Bảo Hộ Hôn Thê

Chương 35: Cổ Độc (Hạ)




"Cổ độc? Đó là vật gì vậy?" Đôi mắt xinh đẹp của Tần Lâm mở trừng trừng, ngu ngơ hỏi.
Trông dáng vẻ ngu ngơ của hắn, Ngô Cẩn Ngôn chỉ muốn rút chủy thủ xiên cho vài nhát.
Rõ ràng luôn miệng nói bản thân là một người đàn ông tốt mà như vậy sao? Nếu tóc hắn để dài rồi tết đuôi ngựa đi ra ngoài đường, tuyệt đối không có ai nghi ngờ hắn không phải là phụ nữ. Điều khiếm khuyết duy nhất chính là bộ ngực của hắn khá bằng phẳng mà thôi.


Ngoài việc có dáng vóc phụ nữ, ngay cả tính cách của Tần Lâm cũng giống với phụ nữ. Hơi một tí là hai mắt đỏ hoe, chảy nước mắt. Một người đàn ông như vậy... có thể gánh trách nhiệm bảo vệ người thân của mình sao?
Đồng chí Ngô thầm nghĩ xem ra sau này cần phải để Tần Lâm làm cái đuôi theo sau mình một thời gian, để hắn có thể hun đúc khí phách đàn ông cùng với năng lực ứng xử khi giao tiếp với người ngoài. ("Chị rể" này cũng men quá rồi =)))) )
"Cháu nói tiểu Lam bị hạ cổ độc?" Tần lão gia là người lớn tuổi, kiến thức tương đối rộng rãi, cho nên sau khi nghe Ngô Cẩn Ngôn nói xong, ông nghi ngờ hỏi lại.
Cổ độc là một chuyện cực kỳ thần bí. Không chứng kiến không có nghĩa là nó không tồn tại.
Chỉ là... tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện đúng vào cuộc sống của nàng?
"Căn cứ vào biểu hiện bên ngoài của Tần Lam, quả thực rất có khả năng như vậy." Ngô Cẩn Ngôn rũ mi. Sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. "Trước đây tiếp nhận vụ giao dịch ma túy xuyên biên giới, cháu từng phải nằm vùng ở vùng núi cao. Cho nên... có cơ hội nghe qua về thuật hạ cổ. Lúc nãy Lưu bá dẫn cháu đi xem chất nôn của Tần Lam, là màu nâu sẫm, có cả mùi tanh. Hơn nữa cơ thể nàng không ổn định, mạch tượng rối loạn. Ăn gì nôn đó, không ăn được cơm đều là dấu hiệu của trúng cổ độc."
Mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngờ, nhưng nếu như đây quả thực là cổ độc, chuyện này coi như xong.


"Tại sao lại là cổ độc?" Sắc mặt luôn luôn lạnh lùng của Nhĩ Tình rốt cuộc cũng bộc lộ cảm xúc. "Có chuyên gia sức khoẻ nghi ngờ trúng độc thức ăn. Nhưng thức ăn tiểu thư ăn đều được kiểm tra, giám sát nghiêm ngặt. Sau khi tiểu thư mắc bệnh, chúng tôi cũng tiến hành kiểm tra tất cả những thức ăn nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường."
"Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại dùng thủ đoạn táng tận lương tâm như vậy?" Tần Chấn nắm chặt tay, tức giận nói: "Nếu ta biết ai hãm hại tiểu Lam, ta nhất định sẽ không để người đó chết tử tế. Dù phải dốc hết tinh lực của gia tộc họ Tần, ta cũng phải khiến kẻ đó cá chết lưới rách."
"Hạ độc không dễ phát hiện. Sau khi trúng độc càng không dễ cứu chữa." Ngô Cẩn Ngôn thở dài nói: "Đây chính là thủ đoạn tốt nhất ứng phó với nàng."
"Cẩn Ngôn, cháu hãy giúp ta cứu tiểu Lam. Tần Chấn ta lại thiếu cháu một món nợ ân tình." Xem ra Tần Chấn thực sự yêu thương người cháu gái này. Ông lôi tay Ngô Cẩn Ngôn cầu khẩn.
Gần đây tinh thần của Tần lão gia rất tốt, trông giống như một lão thần tiên có thể duy trì tuổi thọ của mình, thế nhưng hiện tại ông không khác gì những ông già bình thường, sau biết cháu gái yêu quý của mình mắc bệnh nặng, hàng ngày không ăn không ngủ, gương mặt âu lo.
"Người không cần phải nói những điều này. Cháu sẽ tìm cách chữa khỏi cho nàng." Ngô Cẩn Ngôn gật đầu. "Nhưng trước tiên chúng ta phải biết rốt cuộc Tần Lam trúng loại cổ độc nào."
"Cháu cũng không biết sao?" Tần Chấn vô vọng hỏi.
"Gia gia, cháu chỉ là một đặc công." Ngô Cẩn Ngôn ảm đạm. "Nhưng là... có một người sẽ giúp được nàng."
"Ai? Chỉ cần chữa khỏi cho tiểu Lam, bất cứ giá nào ta cũng sẵn sàng đồng ý."


