Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 104: Phiên Ngoại 13 Snape





Nhìn con chim ưng bay vào, ta có chút không khống chế được biểu tình của chính mình.

Khóe miệng Harry có chút run rẩy, "Con ưng nhà hắn đúng là tính cách giống y như chủ nhân vậy."
Ta yên lặng mà tiếp lời, "Thật sự là cao ngạo y chang con khổng tước đó."
"Khụ khụ." Harry ho khan hai tiếng, "Đây là lời anh nói, em chưa từng nói gì nha."
"Không phải em cũng có ý này sao?"
Không thể nghi ngờ trên mặt Harry lộ ra biểu tình chột dạ, làm tâm tình của ta có chút vui vẻ.

Nội dung trên lá thư, giống như những gì ta đoán, là thư mời của gia tộc Malfoy.

Thế giới phép thuật vài thập niên gần đây vẫn không có chuyển biến tích cực gì, và đây chính là thời điểm để thay đổi thế giới phép thuật.

Harry là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, nên đương nhiên sẽ là người cuối cùng lên sân khấu.

Ta cùng cậu ở trong một phòng dành cho khách ở lầu hai của trang viên Malfoy.

"Chúng ta lên giường đi." Harry nắm nắm tay ta đi về phía cái giường lớn ở trong phòng.

Ta thề, khóe miệng của ta có chút run rẩy.

Ta ôm chặt lấy Harry, người đang muốn làm chuyện "Không muốn người khác biết" giữa ban ngày, ngồi xuống ghế sô pha.

Harry bất an mà vặn vẹo cơ thể, thở phì phì mà nói, "Vì cái gì mà không đi lên giường!"
Ta đánh một cái vào mông con tiểu hồ ly nhỏ này, "Một chút nữa là em phải lên sân khấu, cho nên ngoan ngoãn tý đi."

Harry gương mặt có chút đỏ ửng, mang theo một nụ cười xấu xa, cậu nói ra một câu làm ta muốn lập tức đè cậu xuống, "A ∼ Severus, anh đang suy nghĩ cái gì vậy, em chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi một chút thôi mà."
Nhìn ánh mắt vui vẻ của cậu, có đáng chết ta cũng không thể thừa nhận, ta có suy nghĩ phức tạp đối với cái từ "Lên giường" này.

Lúc này con gia tinh xuất hiện nói cho chúng ta biết đã đến lúc xuống dưới, bằng không ta có khả năng trở thành viện trưởng nhà Slytherin đầu tiên trong lịch sử Hogwarts chết vì xấu hổ.

Ta ôm eo Harry đi xuống cầu thang, nhìn thấy rõ ràng biểu tình của từng người ở dưới đó.

Có kinh ngạc, có vui vẻ, thậm chí còn có sự ngưỡng mộ và một chút hâm mộ.

Cũng đúng thôi, đây chính là Cứu Thế Chủ a, là một thiếu niên xinh đẹp, tài năng, và có sức quyến rũ của riêng mình.

Cánh tay ta đang ôm Harry không khỏi nắm chặt lại, trong lòng ta tự nhiên sinh ra một cảm giác tự hào.

Nhìn tất cả biểu tình của mọi người phía dưới đều hướng về một người, chính là thiếu niên bên cạnh ta, là bạn lữ của ta.

Toàn bộ tiệc tối, ta cũng chưa nói một lời nào hết, ta giống như là một vật trang trí ở bên người cậu, nhìn nhất cử nhất động của cậu, lần đầu tiên trong tiệc tối ta nở một nụ cười.

Cứ như vậy, ta cũng đã thấy thỏa mãn.

Nhìn Harry đem một cái rồi lại một cái gia tộc thuần huyết kéo về phe mình, trong lòng lại một lần cảm khái cậu thật tài giỏi.

Vốn dĩ ta cho rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng đối với Harry Potter thì chuyện không thể xảy ra luôn luôn biến thành chuyện có thể xảy ra.

Cuối cùng thì, tên gia chủ Parkinson không đầu óc kia lại tới uy hiếp ta, nhưng ta cũng không có để ý tới lời nói hắn lắm.

Giống y như ta dự đoán, khi tiệc tối kết thúc Chúa Tể Hắc Ám đã triệu hồi ta.

Harry đã từng hỏi qua ta, vì cái gì ta luôn là gọi hắn vì Chúa Tể Hắc Ám mà không phải là.....!
Câu trả lời của ta là, bởi vì ta là người hầu của hắn.

Đúng vậy, ta là người hầu của Chúa Tể Hắc Ám.

Cho nên, ta không thể trực tiếp mà gọi tên của hắn.

Đây là một cái phiền toái khác mà Dấu Hiệu Hắc Ám mang đến cho ta, mà Lucius do có huyết thống Veela trong người nên chưa bao giờ lo lắng về điều đó.

Lucius cũng từng đề nghị dùng máu của hắn áp chế Dấu Hiệu Hắc Ám, nhưng ta đã từ chối.

Ta không thể làm như vậy được, bởi vì ta đã thề có sống chết gì ta cũng phải làm gián điệp.

