Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 147: Hạnh Phúc





Yuki: Bắt đầu từ chương này tác giả không đặt tên...!nên mình tự đặt tên...!hy vọng các bạn thích...!với lại cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện...!
Snape ngồi ở mép giường, hai bàn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Harry, ánh mắt vô cùng nhu hòa mà nhìn người yêu của mình.

Harry vẫn còn đang ngủ say, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cảm giác như đang ở trong một giấc mơ ngọt ngào.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu thẳng vào hai người, khung cảnh này giống như một bức tranh sơn dầu, đẹp đến không sao tả nổi.

Bà Pomfrey bĩu môi khi đang đứng bên cạnh giường, bà cảm thấy bà và hai người họ như đang ở trong hai thế giới khác nhau.

Harry và Snape dường như đang tạo ra một thế giới nhỏ của riêng họ, một thế giới tươi đẹp mà không ai có thể bước vào.

Bà Pomfrey khẽ thở dài, bỏ đi ý nghĩ muốn giáo huấn cái lão biến thái đã làm một thiếu niên mười bốn tuổi mang thai, nhẹ nhàng rời khỏi Bệnh Thất, để lại thế giới hai người cho Harry và Snape.

Bà Pomfrey vừa ra khỏi Bệnh Thất thì đã bị vây quanh bởi một đám phù thủy nhỏ.

"Harry ổn không ạ?" Ron nôn nóng hỏi.

Hermione người luôn luôn bình tĩnh cũng đang trong tình trạng hỗn loạn, "Harry có tỉnh dậy chưa?"

Draco và Neville mỗi người an ủi người bên cạnh họ, ý bảo hai người họ đừng lo lắng quá, chờ bà Pomfrey nói chuyện.

"Harry không có việc gì." Bà Pomfrey mỉm cười nói.

Draco khẽ nhíu mày, "Cậu ấy bị bệnh gì vậy? Tại sao lại té xỉu như vậy?"
Bà Pomfrey mím môi, "Không có gì, gần đây Harry có chút mệt mỏi và thân thể cậu ta không tốt lắm, nên mới bị ngất xỉu thôi."
Hermione và Ron đồng thời thở phào một hơi, "Không có việc gì là tốt rồi."
Mà Draco và Neville thì khẽ nhíu mày, nhìn vẻ mặt mặt không được tự nhiên của bà Pomfrey.

Bọn họ biết bà Pomfrey khẳng định đang che giấu điều gì đó về Harry, nhưng nhìn vẻ mặt đó chắc cũng không phải là vấn đề nguy hiểm gì.

Nếu bà Pomfrey không muốn nói, bọn họ cũng sẽ không hỏi.

Có lẽ đây là vấn đề riêng tư của Harry, có lẽ chờ đến khi Harry muốn nói, thì bọn họ cũng sẽ biết thôi.

Neville dò hỏi, "Tụi con có thể vào thăm Harry không?"
Bà Pomfrey từ từ lắc đầu, "Harry vẫn còn chưa tỉnh, Severus đang ở bên cạnh Harry."
"A." Nhóm bốn người của Draco đồng loạt gật đầu, bọn họ hiểu ý của bà Pomfrey—— không cần đi vào trong đó làm bóng đèn, trừ phi ngươi muốn trở thành dược liệu để nấu độc dược.


Mấy người đứng ngoài cửa từng người từng người một đều trở về phòng ngủ của mình.

Harry nằm ở trên giường từ từ mở mắt ra, ánh sáng trong phòng làm Harry cảm thấy có chút khó chịu nên cậu nheo mắt lại.

"Harry." Snape nhẹ nhàng gọi tên Harry, giống như là sợ làm cho con búp bê tinh xảo bị tổn thương vậy.

Sau khi Harry thích ứng được ánh sáng trong căn phòng, cậu mở to mắt, cười tủm tỉm mà nhìn Snape, "Severus."
Snape sờ mái tóc của Harry, nhẹ giọng hỏi, "Có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"
"Hmm ∼" Harry nói bằng giọng mũi, làm nũng với Snape, "Không có."
"Harry, em không hỏi ta vì sao em lại ngất xỉu sao?"
Harry chớp chớp hai mắt, cái miệng hơi hơi chu lên, "Em không cần hỏi, vì anh sẽ nói cho em biết."
Snape ổn định tâm trí, kiềm chế sự kích động trong lòng, dùng giọng điệu tự cho bình tĩnh nói, "Harry, em sắp làm ba ba rồi."
Σ(°△°|||) Harry mờ mịt khi nghe xong lời nói của Snape.

"Em.....!Mang thai?" Bàn tay nhỏ nhắn của Harry có chút run rẩy khi sờ bụng của mình.

Snape gật đầu, "Ừ, đúng vậy.

Chúng ta có con rồi."
Harry nhìn khuôn mặt nhu hòa của Snape, hỏi, "Severus, anh có vui không?"
Snape đặt tay lên bụng của Harry, "Rất hạnh phúc."
Tuy giọng điệu của Snape không thay đổi, nhưng Harry biết, hắn rất hạnh phúc.

Harry cũng rất hạnh phúc, cậu có một đứa con với Sev..