Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 133: Bổn Bồn Không Nghĩ Sẽ Đặt Tiêu Đề





Harry nhìn bốn con tiểu động đang khẩn trương cung kính mà bưng ly cà phê, lại nhìn bên cạnh thấy Snape đang nở nụ cười xấu xa cùng với ánh mắt bất thiện, khóe miệng cậu có chút run rẩy.

Không khí quỷ dị cùng xấu hổ này là như thế nào đây.

Harry hắng giọng, nhìn Snape nở một nụ cười đáng yêu, "Severus, em có chút đói bụng, anh đi nấu cơm được không?"
Giọng nói mềm mại của Harry, giống như là đang làm nũng, còn có một chút cầu xin.

Snape đương nhiên là biết Harry muốn hắn rời khỏi chỗ này, còn có bộ dạng cầu xin của người yêu làm hắn không thể cự tuyệt được, huống chi bây giờ xác thật là đã tới giờ cơm rồi.

Harry còn đang ở trong thời kỳ trưởng thành nên phải ăn cơm đúng giờ, đây cũng là chuyện mà hắn thường xuyên nhắc nhở cậu.

Snape ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, ánh mắt của hắn dừng trên thân thể đang run rẩy của bốn con tiểu động vật, hình như là bị hắn dọa sợ rồi.

Harry cảm thấy tính tình trẻ con của Snape lại tái phát rồi, hắn cố ý hù dọa nhóm của Draco, một khi Snape hứng thú thì sẽ không buông tha đâu.

Snape cuối cùng cũng đem ánh mắt đặt trên mặt của Harry, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái lên trên gò má trắng mịn của Harry, ôn nhu hỏi, "Ta đi nấu cơm, em muốn ăn cái gì?"

Harry nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, giống như là đang nghiêm túc suy nghĩ, "Đã lâu không ăn mì Ý rồi."
Snape gật gật đầu, xoa cái đầu nhỏ của Harry, tỏ vẻ chính mình đã biết rồi.

Harry nhìn về phía bốn phù thủy nhỏ đang rụt đầu như đà điểu, "Các cậu muốn ăn cái gì?"
Draco vội vàng trả lời nói, "Cái gì cũng được, cái gì cũng được."
Hermione, Ron cùng Neville điên cuồng gật đầu, giống như bọn họ không phải là người kén chọn.

Snape nhướng mày, xem ra uy tín của hắn trong lòng nhóm tiểu cự quái vẫn còn rất cao, nhìn xem bọn nhỏ ngoan ngoãn chưa kìa.

( tác giả: Đây mà là ngoan ngoãn sao? Cái này rõ ràng là hoảng sợ đó, có biết không?
Snape: Arvada ——
Bồn: Đúng đúng đúng, ngài nói rất đúng, là ngoan ngoãn.)
Trước khi Snape đi vào phòng bếp, Draco còn nhu thuận nói một câu, "Giáo sư Snape, ngài vất vả rồi."
Snape vừa lòng gật gật đầu, thật là ngoan ngoãn a.

( tác giả: Nội tâm ta không hề gợn sóng, thậm chí ta còn muốn cười một chút.)

Khi Snape đi vào phòng bếp, chờ đến lúc mà họ không nhìn thấy bóng dáng của Snape nữa, cả bốn đồng loạt thở ra, nằm la liệt trên ghế sô pha.

Harry thấy vậy liền mở miệng nói, "Có cần khoa trương như thế không?"
Ron vừa gật đầu, vừa nói, "Ừ, đương nhiên là có."
Bên kia Neville cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Ron.

Hermione vỗ vỗ bộ ngực, "Harry, thật không biết cậu làm như thế nào mà có thể quen được bộ dạng uy nghiêm của giáo sư Snape." Hermione vốn dĩ muốn nói là hung ác nhưng cô sợ mình sẽ chết sớm, cho nên cô chọn một từ ngữ thích hợp hơn.

Draco không hề có hình tượng quý tộc mà nằm la liệt trên sô pha, "A, Merlin.

Mặc kệ là có tiếp xúc bao nhiêu lần cùng giáo sư, thì mình đều giống như vậy khẩn trương muốn chết."
Harry nhướng mày, "Severus cũng không thể đem các cậu làm thành nguyên liệu Độc Dược mà pha chế."
Nhìn động tác nhướng mày của Harry, bốn người đồng thời nhớ tới giáo sư Snape, không khỏi cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Ron bĩu môi, "Harry, cậu đúng thật là đứng nói chuyện không đau eo sao."
Harry phát ra tiếng cười "Ha ha", trong lòng lại nghĩ, mình ngồi cũng cảm thấy đau eo rồi, có được không!!
"A, giáo sư Snape không ở đây, mình cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều." Neville cảm khái.

Harry nhìn bốn người nở ra một nụ cười xấu xa, "Trong chốc lát nữa các cậu phải ăn cơm cùng với Severus đó nha"
Bốn người hóa đá trong nháy mắt, a, Merlin ơi, cứu mạng a a a!!!.