Bao Dưỡng Chuyện Nhỏ Này

Chương 10



Sau khi concert kết thúc, Adam đề nghị chúng tôi đi ăn bữa khuya để chúc mừng, nhưng Pean nói gã hơi mệt, muốn về nghỉ, có lẽ Adam cảm thấy bạn thân nhất không ở lại thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, chúng tôi cũng không cố chấp đề nghị này.

Xe bảo mẫu đưa mỗi người chúng tôi về chỗ ở, lúc tôi sắp xuống xe Pean bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, hình như tiền bối Quý Thi cũng ở đây?”

Tôi sửng sốt. Thượng Gary kinh ngạc hỏi: “Thật à?”

Ngay cả KK và Adam cũng đang nhìn tôi, Pean có thể hỏi như thế nhất định là đã biết, nếu tôi phủ nhận thì có vẻ quá giả, chỉ đành gật đầu: “Đúng, ảnh ở tầng cao nhất.”

Pean cười hỏi: “Đã bao giờ cậu gặp Quý Thi trong thang máy chưa?”

Tôi vô thức nhíu mày, tôi không thích gã gọi thẳng tên Quý Thi, trong công ty rất chú ý điều này, tôi và những người khác trong nhóm đều gọi một tiếng tiền bối Quý Thi, dạo này Pean bắt đầu thường xuyên gọi thẳng tên.

“Không có.” Tôi trả lời. “Hắn có thang máy chuyên dụng đi thẳng lên, tớ không gặp được.”

Pean dường như còn muốn nói gì đó, KK đã cười rồi chúc tôi ngủ ngon, tôi cũng cười với ảnh rồi xuống xe.

Quay đầu nhìn xe bảo mẫu rời đi, trong lòng tôi càng thấy kỳ lạ, chỗ ở của Quý Thi trừ người trong nhóm của hắn và người đại diện, ngay paparazi cũng không biết, Pean có thể biết Quý Thi ở đâu, khẳng định là đã nghe ngóng một phen.

Tôi đang thấy kỳ quặc, liền nhận được điện thoại của Quý Thi.

“Đang ở đâu?” Hắn hỏi tôi.

“Vừa đến nhà. Anh đang ở tiệc chúc mừng à, chơi vui nhé!”

“Cưng đến Đại Đô Hội, tới nơi thì gọi điện cho anh~”

“Hả?”

Tôi còn chưa hiểu rõ chuyện là thế nào thì điện thoại đã cúp.

Tôi quả thật rất muốn nhìn thấy Quý Thi, liền bắt xe tới Đại Đô Hội.

Đại Đô Hội cái tên này nghe đã thấy cao lớn, kỳ thực nói trắng ra chính là một KTV cao cấp, sau khi đến nơi tôi liền gọi điện cho Quý Thi hỏi xem hẳn đang ở đâu.

Quý Thi không tiện ra đón tôi, nói cho tôi biết số ghế lô, tôi đang tìm, bỗng nhiên thấy mấy nhân viên phục vụ sau quầy đều mang dáng vẻ đặc biệt kích động, trong lòng thầm nghĩ tôi đây mới debut sẽ không bị nhận ra chứ!? Nhất thời vừa bối rối vừa có chút thoả mãn bé nhỏ, vểnh tai nghe, kết quả người ta đang nói về LOTUS, cái gì mà “Quý Thi người thật hảo soái a”, “A Lam thật khí phách a”.

Tôi 囧, LOTUS hát K ở đây? Họ hát một buổi tối còn chưa đủ à? Cơ mà hát cả tối là Quý Thi, những người khác trong nhóm đều chơi nhạc. Nhưng sao mà tôi vừa dùng thân phận người mới chiếm tiện nghi của họ giờ lại cùng họ đi hát K, hơn nữa trên tay tôi một chút quà cho tiền bối cũng không có, tệ nhất cũng phải xách theo hai chai Nhị Oa Đầu tới nha! Quý Thi bị giật não à? Hắn định giới thiệu tôi như thế nào, “Bảo bối của tôi?”

Tôi vội vàng gọi lại cho Quý Thi, thì thầm trong góc tường hồi lâu, Quý Thi hỏi tôi Bảo bối thầm thì gì vậy, cưng lớn tiếng chút coi, tôi vừa nghe hắn gọi tôi bảo bối liền thấy khẩn trương: “Đừng gọi như thế!”

“Cưng sao thế bảo bối?”

Tôi đỡ trán muốn nói em về trước nhé, lúc này phía sau bỗng có người vỗ vai tôi, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Quý Thi đeo kính râm kéo cửa phòng, dưới kính râm cười nhìn tôi.

Tôi bị hắn kéo vào phòng, mới phát hiện đây là một phòng nhỏ, bên trong không có người khác, chỉ một mình Quý Thi.