Nhắc tới người này, Ngô Cẩn Ngôn khuôn mặt băng lãnh thường ngày không khỏi trở nên trắng bệch.
Nhân sinh ngần ấy năm, đó là người đầu tiên khiến Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy hoa dung thất sắc.
"Ân... nàng là tiểu di của cháu."
***
Xa Thi Mạn vừa trở về, lập tức cấp tốc tới Tần gia.
Mà lúc này, Tần Lam gần như đã chìm vào hôn mê.
Để di chuyển nàng tới bệnh viện... là chuyện không thể nào.
"Trước... tôi sẽ truyền cho nàng chút dinh dưỡng." Xa Thi Mạn nhìn người đang mê man nằm trên giường, không khỏi chua xót trong lòng.
"Bác sĩ Xa, Tần Lam giao lại cho cô." Ngô Cẩn Ngôn chuẩn bị đi tìm tiểu di, mặc dù vô cùng không cam lòng, nhưng vì nàng... nên vẫn tự mình hạ quyết tâm.
Lại gần giường ngủ, Ngô Cẩn Ngôn vô thức thò tay vào trong chăn, nắm lấy bàn tay nàng.


"Tần Lam." Khẽ gọi một tiếng, sau khi thấy người trên giường có phản ứng, Ngô Cẩn Ngôn tiếp tục nói. "Tôi tìm tiểu di tới kiểm tra cho cô."
"Ngôn... sẽ không bỏ đi nữa chứ...?" Tần Lam cắn chặt môi, mơ hồ máu tươi đã rỉ xuống.
"Đừng cắn môi nữa. Tôi hứa sẽ không bỏ đi." Ngô Cẩn Ngôn vỗ vỗ mu bàn tay nàng. "Ngược lại cô phải kiên trì, được chứ?"
"Được." Nàng miễn cưỡng gật đầu.
***
Từ A thị lái xe tới chân núi C thị, đại khái mất khoảng 3 giờ đồng hồ.
Ngô Cẩn Ngôn nhìn mặt trời đang dần ngả về phía Tây, chợt nhận ra bản thân buổi trưa đến cơm còn chưa ăn, hiện tại bụng sớm đã sôi sùng sục.
Cắn răng leo tới ngôi đền nằm trên lưng chừng núi, Ngô Cẩn Ngôn chào hỏi với một số người dọn đền, sau đó tiến tới gian lớn nhất. Thủy chung đứng trước tiền điện gọi: "Tiểu di. Con tới tìm người."
Bên trong vắng tanh... chỉ có mùi dược liệu trộn lẫn vào nhau đặc biệt kì dị.
Ngô Cẩn Ngôn tiếp tục gọi: "Tiểu di, mau lăn ra đây."
"Tìm ta có chuyện gì?"
Bên trong đột nhiên vang lên giọng nói của nữ nhân.
"Có chuyện muốn nhờ người giải quyết." Ngô Cẩn Ngôn đáp. "Liên quan đến cổ độc."
"Mẹ kiếp, đứa nào dám hạ cổ cháu gái của lão nương?"
Đột nhiên vèo một tiếng, bên trong vọt ra một bóng người màu trắng.
Nữ nhân tóc đen suôn tới thắt lưng, nước da trắng nõn, song có phần xanh xao vô cùng khác người.
Nàng vừa xuất hiện liền đem đồng chí Ngô ôm thật chặt, nhân tiện sờ soạng một phen.
Ngô Cẩn Ngôn đối với loại quấy rối này, nhiều năm vẫn muốn rút chủy thủ. Song lại nghĩ bản thân đang đi nhờ vả nàng, cho nên cứ để nàng ăn đậu hũ một phen.
"Vương Viện Khả, sờ đủ chưa?" Mắt thấy cái tay hư hỏng kia đã mò xuống mông, Ngô Cẩn Ngôn đồng tử tựa hồ phóng ra tia lửa.


"Sờ đủ rồi." Vương Viện Khả hì hì cười, sau đó nghiêng đầu đánh giá cô. "Ngươi nói cổ độc? Sao ta chẳng thấy ngươi giống bị hạ cổ chút nào vậy?"
"Tiểu di, không phải con, là một người bạn của con." Ngô Cẩn Ngôn xoa xoa trán.
Vương Viện Khả lớn hơn cô bốn tuổi, là con gái nuôi của Vương lão gia – ông ngoại cô. Bởi vậy từ nhỏ đến lớn, Ngô đặc công xác thực luôn luôn bị tiểu di này khi dễ.
Nhưng cô không thể đánh nàng. Vì sao? A, vì ông ngoại và mẹ đều nói nàng là tiểu di của cô nha.
Vương Viện Khả năm ba tuổi được ông ngoại nhặt về từ trên núi. Hai năm sau đó nàng lại tự mình quay về chốn cũ, cùng một nhóm người dân tộc nghiên cứu... cổ độc...
Phải, tiểu Viện Khả năm tuổi đã tiếp xúc với các loại độc. Ban đầu ông ngoại còn tìm nàng về, nhưng lâu dần cũng bất lực, không ngăn nổi niềm đam mê chơi độc của nữ nhi.
Cho nên hiện tại, