“Chuyện này…… Sao lại thế được?” Hoắc Dư Tịch ngây ngẩn buột miệng hỏi.
Trần Nhan Linh cũng cảm thấy rất khó tin, nếu thật là vậy thì nữ chính quả đúng là loại người ngoài trắng trong đen.
Chợt nhớ mình còn có một cái hệ thống vô dụng, Trần Nhan Linh liền thầm gọi nó.
“01, có thể kiểm tra độ hảo cảm của Hoắc Dư Húc đối với Hoắc Dư Tịch không?”
【 Giờ mới nhớ tới tôi? 】
Giọng hệ thống lãnh đạm quanh quẩn trong đầu Trần Nhan Linh.
【 Theo kết quả kiểm tra, độ hảo cảm của Hoắc Dư Húc đối với Hoắc Dư Tịch là 90. 】
Cao như vậy? Trần Nhan Linh gần như xác định phỏng đoán của mình.
“Cậu bình tĩnh lại đã, không cần áp lực. Nếu Hoắc Dư Húc không muốn cho cậu biết, vậy đừng nhắc lại việc này. Chuyện trước kia đã qua rồi, người đều…… đã chết.”
Trần Nhan Linh không thể kiềm chế lòng tò mò, hỏi hệ thống: “Vậy độ hảo cảm của Hoắc Dư Húc đối với Trình Dương Minh là bao nhiêu?”
【 Theo kết quả kiểm tra, độ hảo cảm của Hoắc Dư Húc đối với Trình Dương Minh là 40. 】
“Vậy đối với tôi thì sao?”
【 Theo kết quả kiểm tra, độ hảo cảm của Hoắc Dư Húc đối với ký chủ là 40. 】
Quả là đều chẳng cao được bao nhiêu.
Trần Nhan Linh rất muốn biết độ hảo cảm của Hoắc Dư Tịch đối với mình, nhưng nàng nhịn không hỏi. Ở thế giới trước, đến tận lúc qua đời nàng vẫn không tra độ hảo cảm của Cố Vân Hi.
【 Ký chủ không muốn biết độ hảo cảm của Hoắc Dư Tịch đối với ngài sao? 】
“Không.” Trần Nhan Linh lạnh lùng đáp.
Chợt nàng nhận ra, tiến độ nhiệm vụ của mình vẫn luôn dậm chân tại chỗ, rốt cuộc thời gian gần đây Hoắc Dư Húc không gặp phải nguy hiểm gì.
“01, sao tiến độ nhiệm vụ mãi không nhúc nhích vậy? Có phải tôi phải tìm chút nguy hiểm cho nữ chính giải quyết thì mới có được tích phân không?”
【 Xin ký chủ loại bỏ ý tưởng mạo hiểm đó đi, các kiếp nạn của nữ chính đều do ý thức của thế giới này quyết định, nếu ngài tự mình tìm nguy hiểm, dù có giải quyết cũng không được thưởng tích phân. 】
Trần Nhan Linh tự chuốc nhục vào mặt, chẳng muốn tiếp tục nói chuyện với hệ thống, liền nghiêm túc cùng Hoắc Dư Tịch thảo luận kế hoạch thời gian tới.
Những ngày kế tiếp, tuy thái độ của Hoắc Dư Tịch đối với Hoắc Dư Húc không tính là thân thiện, nhưng ít ra không còn coi cô như không khí nữa, làm Hoắc Dư Húc thụ sủng nhược kinh*, suốt ngày lôi kéo Trần Nhan Linh nghi thần nghi quỷ hỏi: “Em tớ làm sao vậy? Có phải cậu nói gì với nó không?”
*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái (nuông chiều, yêu thương, kính trọng, v..v..) mà lo ngại.
Trần Nhan Linh trợn trắng mắt: “Tớ mà nói được cái gì, cậu ấy đối xử cậu thế nào là chuyện của cậu ấy. Hơn nữa, chị em mấy cậu căm thù nhau như vậy, lời của tớ dùng được quái gì.”
