Bao Dưỡng Chuyện Nhỏ Này

Chương 20



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi yên lặng tự nhủ đừng hoảng, bây giờ tôi còn phải cảm ơn hai lần bạo liệu ở <Nói thật đại mạo hiểm>, trước đây tôi luôn phủ nhận tôi và Quý Thi có giao nhau, nhưng lần đó tôi gọi điện thoại thì tính chất mọi chuyện đã hoàn toàn khác, cho dù sau này tôi nói mình biết tiền bối Quý Thi cũng không kỳ lạ, quá giang xe tiền bối cùng về nhà cũng không có gì khiến người ta phải chỉ trích. Cũng may trong hình chúng tôi không quá thân mật.

Tôi cảm thấy muốn rạch ròi chuyện cùng bị chụp cùng Quý Thi, nhưng tôi không thể xoay chuyển được việc địa chỉ nhà Quý Thi đã bị lộ, tuy rằng bài báo không nói hẳn địa chỉ cụ thể, nhưng bức ảnh này vừa ra, chẳng khác nào địa chỉ của Quý Thi lộ trước công chúng.

Đêm đó tôi nằm trên giường lật qua lật lại, ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, một hồi mơ thấy Quý Thi kéo tôi come out trong họp báo, ôm vai tôi lớn tiếng tuyên bố với mọi người dưới sân khấu: “Bảo bối và tôi chính là đang bao dưỡng! Xin hãy chúc phúc cho chúng tôi!” Sau đó vô số trứng gà lạnh như băng đập loạn xạ vào mặt tôi, sau đó tôi lại mơ thấy thế giới động vật, bình luận viên kích động nói các nhà khoa học rốt cuộc đã tìm ra sào huyệt của con mèo sói cuối cùng trên Trái Đất, trực thăng đang ầm ầm lượn vòng trên trời đêm, vô số đèn pha quét tới quét lui trên sườn núi, ánh đèn chiếu vào Quý mèo sói không chốn ẩn nấp, cái mông cũng bị người ta nhìn thấy hết…

Cơn ác mộng đầu tiên thì không thành sự thật, nhưng cái thứ hai thì bất hạnh trúng định luật Murphy*. Cư dân mạng thi nhau trổ tài, trên diễn đàn chẳng bao lâu liền suy luận được tên tòa nhà, ngay buổi chiều đã có fan và phóng viên tới cắm chốt. Lúc đó tôi đang ăn mì dưới lầu, đông nghịt xe dừng ở bên đường, vừa nhìn đã thấy lai giả bất thiện*, may mà giờ Quý Thi không ở nhà.

(*) Định luật Murphy: Nếu có một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra, và vào thời điểm tệ nhất có thể. Lai giả bất thiện: Chỉ người đến nhưng không có ý tốt.

Ăn mì xong tôi cảm thấy mình đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi gọi taxi tới công ty, hôm nay có buổi họp chương trình luyện tập trong tương lai, ngả bài với Pean mới là nhiệm vụ thiết yếu! Mày nhằm vào tao thì thôi đi, ai cho mày đụng đến ảnh?!

Tôi mang theo khí áp Xibia mở cửa phòng họp, trong phòng không thấy Pean, cũng chưa thấy mấy người KK đâu cả, chỉ có một người ngoài dự đoán – người đại diện Hứa Chương của LOTUS.

Đương nhiên anh Thái Ni cũng ở đây, ảnh nhìn tôi lắc đầu, Hứa Chương từ ghế xoay đứng lên, nhìn ánh mắt của anh ta, tôi biết là không có chuyện tốt.

Cũng may Hứa Chương cũng không giận dữ nói lời khó nghe gì với tôi, trước khi tôi vào phòng họp hình như ảnh đang coi điện thoại, đoán chừng thấy tôi giải thích trên Weibo, bởi vì trên mạng đã có người đang phát tán cái gì mà nam nam ở cùng nhau vào buổi đêm thì không được bình thường, cho nên tôi cũng phải phản bác lại, đại ý chính là bởi vì ở cùng một tòa nhà, sau lần quay <Nói thật đại mạo hiểm> tôi quả thực lén đi tìm tiền bối Quý Thi để cảm ơn một tiếng, vì trò chuyện khá ăn ý nên tiền bối Quý Thi mời tôi ra ngoài ăn cơm, mọi người đừng đoán mò linh tinh. Cứ như vậy khó tránh khỏi sẽ có người nói tôi lắm chiêu trò, lừa gạt đồng đội ngầm thông đồng với tiền bối, nhưng đây đã là kết quả khá nhất rồi.