Trước kia khi ta chưa yêu Harry, ta động lực duy nhất để ta sống sót chính là đánh bại Chúa Tể Hắc Ám báo thù cho Lily, cho nên ta không thể loại bỏ Dấu Hiệu Hắc Ám được.

Mà sau khi gặp được Harry, ta càng không thể loại bỏ nó được.


Harry là muốn cùng với Chúa Tể Hắc Ám chiến đấu một sống một chết, cậu và Chúa Tể Hắc Ám chỉ có duy nhất một người được sống.

Cho nên, ta cần phải có được tin tức bên này của Chúa Tể Hắc Ám, để Harry có thể trở thành người sống sót cuối cùng.

Lúc này đây, Chúa Tể Hắc Ám vẫn đang ở trong thân thể người khác, triệu hồi ta đến.

Khi ta vừa đến nơi, một ánh sáng màu đỏ liền đánh vào trên người ta.

Ngay sau đó một cảm giác quen thuộc lan rộng khắp cơ thể, ta cắn chặt hàm răng lại không phát ra một chút âm thanh nào, ta hình như có thể cảm nhận được mùi máu tươi trong miệng của mình.

Ta quỳ xuống dưới chân hắn, dùng giọng nói run rẩy mà nói, "Chủ nhân, xin ngài hãy nghe thuộc hạ giải thích."
"A ——" Voldemort đùa nghịch cây đũa phép trong tay mình, dùng khóe mắt mà liếc nhìn người hầu dưới chân mình, "Severus, hy vọng ngươi có thể cho ta một đáp án làm hài lòng ta."
Giọng nói tê tê kia, làm ta nổi da gà khắp cả người.

Ta cúi đầu thấp xuống nữa, "Chủ nhân, như ngài đã biết.

Ta tiếp cận Harry Potter chỉ vì muốn lấy tin tức."
"Gạt người!" Đột nhiên giọng nói thô kệch vang lên ngắt lời nói của ta, lúc này ta mới phát hiện ra, gia chủ Parkinson cùng gia chủ Crabbe cũng đang ở đây, và người lên tiếng nói chuyện chính là gia chủ Parkinson.

"Crucio." Voldemort nhẹ nhàng lên tiếng, một ánh sáng màu đỏ đánh vào trên người gia chủ Parkinson.

"A!!!" Gia chủ Parkinson cũng không có sức nhẫn nhịn lớn như Snape, khi bị trúng Lời Nguyền Tra Tấn liền lập tức kêu la đau đớn.

"Ai, cho phép ngươi lên tiếng." Con ngươi màu đỏ của Voldemort thẳng tắp mà nhìn vào gia chủ Parkinson.

Gia chủ Parkinson lập tức quỳ xuống, "Chủ nhân, thuộc hạ sai rồi."
Voldemort cười nhạo một tiếng, không hề để ý tới gia chủ Parkinson ngốc nghếch, "Severus, ngươi tiếp tục nói đi."
"Vâng, chủ nhân." Ta vẫn còn tiếp tục quỳ dưới chân hắn, "Thuộc hạ biết Harry Potter muốn lôi kéo các gia tộc thuần huyết, cho nên, thuộc hạ muốn xem thử coi ai sẽ là người phản bội chủ nhân."
"A? Cho nên.....!Bậc Thầy Độc Dược của ta, vẫn là thuộc hạ đáng tin cậy nhất của ta sao?"
Từ trong miệng hắn nghe thấy câu "Bậc Thầy Độc Dược của ta" này, làm dạ dày của ta quay cuồng, thật sự rất ghê tởm.


Câu nói này, cũng là câu mà Harry thường nói......!
"Đương nhiên, chủ nhân." Ta ngăn chặn lại cảm giác muốn nôn, cung kính mà trả lời.

"Đứng lên đi, Severus."
"Cảm ơn, chủ nhân." Đột nhiên ta cảm thấy bản thân thật sự.....!Rất đáng thương? Giống như một con chó vậy, chủ nhân kêu làm gì thì phải làm đó, chủ nhân kêu ta đứng dậy, ta còn phải cảm ơn hắn vì đã khoan dung với ta.

A!
"Severus." Voldemort nhìn thẳng vào mắt ta, ta lập tức theo bản năng mà sử dụng Bế Quan Bí Thuật.

Có lẽ là bởi vì không có phát hiện ra điều gì, Voldemort cũng không có nói thêm cái gì, chỉ ra lệnh cho ta rời đi.

Ta chỉ muốn ở bên cạnh Harry.

Thật không ngờ là gia chủ Parkinson cùng gia chủ Crabbe lại gây thêm phiền toái cho ta.

Nhưng cũng thật là, ta cũng phải tìm một cái cớ để ở bên cạnh Harry.

Buồn cười làm sao?
Ta, Severus Snape.

Muốn ở bên cạnh người yêu của mình, còn phải tìm một cái cớ.

Còn phải trải qua.....!sự cho phép của Chúa Tể Hắc Ám......!
Buồn cười.....!Thật sự rất buồn cười.......


— QUẢNG CÁO —