Tô Trường Bách đến công ty, Bùi Cận ở trong phòng xử lý công việc. Công việc ở công ty Tô Tranh rất đơn giản, đối với Bùi Cận mà nói, không có chút khó nhằn.
Lúc này anh nghe thấy ngoài phòng khách vang lên tiếng nói chuyện. Bùi Cận khựng lại, tắt máy tính, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Tô Nịnh Nịnh và Trần Từ ngồi xếp bằng trên thảm, phía trước là một bộ trò chơi, hai người họ đang cúi đầu, cùng nhau nghiên cứu cái gì đó.
“Cậu không thể nhường mình chút à?” Tô Nịnh Nịnh hơi giận, ném tay cầm trò chơi sang một bên, không vui.
Trần Từ rất ấm ức, cũng để tay cầm sang một bên, nói: “Mình đã rất nhường cậu rồi.”
Tô Nịnh Nịnh hoàn toàn không có thiên phú trong phương diện chơi game, phản ứng không hề nhanh nhạy, ngốc muốn chết. Đối với trò này, cô thật sự luôn luôn thất bại.
“Thêm ván nữa.” Tô Nịnh Nịnh không cam lòng, muốn chơi thêm một ván.
Lúc này Bùi Cận đã tới bên cạnh họ.
Anh ngồi xuống cạnh Tô Nịnh Nịnh, cầm lấy tay cầm bị ném một bên, lạnh lùng nói: “Tôi đấu với cậu.”
Bỗng nhiên nghe thấy giọng Bùi Cận, Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Chú biết chơi à?”
Bùi Cận mặc đồ ở nhà, bởi vì vừa làm việc, trên mũi còn đeo kính gọng vàng, khiến cho gương mặt càng thêm sắc sảo. Không khí quanh thân cũng lạnh lẽo bức người.
Tô Nịnh Nịnh hỏi như vậy, anh không trả lời, chỉ hờ hững mở miệng: “Bắt đầu đi.”
Trần Từ hơi do dự.
Cậu biết người này là khách của nhà họ Tô, nhưng cụ thể thế nào, cậu cũng không rõ lắm. Vì thế cậu nhìn Tô Nịnh Nịnh.
“Vậy hai người chơi một ván đi.” Tô Nịnh Nịnh mỉm cười, lùi ra sau, nhường chỗ cho Bùi Cận.
Đúng là Bùi Cận không biết chơi.
Anh không giống những người khác, thời niên thiếu, gần như không có bất cứ thời gian giải trí nào, càng không nói đến chơi điện tử. Nhưng anh thấy người khác chơi, thao tác cũng không khó lắm.
Tô Nịnh Nịnh hồi hộp nhìn màn hình chằm chằm, sợ Bùi Cận không biết chơi sẽ xấu mặt, còn nghĩ có nên chỉ dẫn cho anh chút không. Nhưng ngay lúc cô chưa kịp phản ứng, nhiều lắm là năm giây, trò chơi kết thúc.
Tô Nịnh Nịnh và Trần Từ đều sững sờ nhìn màn hình.
“Quá đơn giản, đổi màn khó hơn.” Ngữ điệu Bùi Cận bình thản, không gợn sóng như cũ.
Trần Từ chơi game khá tốt, hơn nữa còn trẻ, lòng tự trọng lớn, lần này chưa bắt đầu đã thua, cậu thấy quá mất mặt. Vì thế cậu gật đầu, nói: “Được, đổi, tiếp tục chơi.”
Thế là trò chơi lại bắt đầu lần nữa.
“Bên trái!” Tô Nịnh Nịnh nhìn chằm chằm màn hình, thấy một bóng người nhảy ra, vỗ vai Bùi Cận.
Cô còn chưa nói hết, trò chơi lại kết thúc. Những gì định nói của Tô Nịnh Nịnh nghẹn lại trong cổ.
Quá nhanh rồi, nhanh đến mức cô cảm thấy, hay Bùi Cận biết hack.
“Thêm ván nữa.” Trần Từ hoàn toàn bị khiêu chiến, cậu không tin Bùi Cận có thể thắng nhiều lần. Vì thế chủ động thêm một ván.
Nhưng mấy ván tiếp theo, cậu vẫn bị nghiền ép.
Lúc này, Trần Từ tức giận ném tay cầm sang một bên, bực bội: “Không chơi nữa.”
“Hình như có điểm rồi, cháu không đi kiểm tra à?” Bùi Cận buông tay cầm, sắc mặt hờ hững, vẻ mặt trước sau không có dao động quá lớn.
“Có điểm rồi?” Tô Nịnh Nịnh cả kinh, nuốt nước miếng, không khỏi hơi sợ hãi.
Thật ra cô vẫn rất hy vọng mình có thể thi tốt chút, cảm thấy Bùi Cận nói rất đúng. Thành tích tốt thì dễ nói chuyện với Tô Trường Bách hơn.
Từ đầu cô đã cảm giác Bùi Cận là lạ, nhưng không nghĩ nhiều.
