- Về Aochi!
- Ừm, bận lòng gì sao?
- Cô ấy từng thích em.
- Ừm! Bà chị của anh đúng là thu hút mọi giới tính nhỉ.
Thư Kỳ cười mỉm, gõ gõ mẩu thuốc để tàn rơi xuống:
- Anh không ghen sao?
- Em là người của anh, đã là vợ anh, là mẹ của con trai anh. Chỉ có thể là người khác ghen tị với anh mà thôi.
- Bị em bóc tem mà vẫn tự tin nhỉ!
- Được, chứ không phải bị.
Bách Tùng lấy mẩu thuốc của vợ dập tắt, rồi vác hẳn cô lên vai để đi về phòng.
Nói không ghen nhưng Bách Tùng lại làm tình rất lâu, rất bạo, rất chủ động chiếm hữu. Thư Kỳ chỉ buồn cười, đúng là yêu phi công, con trai mấy tuổi rồi nhưng lắm lúc tính khí chồng cô vẫn như trẻ con vậy.
Thư Kỳ mệt xỉu lười biếng nằm trên giường, Bách Tùng từ nhà tắm đi ra, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm bên dưới.
- Em cười gì?
- Em thử tưởng tượng, nếu Aochi là đàn ông thì không biết anh còn ghen tới mức nào!
- Anh sẽ làm em không thể nằm đó mà trêu chọc anh nữa.
- Ngốc nghếch! Yên tâm, chị đây sẽ có trách nhiệm với cưng.
Bách Tùng phì cười, rồi nhẹ nhàng bế vợ đi vào nhà tắm, anh đã chuẩn bị một bồn nước ấm với xà bông yêu thích của cô.
***
Dưới sự nhờ vả của chị gái, Hồng Vũ Hưng cho chị em nhà Devon tá túc thêm vài ngày. Đêm nay tiện đường anh về biệt thự. Dù ở đó có hai cô gái, nhưng biệt thự rất rộng, phòng anh ở khu vực rất riêng tư nên không lo đụng mặt.
Thế mà đi qua phòng bếp, anh thấy Devon Aogi đang mò mẫn gì đó.
- Cô làm gì vậy? Sao không bật đèn.
Aogi giật bắn mình làm rơi cả cốc xuống sàn, nước nóng bắn vào chân làm cô lùi lại, vô tình dẫm phải mảnh vỡ.
- Anh bỗng lù lù ở đó cứ như ma vậy.
- Giết người như ngoé mà cũng sợ ma?
Hồng Vũ Hưng chậm rãi tiến lại bật đèn. Nhìn thấy một mớ đổ vỡ hỗn độn.
- Cô làm gì ở đây vào giờ này.
- Đói!
- Bữa tối không ăn?
- Không quen!
Anh nhìn kĩ hơn, là ngũ cốc pha sẵn, có lẽ Aogi đói quá nên đã đi pha ngũ cốc uống tạm.
Aogi bị mảnh sành đâm ở chân đau nhói vẫn đứng im một chỗ không nhăn nhó, liền bị Hồng Vũ Hưng nhắc nhở:
- Mau lau dọn đi.
Anh hờ hững quay lưng đi về phòng mình, chợt nghĩ Aogi vẫn đang bó bột ở tay, lại quay lại nhìn. Cô ấy bước đi một bước, một vệt máu đỏ lòm in dưới sàn.
Hồng Vũ Hưng bất lực, bế hẳn cô lên.
- Mẹ thằng điên này!
Aogi buột miệng chửi tục, Hồng Vũ Hưng vốn có ý tốt liền bực dọc thả cô bịch xuống đất.
Cú rơi bất chợt làm tay Aogi va mạnh xuống sàn, kèm theo vết thương ở chân do nước nóng bắn và mảnh sành ghim vào. Cô nghiến chặt răng, nhất quyết không kêu một tiếng.
Cố gắng bò dậy, nhận ra bột thạch cao bó ở tay bị vỡ rồi.
Hồng Vũ Hưng hơi nhíu mày, biết mình lỡ tay, nhưng Devon Aogi là cái thứ sinh vật không thể yêu thương nổi. Anh bèn gọi người xử lý vết thương cho cô ấy còn mình thì không muốn quan tâm, đi thẳng về phòng.