Tuy Trần Nhan Linh vờ vịt rất ra dáng ra hình, nhưng Hoắc Dư Húc cũng là người đã tu thành tinh, cô thầm kết luận chắc chắn là Trần Nhan Linh nói gì với Hoắc Dư Tịch, thành ra rất nhiều lần mang đội ra ngoài tìm vật tư cô đều âm dương quái khí mà dỗi Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh đương nhiên không dễ chọc, mỗi lần đều nói móc lại. Danh tiếng hai người trong đội đều rất cao, mọi người không biết nên giúp ai, chỉ có thể khuyên qua loa vài câu.
Mỗi lần Hoắc Dư Húc nhằm vào Trần Nhan Linh, Hoắc Dư Tịch liền đen mặt nhìn Hoắc Dư Húc, Hoắc Dư Húc thật không hiểu nổi sao tự dưng lại bị trừng.
Ở sân vận động chưa được bao lâu, nhưng mọi người đều rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Dù mỗi lần ra ngoài tìm vật tư đều phải cận kề hung hiểm, nhưng chỉ cần bọn họ mang một ít đồ dùng trở về, thấy được niềm vui trên mặt những người khác, họ liền cảm thấy đáng giá.
Mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt, đây là ý nghĩ của rất nhiều người.
Nhưng những ai có chút đầu óc đều biết, không thể nào chuyển biến tốt được, ít nhất sống tạm trong một cái sân vận động nhỏ hẹp như vậy là tuyệt đối không được dài lâu.
Lương thực của họ luôn đến từ nguồn dư lại bên ngoài. Đồ ăn ngày một ít đi, bọn họ lại không có nơi sản xuật, những người thường xuyên ra ngoài kiếm vật tư liền biết muốn tìm được đồ ăn gian nan thế nào.
Có súng trong tay, khu vực sưu tầm của họ cũng càng ngày càng xa, đã bắt đầu dò xét một số thị trấn nhỏ quanh thành phố N, đồ ăn tìm được từ nhà dân không biết đã quá thời hạn chưa, thậm chí rau dưa còn đang trưởng thành trong đất cũng đào hết rồi.
Người thủ vệ mở cửa, bên trong lập tức có người hô: “Rốt cuộc mọi người cũng về, tụi tôi làm sẵn đồ ăn rồi đây, hôm nay thế nào?”
Thời gian qua, nhóm sáu người thay phiên nhau mang đội ra ngoài tìm đồ ăn. Mỗi hai người sẽ mang một tổ, có người dùng súng mang đội đối với những người khác là một điều bảo đảm rất lớn.
Hôm nay đến lượt Hoắc Dư Húc và Trình Dương Minh mang đội. Sau hôm xảy ra cuộc trò chuyện nọ, hai người họ liền ở bên nhau. Dù cho Hoắc Dư Húc không tính là rất thích Trình Dương Minh, nhưng Trình Dương Minh đối đãi cô thật tốt, cô cảm thấy tất cả những gì có lợi với mình cô đều phải nắm lấy.
Gì khác thì cô không chắc, nhưng chuyện làm bộ làm tịch thì nếu cô chịu nhận thứ hai đảm bảo không ai dám nhận thứ nhất.
Hoắc Dư Tịch không hiểu vì sao cô không thích mà lại đồng ý, mấy lần nhìn cô muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không mở lời.
Trần Nhan Linh thì lại thật cảm khái mà nói: “Cậu không thích mà còn đồng ý, Tiểu Minh đáng thương chết được.”
Hoắc Dư Húc không vui trừng nàng một cái: “Cái đồ dân chơi “phong lưu” như cậu có tư cách gì mà nói tớ, danh tiếng cậu trong trường có cần tớ kể ra không? Cậu ngay cả chút hảo cảm cũng không cần, thấy người ta đẹp liền phải cua vào tay, cậu hoàn toàn không tý mặt mũi gì mà nói tớ.”
Trần Nhan Linh hoảng hồn, mắt thấy mặt Hoắc Dư Tịch càng ngày càng đen, nàng vội vàng giải thích một hồi, đẩy hết mấy chuyện trước kia lên tuổi nổi loạn thời niên thiếu, nhiều lần bảo đảm từ đầu tới đuôi người mình nghiêm túc thích chỉ có Hoắc Dư Tịch, hơn nữa từ nay về sau cũng chỉ thích cô.