Cho nên hắn đặc biệt đặt một phòng hẹn tôi đến gặp mặt? Mẹ của con ơi, tôi mở cờ trong bụng nghĩ, kim chủ này thật biết chơi!

“Như này ổn không?” Tôi có chút lo lắng.

“Anh nói với họ ra ngoài hít thở không khí, không sao, họ HIGH lên thì nào còn nhớ đến mỹ mạo của anh.”

Trên bàn trà bày lộn xộn khoai tây chiên Áp Bột, bia, một đống đồ ăn, hai chúng tôi an vị ăn trên ghế sofa, Quý Thi bật MV của LOTUS, và cả MV debut của nhóm tôi, phát đi phát lại, bầu không khí trong ghế lô rất sôi động.

Có một MV của LOTUS, trong đó Quý Thi cùng một nữ sinh đối diễn, trên màn ảnh hai người ôm ấp, có lẽ do đạo diễn quay quá giỏi, giữa ánh mắt của hai người thật ái muội, tôi cũng biết đây là chụp diễn, nhưng kỳ thật khi quay cảnh thân mật thì diễn viên thi thoảng bị điện giật cũng là chuyện thường, tôi cảm thấy Áp Bột trong miệng hơi chua, không biết tại sao lại nói: “Nữ sinh này thật đẹp.”

Quý Thi vùi đầu ăn khoai tây chiên, “Ừ” gật đầu.

Tôi liếc hắn một cái, nếu không phải dây thần kinh của hắn to như Channel Tunnel*, thì chính là hắn căn bản không lưu ý xem bảo bối đang nghĩ gì.

(*) Channel Tunnel: Đường hầm eo biển Manche hay Đường hầm eo biển Anh.

Tôi cũng cúi đầu không nói, cảm giác chút tâm tư kia của mình thật là gái tính, liền an tĩnh ăn khoai tây chiên.

Quý Thi xiên một miếng Áp Bột, đang định ăn, bỗng nhiên hỏi tôi: “Miếng cuối cùng, cưng muốn ăn không?”

Tôi lắc đầu, nói Anh ăn đi.

Tôi đang u buồn nè.

Quý Thi thừa dịp tôi xé giấy ăn đột nhiên đút miếng Áp Bột vào miệng tôi.

Tôi bất ngờ cắn phải Áp Bột, thấy ánh mắt được như ý của Quý tổng tài, hắn đã tẩy trang, dưới ánh đèn xanh tối của ghế lô, tựa như một mỹ nam u hồn, âm dương xa cách mà đút cho tôi miếng Áp Bột cuối cùng. Mà tôi giống như bị niệm thần chú, BIU một cái liền vui vẻ.

Trong lòng nghĩ tôi so đo với nữ chính trong MV làm cái gì, Quý Thi nhìn trúng không phải là ngực rộng, bả vai rắn chắc và cơ bụng lờ mờ của tôi sao?

Lúc này Áp Bột thật ngọt, đây chắc chắn là Áp Bột vị lạ!

***

Quý Thi chạy hai nơi, cách một lúc lại phải sang bên LOTUS hát một tý, thật là khổ cực, cả nhóm khuyên hắn đến bệnh viện kiểm tra thận, Quý Thi tới đây than phiền, hỏi tôi: “Thận anh có được hay không cưng là người có quyền lên tiếng nhất!’

“Đúng, họ thì hiểu cái gì, nếu như ban cho em một cái tử cung, em cũng có thể mang mười bốn cái bào thai!”

Bia trong miệng Quý Thi đều phun ra.

***

Quý Thi chọn bài cho tôi hát, hắn thì không hát, lại ngại đám người sát vách kia hát quá tệ, trong lòng tôi nghĩ Quý Thi hát đã đủ hỏng, trong ban nhạc cũng không có ai có thể hát đúng tông? Trước đây rốt cuộc tại sao họ lại luẩn quẩn trong lòng muốn lập ban nhạc rock?

