Chỉ là gò má hơi cao, môi lại mỏng, nhìn qua có chút khắc nghiệt.
Thấy Thẩm Chính Khanh, sự khắc nghiệt ấy cũng hóa thành dịu dàng.
Nàng ta cất tiếng, giọng ngọt ngào đến mức như đã uống cả bát mật trong cổ họng.
"Nghe nói Thẩm công tử có tay nghề khéo léo, thiếp hôm nay đến để mua giày."
Cuối cùng, Trương Mạn Nương đỏ mặt, nhét vào tay Thẩm Chính Khanh một thỏi vàng lớn, rồi lưu luyến dẫn người rời đi.
Người trong làng tụ tập ở xa, thỉnh thoảng vang lên tiếng bàn tán.
Ta liếc qua, liền thấy Tống Thanh Thư trong đám đông.
Ánh mắt hắn u ám, đầy ghen ghét.
Chỉ một lần Thẩm Chính Khanh xuất hiện, tất cả những gì Tống Thanh Thư vất vả xây dựng trong thời gian qua như một đống cát khô.
Gió vừa thổi qua, liền tan biến.
Khi Tống Thanh Thư lần nữa ra ngoài gặp Trương Mạn Nương, ta bám theo hắn.
"Ọe, mùi hương này gắt quá, mau bỏ nó đi."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Trong gian phòng trà, Trương Mạn Nương vừa bước vào đã che khăn tay, buồn nôn.
Ta liếc nhìn nàng ta, rồi không kìm được liếc thêm lần nữa.