Trần Từ và cô, thật sự chỉ là bạn bè mà thôi, hơn nữa hôm qua cũng không phải chỉ có hai người họ, là mẹ dẫn họ ra ngoài.
Mẹ thích kêu người trẻ tuổi cùng nhau ra ngoài chơi. Bùi Cận lại không phải người trẻ tuổi, nếu Tô Nịnh Nịnh đề nghị kêu anh đi cùng, vậy sẽ sinh nghi.
“Tối chúng ta đi xem phim đi, gần đây có rất nhiều phim ra mắt, danh tiếng đều không tồi.” Trần Từ vừa lướt điện thoại, vừa rủ Tô Nịnh Nịnh.
Tô Nịnh Nịnh còn chưa kịp trả lời, Bùi Cận, người đã đi đến tận cửa phòng giành mở miệng trước.
“Tô Nịnh Nịnh, cháu mau đi kiểm tra thành tích, nếu thi không tốt, vậy từ hôm nay trở đi chú sẽ phải phụ đạo cho cháu.” Bùi Cận dừng một lúc, nhấn mạnh: “Phụ đạo thật nghiêm túc.”
Trong lời nói còn có thâm ý khác.
“Xem phim này được không?” Trần Từ lướt vài cái, đưa điện thoại cho Tô Nịnh Nịnh xem.
“Không đi đâu.” Tô Nịnh Nịnh nhìn bóng dáng Bùi Cận, nhỏ giọng đáp lại Trần Từ một câu.
Cô vốn đang hứng thú dâng trào. Nhưng Bùi Cận không vui, cô liền cảm giác trong lòng nặng nề, không còn chút hứng thú.
Hơn nữa hiện giờ cô tương đối lo lắng thành tích.
Buổi chiều, Tô Nịnh Nịnh ở trong phòng mình kiểm tra thành tích.
Môn thi trước được tám mươi điểm, chắc Bùi Cận thật sự cho cô thêm một điểm. Mấy môn chuyên ngành thi sau, đều được chín mươi, trái lại một ít môn tự chọn, cô thi không quá tốt.
Thể dục kém cỏi nhất, vừa đạt tiêu chuẩn.
Có điều Nịnh Nịnh khá vừa lòng với thành tích này. Không uổng công cô nỗ lực như vậy.
Ít nhất những môn Bùi Cận tự mình phụ đạo cho cô, thành tích rất tốt.
Tô Nịnh Nịnh thoát ra, vừa định báo cho Bùi Cận, bấm điện thoại, nhìn ngày tháng thì ngây ngẩn cả người. Khựng lại trong chốc lát, Tô Nịnh Nịnh click tắt WeChat đi.
Cô chống cằm, ngồi trong phòng lẳng lặng suy nghĩ.
Mười phút qua đi, Tô Nịnh Nịnh đứng lên. Cô nhẹ tay nhẹ chân tới cửa, mở ra, thăm dò trái phải.
Phòng Tô Tranh ở ngay bên cạnh, giờ chắc Bùi Cận đang ở trong phòng.
Tô Nịnh Nịnh đứng yên một hồi lâu, không nghe thấy động tĩnh mới cẩn thận đi ra. Cô vừa đi được hai bước, định xuống lầu, cửa phía sau liền mở ra.
Không quay đầu cô cũng biết là Bùi Cận.
Tô Nịnh Nịnh làm bộ không nghe thấy gì, cũng không quay lại nhìn xem. Trong lòng cô hốt hoảng, nhanh chân bước đi, lúc xuống lầu gần như là bỏ chạy.
Đúng lúc Trần Từ ra khỏi phòng bếp, Tô Nịnh Nịnh kéo cậu chạy ra ngoài, không kịp giải thích.
“Đi, chúng ta đi xem phim đi.”
Bùi Cận mở cửa, thấy Tô Nịnh Nịnh đang chạy trốn, thậm chí anh còn chưa nói gì, cô và Trần Từ đã ra cửa.
“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại.
Sắc mặt Bùi Cận lạnh lẽo, nhìn cánh cửa đã khép, hoàn toàn không thấy bóng người, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Anh cụp mắt, ngón tay nắm chặt khung cửa.
…Tô Nịnh Nịnh.
...
Tô Nịnh Nịnh ra ngoài cả chiều, đến giờ cơm tối vẫn chưa về.
Bùi Cận kiên nhẫn chờ trong phòng, lẳng lặng ngồi nghe động tĩnh bên ngoài, đợi Tô Nịnh Nịnh về.
Hơn mười giờ, anh nghe thấy có động tĩnh. Hình như Tô Nịnh Nịnh đang nói chuyện với ai đó.
Bùi Cận khựng lại, đang muốn đứng dậy, nhưng tiếp theo, lại nghe thấy giọng Trần Từ.
Hình như hai người đang nhỏ giọng thảo luận gì đấy.