Nói đến đây, tôi lại nghĩ tới, có một lần Quý Thi thổ tào Thạch Đầu với tôi, Thạch Đầu là tay guitar của thiên đoàn, phân nửa bài hát của LOTUS đều là ảnh nhấc đao viết (cũng vì vậy tôi cảm thấy anh Thạch Đầu chắc là người hận Quý Thi nhất), mặc dù có một cái tên tiếng Anh rất cool là Stone, còn xăm trên cánh tay, nghe nói còn định khắc trên đàn guitar, nhưng không có ai gọi ảnh bằng cái tên này. Có một lần thiên đoàn chúc mừng lượng tiêu thụ của tuyển tập phá kỷ lục, lại tổ chức thành đoàn đi hát K, một đám người tưng bừng vừa hát vừa uống, trong lúc nhắc tới album tiếp theo, anh Thạch Đầu hưng phấn nói rằng hắn đặc biệt viết riêng cho Quý Thi một ca khúc, tên là <Có thể hát dở đến mức nào>, dự định làm át chủ bài cho album tiếp theo, rất truyền cảm hứng! Kết quả Quý Thi đổ hết xương vịt với tăm xỉa răng lên đầu ảnh, hai người còn đánh nhau trong phòng, có người nói đánh rất kịch liệt, anh Thạch Đầu thổ tào Quý Thi chỉ có gương mặt, “Lão tử đánh nhau với ngươi vẫn không thể đánh mặt, nếu không ngươi liền mất tất!” Quý Thi thổ tào giọng con nít của anh Thạch Đầu, “Nếu không phải bổn đại gia tới cứu vớt ngươi, ngươi đời này chỉ có thể hát Cừu Vui Vẻ!” Cơ mà ngày hôm sau hai người tỉnh rượu liền bỏ qua trang giấy này, lại là huynh đệ tốt gắn bó keo sơn. Có người nói cả nhóm đều đã quen rồi. Người của thế giới rock tôi thực sự không hiểu.

Quý Thi có đôi khi tập luyện bài hát có độ khó lớn đều phải mặc áo hoodie, kéo mũ lên, nếu không liền mang một đôi tai thỏ dựng thẳng rất cao, bởi vì Thạch đầu hay ném capo* về phía hắn, có lúc còn dùng đàn guitar đập gáy hắn. Tôi nghĩ hắn mang tai thỏ cũng là được con gián gợi ý.

(*) Capo: (hay “capo tasto”, bộ phận tăng âm) là một cái tên xuất phát từ tiếng Ý, dùng capo có thể thay đổi độ cao của dây đàn, từ đó không cần phải chuyển đổi cung.

Nhưng capo tôi có thể nhịn, dùng đàn guitar đánh tôi không thể nhẫn nhịn! Có một hai lần công ty tổ chức cho chúng tôi chiêm ngưỡng hiện trường tập luyện của thiên đoàn, mỗi lần nhìn thấy Thạch Đầu có xu hướng muốn lấy đàn guitar, tôi đều hận không thể xông lên ôm đầu Quý Thi, gào lên với Thạch Đầu: “Nhỡ đánh ngốc thì làm sao?”

***

Tôi đứng ở giữa phòng, vừa hát bài Quý Thi chọn phù hợp với khí chất của mình, vừa suy nghĩ lung tung, hát xong <Độ tình> <Loituma>, bỗng nhiên nhảy ra bài <Nước mắt song sắt>, cmn xủi quẩy như thế tôi không hát!

Bài hát bị Quý Thi cắt ngang, nên mới nói cho dù trước mặt kim chủ cũng phải có nguyên tắc, có khí phách, bằng không kim chủ cũng không coi ngươi ra gì, ngươi phải cho hắn biết giới hạn của ngươi ở đâu, <Nước mắt song sắt> chính là giới hạn của tôi.

Quý Thi đổi thành bài hát debut của nhóm tôi <JUST>: “Vừa hát vừa nhảy, lúc nhóm cưng biểu diễn cưng nhảy thế nào sao anh không phát hiện~”

Ánh đèn rơi trên người tôi, chuyển động trên đầu tôi, trong lòng tôi nghĩ thật là ngu ngốc!, tôi cầm micro nhìn hắn, không muốn nhảy.

Vùi trên ghế sofa, Quý Thi gượng ngồi dậy, cuối cùng xoa mũi nói: “Vậy thì bỏ đi!”

Tôi nhìn thấy ánh mắt thoả hiệp của hắn, hắn rõ ràng có chút thất vọng.

Cuối cùng tôi nhảy. Chí ít vẫn đỡ hơn là hát <Nước mắt song sắt>.

Quý Thi cười đến không gượng dậy nổi trên ghế sofa, vũ đạo cuối cùng có một động tác vừa ngồi xổm vừa tự sờ, tôi ngồi xổm sau bàn trà Quý Thi liền không nhìn thấy, hắn đứng phắt dậy từ ghế sofa, không muốn bỏ qua chớp mắt nào, sau đó cười ngã xuống. Tôi phủi quần áo đứng dậy, uống một ngụm lớn Budweiser, nghĩ thầm kệ cha nó, hắn vui vẻ là được rồi.

Nhưng mà Quý Thi cũng có lúc không tự biết, được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Bảo bối học chó kêu!”

Đây chính là anh ép em: “Chó kêu như thế nào? Áo áo? Gu gu?”

Quý Thi liền cầm micro kêu: “Gâu! Gâu gâu!”

Haha anh đồ ngốc bị bia tưới ngốc!

Quý Thi nhìn micro bị nước miếng của hắn bắn lên, phút chốc tỉnh rượu, ném micro đi: “Đến lượt cưng!”