Nơi ở của Quý Thi bị lộ, cái này mang thêm cho hắn rất nhiều phiền phức, tôi thực băn khoăn.

Hứa Chương nói chuyện rất khách khí, nhưng mỗi một câu đều như cảnh báo đập vào tai, ý của ảnh tôi đều hiểu, đại khái chính là tôi có thể chủ động đính chính cái này là đúng, nhất định phải làm thế, nhưng chuyện xảy ra rồi mất bò mới lo làm chuồng, không bằng ngay từ lúc bình thường hãy có thêm phòng bị.

Aiii, người ta một câu bao dưỡng cũng không nhắc tới, nhưng vẫn khiến tôi mặt đỏ tía tai.

Hôm ấy tôi vẫn không thấy Pean, đoán chừng bảo tôi tới công ty họp cũng chỉ là để ngụy trang, nguyên nhân chủ yếu là Hứa Chương muốn gặp tôi.

Buổi tối trở về nhà trọ, đứng trên ban công, đã hơn chín giờ mà paparazi và fan vẫn còn chầu chực dưới lầu, họ mua thức ăn nhanh, đang hăng say ăn uống. Nhưng tới giờ Quý Thi vẫn chưa về.

Chín giờ rưỡi, Quý Thi bỗng đăng bài mới trên weibo, hắn đăng một bức ảnh selfie giơ nắm đấm – Tiểu tiện nhân khiến tôi có nhà không thể về, cứ chờ đấy!

Tôi “phụt” bật cười, xem ra tâm trạng của hắn vẫn ổn, cũng thấy yên lòng hơn phần nào, sau đó đột nhiên weibo có thông báo, tôi khiếp sợ phát hiện Quý Thi follow tôi! Ở thời điểm mấu chốt này!

Tôi không nhịn được gọi điện cho Quý Thi: “Quý…”

“Em làm sao vậy?! Tại sao phim thần tượng bị rút vốn mà không nói với anh?!”

Chất giọng này quá khỏe khoắn, tôi có ảo giác màn hình điện thoại cũng sắp vỡ, vội hỏi: “Bởi vì em thấy anh rất bận, hơn nữa em cũng không hy vọng anh và Trương công tử…” Trương công tử cũng là cổ đông của Nghệ Thiên, nghe nói còn là đại cổ đông, Quý Thi đối đầu với gã khẳng định không có chỗ tốt.

“Em đến cùng có chút tự giác đang bị bao dưỡng nào không hả?! Đọc nhiều tiểu thuyết showbiz như thế đều vô ích?! Trương công tử là clg anh không quan tâm, dám để em uống gió Tây Bắc thì anh không thể nhẫn! Vì để em nhận được vai này, anh còn tặng một chiếc vòng tay Cartier cho biên kịch để cổ thêm yếu tố hội họa, đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho phụ nữ không quen biết!”

chapter content


Tôi câm nín, trong tai tràn ngập tiếng gào của Quý mèo sói, ngực căng ra, tôi hoàn toàn không ngờ tới, thật sự không ngờ tới! Tôi vẫn cho là nhân vật kia vốn được thiết lập như vậy!

“Không phải em muốn làm họa sĩ sao? Trong thực tế anh không thể giúp em thực hiện, thật vất vả trong kịch bản mới có thể thực hiện, anh cho rằng em sẽ rất vui! Nhưng nhân vật tốt như thế chết non, em cũng không nói với anh! Anh là kim chủ của em, có cái gì mà không thể giải quyết cho em?! Em khách khí clg!! Em nên tự đến tìm anh mà nói em muốn đóng phim, em muốn ra album, muốn nổi tiếng, sau đó anh sẽ nói được được được, bảo bối cưng muốn gì anh đều cho em, đây mới là hình thức bình thường! Tiếu Đồng anh thực sự rất thất vọng với em!!”

“Quý Thi, anh đừng bao dưỡng em nữa.”

Rốt cuộc tôi nói ra lời này. Tôi chưa từng thấy Quý Thi kích động như vậy, thì ra có nhiều chuyện hắn len lén làm cho tôi nhưng tôi lại không hay biết, vì những thứ này tôi vốn không đếm xỉa.

Đầu dây bên kia bỗng nhiên yên tĩnh, một chút tức giận cũng không có.

“Quý Thi, em –“

Tôi còn chưa dứt lời, “cạch” một tiếng, cuộc trò chuyện đã bị cúp.

Cmn, đừng mà! Thật vất vả em mới lấy được dũng khí nói câu đó!

Tôi vội vàng gọi lại cho hắn, nhưng chỉ nhận được hồi đáp người dùng bên kia đã tắt máy.