Sắc mặt Bùi Cận tối sầm, mím môi, ngồi xuống lại.
Tiếng nói chuyện ngoài kia kéo dài trong chốc lát, sau đó cửa đóng, không còn nghe thấy âm thanh.
Gương mặt Bùi Cận âm trầm, vẫn lẳng lặng ngồi trên sô pha như cũ.
Hơn mười một giờ, gần đến mười hai giờ, Tô Nịnh Nịnh nhắn WeChat cho Bùi Cận.
[Anh sang đây chút.]
Bùi Cận nhìn thoáng qua, không trả lời. Cũng tiếp tục ngồi, không có ý di chuyển.
[Bùi Cận, vừa rồi có bóng đen hiện lên, em sợ lắm, anh mau qua xem chút đi.]
Tô Nịnh Nịnh thấy anh không trả lời, lại gửi ghi âm sang. Giọng mềm nhũn đáng thương, nghe như sắp khóc.
Bùi Cận nghe cô nói, ngón tay vẫn còn giữ màn hình, cũng có hơi lo lắng.
Một lát sau, anh đứng lên.
Phòng Tô Nịnh Nịnh tối đen không bật đèn.
Bùi Cận mở cửa, vừa định đưa tay bật đèn, một đôi tay mềm như không xương bỗng ôm cổ anh, chất giọng ngọt ngào ở ngay bên tai.
“Bùi Cận, anh đang giận phải không?”
Bùi Cận đứng yên không nhúc nhích, cho dù trong bóng đêm, vẫn có thể cảm nhận khí lạnh trên người anh, cùng sắc mắt lạnh lẽo không có chút nào gọi là ôn hòa.
“Em sai rồi, Nịnh Nịnh thật sự sai rồi.” Tô Nịnh Nịnh lấy má nhẹ nhàng cọ cổ anh, giọng mềm nhũn, làm nũng với anh.
“Anh đừng giận, được không?”
Nói đến làm nũng, Tô Nịnh Nịnh lành nghề nhất. Cô cố nói thật mềm, làm cho xương cốt như sắp mềm đi, mỗi một âm tiết đều chen vào trong lòng.
Nhưng Bùi Cận vẫn không hề có phản ứng.
Tô Nịnh Nịnh cẩn thận giương mắt, với chút tia sáng mỏng manh, cô nhìn Bùi Cận trước mặt, ngay cả ánh mắt cũng lạnh băng.
Đắn đo một lát, Tô Nịnh Nịnh nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, tạm dừng một lát rồi rời đi.
Cô hỏi nhỏ: “Vậy anh nói đi, phải hôn mấy cái, anh mới không giận nữa?”
Yết hầu Bùi Cận chuyển động, không trả lời.
Bàn tay anh rũ bên người, nắm rất chặt.
Đúng lúc này, trong phòng có tiếng nhạc vang lên. Màn hình điện thoại đặt trên bàn bừng sáng, hình như là chuông báo thức.
Tô Nịnh Nịnh nghe thấy âm thanh, đưa tay ấn chốt mở, bật đèn trong phòng.
Cả căn phòng bỗng chốc sáng bừng.
Tầm mắt đột nhiên sáng ngời, khiến anh không kịp phản ứng.
Tô Nịnh Nịnh buông tay, cách Bùi Cận xa chút, giang hai tay, đứng trước bức tường, nhìn anh, mỉm cười ngọt ngào nói: “Bạn trai của em, sinh nhật vui vẻ.”
Bùi Cận ngẩng đầu nhìn xem.
Trên bức tường sau lưng cô, đính rất nhiều bong bóng, còn có dòng chữ “Happy birthday”. Trên bàn đặt một cái bánh sinh nhật. Màn hình điện thoại bên cạnh cũng sáng choang, phát một khúc nhạc.
Phía trên hiển thị thời gian… 00:00.
“Chiều nay em và cậu ấy không đi xem phim, em đi mua bánh kem, cả bong bóng và hoa nữa.”
Tô Nịnh Nịnh phô bày thành quả của mình cho anh, đắc ý nói: “Mấy thứ này đều do em hoàn thành một mình, thổi bóng, rồi lại dán chúng lên, làm rất lâu.”
Bùi Cận nhìn chằm chằm bức tường, nhìn bong bóng nhiều màu rực rỡ trên đó, chiếu vào đôi mắt anh, dung nhập vào hồ nước sâu thẳm, khiến người ta nhìn không rõ.
Tô Nịnh Nịnh tắt chuông điện thoại, sau đó lấy nến, cắm lên bánh kem.
“Năm nay anh ba mươi tuổi, cắm ba mươi cây nến thì rườm rà quá.” Vì thế Tô Nịnh Nịnh chỉ cắm ba cây nến, nói: “Ba cây là được.”
Cô dùng bật lửa châm lên.
“Em đây, vào giây đầu tiên anh ba mươi tuổi, chúc mừng sinh nhật anh, là bạn gái rất tốt rất tốt của anh, anh không được giận nữa.”