Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 150: Tâm Trạng Của Harry





Harry nghỉ ngơi vài ngày, sức khỏe đã ổn định thì lập tức mang theo bánh bao đang ở trong bụng cùng đi học.

Lớp học ở hầm ồn ào nhốn nháo ngồi đầy các tiểu động vật, Harry bước vào đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Những con rắn nhỏ Slytherin cứng nhắc đứng dậy, khẽ cúi chào Harry.

Harry vẫy tay, bọn họ lập tức ngồi xuống, và làm việc của mình.

Harry đi về phía hàng ghế đầu, và sau đó được bao quanh bởi những người bạn thân của mình.

Harry ngáp một cái và vẫy tay, "Có chuyện gì muốn nói, chờ tan học rồi nói sau."
Draco nhìn thời gian, xác thật bây giờ không phải là thời điểm để nói chuyện, cậu gật đầu, rồi quay lại chỗ ngồi.

Hermione, Neville và Ron cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ việc tra hỏi Harry.

Harry ngồi xuống không bao lâu, thì một thân ảnh màu đen lao vào qua cánh cửa.


Khuôn mặt nghiêm nghị của Snape, bước chân rất nhanh, vạt áo phía sau quay cuồng giống như những cơn sóng biển màu đen, bước về phía bảng đen với khí tràng mạnh mẽ.

Những con rắn nhỏ và sư tử nhỏ đều đồng loạt nín thở, nhìn Snape với vẻ mặt lo lắng và nghiêm túc, chỉ có một mình Harry là lười biếng ngáp một cái, vẻ mặt uể oải như ngủ không đủ giấc.

Snape không dấu vết mà liếc mắt nhìn Harry, hơi nhíu mày lại, rồi sau đó thu hồi ánh mắt lại và chỉ đũa phép về phía bảng đen.

"Thực hiện theo các bước viết trên bảng đen." Snape nói xong câu này, liền lập tức đi đến trước mặt Harry.

Các con tiểu động vật đều có vẻ mặt ngơ ngác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Snape nhíu mày nhìn những con tiểu động vật không chịu bắt đầu làm việc, nói, "Như thế nào, đầu óc các ngươi đều thoái hóa đến mức không nghe hiểu tiếng người rồi sao?"
Giọng nói của Snape không lớn, nhưng lại lộ ra cảm giác lạnh lẽo.

Những con tiểu động vật đột nhiên cảm thấy ớn lạnh từ sau lưng, rồi sau đó cúi đầu né tránh ánh mắt chết chóc của Snape, và bắt đầu chăm chú điều chế Độc Dược.

Snape hài lòng gật đầu, xem ra uy tín của hắn vẫn chưa suy giảm.

Harry chăm chú điều chế độc dược, không có ngước nhìn Snape dù chỉ một cái.

Severus.

Bị làm lơ.

Rất không vui.

Snape: "......"
"Harry." Snape không thể chịu được cảm giác bị người mình yêu không chú ý đến mình, hắn không nhịn được đành mở miệng kêu tên của người yêu.


"Hả?" Harry không ngẩng đầu lên, theo bản năng mà trả lời, tay vẫn tiếp tục làm việc không hề dừng lại.

Snape bước về phía trước, dựa vào vào, bóng dáng cao lớn che khuất Harry vào trong bóng tối.

Harry, người bị chặn mất ánh sáng, không kiên nhẫn mà ngẩng đầu nhìn người khởi xướng, và nhướng mày.

Khi ánh mắt của Harry đặt trên người của hắn, Snape mới từ từ buông lỏng lông mày đang nhíu lại.

Đôi mắt to ngọc lục bảo nhìn thẳng vào Snape, giống như nó biết nói, nhìn vào đôi mắt đó ta có thấy chủ nhân của nó đang không có kiên nhẫn và nghi vấn.

Snape cảm thấy Harry có chút không vui, cho nên trả lời với giọng điệu rất ôn nhu, "Lo lắng cơ thể của em."
Nghe thấy lời nói ôn nhu của Snape, tâm trạng buồn bực của Harry dịu đi một chút, cậu mím môi, nhẹ nhàng mở cánh môi ra, "Không có việc gì, chỉ là có chút bực bội."
"Tâm trạng bực bội là chuyện rất bình thường." Snape giảng thích về những dấu hiệu khi mang thai.

Harry nhướng mày, "Em biết, em cũng không phải là một tên ngốc." Trong giọng nói hoàn toàn lộ ra, không vui và bực bội.

Snape thở dài, "Không sao đâu, nếu em không vui thì cứ phát cáu với ta là được rồi."
Đôi mắt của Harry khẽ cúi xuống, "Rất xin lỗi, Severus.

Em không khống chế được bản thân mình."

Snape không thể không vươn tay, sờ mái tóc mềm mại của Harry.

"Không sao đâu, Harry.

Ta đều hiểu."
Harry khẽ thở dài một cái, mạnh mẽ kìm nén tâm trạng cáu kỉnh và lo lắng khi mang thai, ngẩng đầu lên tặng cho Snape một nụ cười thật lớn.

Snape nhìn Harry, và mỉm cười lại.

Vì thế......!Nồi quặng nổ một cái rồi lại một cái.

Khóe miệng Harry run rẩy khi nhìn mớ hỗn độn xung quanh, "Severus, sau này anh không nên cười nữa.

Uy lực quá lớn."
Snape bất đắc dĩ nhún vai, và đem những con tiểu động vật bị thương đưa đến Bệnh Thất..


— QUẢNG CÁO —