Ánh mắt Hoắc Dư Tịch nhìn nàng tràn ngập hoài nghi, dù sao chuyện phong lưu của nguyên chủ thật sự quá khó coi, có mới nới cũ, chân đạp mấy thuyền đều có, ỷ mình lớn lên đẹp lại biết tán tỉnh, không biết đã trêu đùa biết bao nhiêu cô gái rồi.
Trần Nhan Linh thật sự hết đường chối cãi. Người xấu là nguyên chủ, không phải nàng, nhưng nàng không thể nói nàng không phải là “Trần Nhan Linh” được. Nàng đành phải bày ra tư thái thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, nhiều lần bảo đảm, Hoắc Dư Tịch mới xem như tin lời nàng.
Sinh hoạt trong sân vận động tuy hơi chật chội, nhưng coi như có niềm vui thích, trên mặt mọi người thường xuyên mang ý cười.
Mấy người mở cửa và hỏi chuyện đều niềm nở tươi cười, nhưng lại đón lấy vẻ mặt chua xót của đội Hoắc Dư Húc, không một ai có sắc mặt tốt.
Trần Nhan Linh từ trên khán đài đi xuống, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hoắc Dư Húc thở dài: “Hôm nay không tìm thấy đồ ăn.”
Bọn họ ra ngoài cả ngày, đến tối mới trở về sân vận động, thế nhưng một chút đồ ăn cũng không tìm được.
Tuy Trần Nhan Linh vẫn chưa thể hoà thuận với Hoắc Dư Húc, nhưng nàng nhìn thoáng qua những người ủ rũ đứng sau lưng cô, nói: “Không sao đâu, chỉ một ngày mà thôi, ngày mai đổi khu lục soát, hơn nữa chúng ta cũng còn đủ lương thực.”
Những lời này vài ngày sau nàng liền không nói ra khỏi miệng được nữa.
Liên tục một tuần bọn họ không tìm thấy cái gì ăn, đồ ăn tìm được đều vô cùng thưa thớt, hoàn toàn không thể bù lại lượng tiêu thụ bản hằng ngày trong sân vận động.
Người phụ trách ẩm thực đã nấu cháo loãng mấy ngày, gạo bên trong không được mấy viên, miễn bàn đồ ăn kèm, hoàn toàn không có.
Mọi người đã đói bụng một hai ngày, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ đều sẽ chết đói ở đây.
Hôm nay đến phiên Trần Nhan Linh và Hoắc Dư Tịch mang đội ra ngoài tìm đồ ăn.
Trần Nhan Linh mạo hiểm dẫn người đến chỗ đông zombie. Đó là một khu cư dân, trong mỗi nhà có thể lục ra chút đồ ăn, tuy không nhiều lắm, nhưng ít ra có thể lấp đầy bụng.
Khu vực này đặc biệt dày đặc zombie, ngày thường dù bọn họ có súng cũng không dám tới nơi đây. Tuy kỹ thuật ngắm bắn của mọi người có tiến bộ, nhưng rốt cuộc số lượng zombie quá nhiều, một khi bị vây quanh thì chỉ còn đường chết.
Lúc mọi người đang vui sướng kiểm kê thức ăn trong khu dân cư, đột nhiên có người rối loạn chạy vào giục mọi người mau chạy đi. Trần Nhan Linh không kịp lấy thêm đồ ăn, nàng nhặt hai túi bột mì ném vào ba lô, cùng Hoắc Dư Tịch chạy ra ngoài.
Các cô kịp chạy trốn, nhưng thật nhiều người chia ra tìm đồ nhận được tin còn chậm. Trần Nhan Linh là người dẫn đầu, không thể mặc kệ bọn họ. Trần Nhan Linh không đi, Hoắc Dư Tịch cũng không chịu đi, những người khác càng không có ý đi.
Những người ra trước chờ ở cửa, bấy giờ zombie càng ngày càng nhiều, tiếng súng không ngừng vang lên.
Số lượng zombie vượt quá dự đoán của mọi người, đàn zombie đột nhiên xuất hiện thật nhanh khiến họ hoảng sợ. Bình thường họ đối phó zombie nhiều nhất chỉ có mấy chục tới trăm con, đàn zombie này lại mênh mông rậm rạp, nhìn qua khoảng chừng hơn ngàn con.