Tôi cầm lấy micro kéo dài giọng gào lên một tiếng sói tru.

Quý Thi ngồi trên sofa dùng sức vỗ tay: “Rất giống!!”

“Cảm ơn~”

Lúc vỗ tay hắn còn giậm chân, chỉ là uống lon bia, sao có thể ngốc thành thế này, tôi thầm nghĩ, lại nhìn thêm một cái, vẫn rất đáng yêu.

Mãi đến cuối cùng hắn cũng không nhớ ra muốn tôi học chó sủa~

***

Nửa đường tôi đi WC một chuyến, hơi chỉnh lại tóc bị rối khi nhảy nhót, lại không ngờ nhìn thấy một người trong gương.

Tôi nhìn Pean trong gương, Pean cũng nhìn tôi trong gương, chúng tôi đối diện, đều câm, bởi vì lúc trước Adam đề nghị đi KTV chúc mừng, Pean từ chối, mà tôi rõ ràng đã về nhà ngủ.

Tôi xấu hổ, cảm thấy gã cũng đang lúng túng. Tôi không biết nên nói gì, may mà Pean mở miệng trước: “Tớ đi cùng bạn.”

“Ah, tớ cũng vậy.” Tôi cười, cái này cũng chẳng có gì, với gã mà nói thì mọi người trong nhóm chỉ có thể gọi là đồng nghiệp, vẫn có khoảng cách so với bạn bè, nếu như có hẹn với bạn từ sáng, vậy chỉ có thể tìm lý do.

Tôi nói tớ ra ngoài đây, Pean chợt gọi tôi lại: “Cậu biết LOTUS cũng ở đây chúc mừng sao?”

May mà tôi đưa lưng về phía Pean, tôi giữ vững biểu tình quay đầu, giả vờ không biết chuyện: “Thật à? Chúng ta có cần đi chào một tiếng không?”

Pean cười nhạt, nói Không cần, không nên quấy rầy tiền bối.

Tôi gật đầu, mang theo một thân mồ hôi lạnh đi ra ngoài.

Tôi cũng không biết tôi đang lo lắng điều gì, có phải tôi đang đề phòng Pean hay không, nhưng tôi không đi thẳng về ghế lô, mà lượn một vòng, xác định Pean đã trở về ghế lô mới lượn trở về, đúng lúc này tôi nhìn thấy Pean mở cửa phòng, Trương công tử đi vào.

Kỳ thực tôi và gã cũng chẳng khác gì nhau, đều là tới gặp kim chủ, tôi đột nhiên cảm thấy đề phòng đối phương có chút thái quá, tôi biết chuyện của gã và Trương công tử, gã không biết chuyện của tôi và Quý Thi, lại nói gã hẳn phải đề phòng tôi mới đúng, nhưng cho dù tôi biết họ có tầng quan hệ này, thì cũng có sao, đổi vị trí suy nghĩ, cho dù Pean biết quan hệ giữa tôi và Quý Thi… Nhưng tại sao gã cứ tổ lái về Quý Thi trước mặt tôi, đến cùng có phải do tôi nghĩ nhiều hay không?

Quên đi, không thèm nghĩ nữa, cho dù bí mật lớn hay nhỏ, Quý Thi là đại minh tinh, không thể so với Trương công tử, nếu như tuôn ra tin gì thì sẽ hỏng việc.

Tôi đẩy cửa vào phòng, thấy Quý Thi ngã trên sofa, một cái chân dài buông thõng dưới đất, đã ngủ mà vẫn rất soái, tôi giảm âm lượng, một mình vừa ăn khoai tây chiên vừa nghe bài hát của LOTUS, tôi chừa cho hắn một ít khoai tây chiên, mặc dù chỗ này không đủ cho hắn bổ sung thể lực, nhưng nếu hắn tỉnh lại mà thấy có đồ ăn thì sẽ rất vui vẻ.

So với những gì hắn làm cho tôi, thì những gì tôi làm cho hắn thực sự chẳng tính là gì, hai tay bắt chéo ra sau đầu, dựa vào ghế sofa hồi tưởng, kỳ thực tôi còn chưa từng vì hắn mà làm gì.

Tôi chẳng qua chỉ là nhìn hắn nhiều hơn một chút, vẽ hắn nhiều hơn một chút, phần cho hắn chút đồ ăn, ở trên Weibo thổ tào hắn, đổi IP bỏ phiếu cho hắn, những thứ tôi làm thì fan của hắn đều nguyện ý làm, thế nhưng Quý Thi lại cho tôi đứng bên cạnh hắn trên sân hấu, tuy chỉ có một phút đồng hồ ngắn ngủi, nhưng cũng khiến tôi ở lại lâu hơn trong đôi mắt fan của hắn.