Có vài người bên ngoài không cẩn thận bị cào trúng, mọi người đều vẻ mặt tuyệt vọng. Lần này bọn họ phải tán mạng nơi đây.
Trần Nhan Linh càng hoảng, là nàng mang đội đến đây. Bọn họ chưa bao giờ đặt chân đến chỗ này là do xa xa nhìn thấy rất nhiều zombie, nhưng là đến lúc đạn tận lương tuyệt, nàng quyết định bí quá hoá liều… Hiện giờ, chính là lúc phải trả giá.
Nàng nhìn thoáng qua Hoắc Dư Tịch còn đang cực lực chống đỡ sau lưng mình, tay Hoắc Dư Tịch không kiềm được mà run rẩy, thời gian dài mà dùng súng, khiến tay cô chịu tải rất lớn.
Trần Nhan Linh không tốt hơn được bao nhiêu, những người khác cũng vô cùng chật vật. Nàng cắn răng, lấy ra trái lựu đạn duy nhất trên người, hô to: “Mọi người chạy tới xe! Tôi cản phía sau!”
Nàng xoay mình đẩy Hoắc Dư Tịch về phía đoàn người, không ngờ Hoắc Dư Tịch bắt được tay nàng, trợn mắt gằn giọng nói: “Cậu muốn làm gì!”
Trần Nhan Linh nghẹn lời. Không đợi nàng mở miệng, Hoắc Dư Tịch đoạt lấy lựu đạn trong tay nàng, cô nghẹn giọng la to.
“Cậu đừng hòng thoát khỏi tớ!”
Đã cứu tớ thì phải phụ trách tớ.
Kết quả cả hai cô đều đứng chặn ở cuối, Hoắc Dư Tịch kéo chốt bảo hiểm, vung tay ném lựu đạn vào đàn zombie, hai người lập tức xoay thân chạy thục mạng về phía trước.
Chỉ nghe “Đùng” một tiếng thật lớn, lực nổ từ sau ập tới, các cô bị đẩy ngã gục xuống đất, vội cuộn người giơ tay bảo vệ đầu.
Chờ chấn động qua đi, Trần Nhan Linh ngẩng đầu tìm Hoắc Dư Tịch, liền thấy Hoắc Dư Tịch cũng đứng dậy tìm nàng.
Sau vụ nổ, vẫn còn mở mắt thấy được người trong lòng cười dịu dàng với mình như vậy, Trần Nhan Linh cảm thấy trên đời này không có chuyện gì may mắn hơn.
Hai người nhẹ nhõm cười với nhau, nhưng các cô không ôn tồn được bao lâu, sóng tang thi lại lập tức đuổi theo, các cô vội vàng vung chân chạy đi.
Người trên xe vẫn luôn đợi các cô, lúc nghe thấy tiếng nổ mạnh, họ đều cho rằng hai người đã không còn, định lái xe đi. Không ngờ lúc xe khởi động, tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thấy hai người Trần Nhan Linh chạy tới, kinh hỉ hô to: “Mau mau! Mở cửa xe! Đội trưởng bọn họ tới rồi!”
Hai người vừa lên xe, tài xế lập tức nhấn ga chạy hết tốc lực, bỏ rơi đàn zombie phía sau. Cảm xúc của mọi người rốt cuộc coi như ổn định, lòng mang niềm vui sướng khi sống sót sau tai nạn.
Càng đừng nói trong ba lô họ còn có đồ ăn mạo hiểm sưu tầm được, lần này trở về thật sự mang theo hy vọng.
Nhưng khi xe chỉ còn cách sân vận động một con phố, Trần Nhan Linh đột nhiên bị hệ thống nhắc nhở.
【 Cảnh cáo! Nữ chính gặp nguy hiểm tính mạng! Ký chủ mau tới cứu! 】
Trần Nhan Linh đại não chấn động, theo bản năng nhìn về phía sân vận động. Bọn họ cách đó rất gần, đã thấy được cánh cổng lớn.
Không đợi Trần Nhan Linh kịp nhìn kỹ, chợt nghe thấy một tiếng vang lớn, bên cạnh xe bọn họ bỗng nổ tung, cả chiếc xe lập tức bị bắn văng khỏi đường.
-----
Dany: Không biết có ai khiến chị Húc rung động được nhỉ? =))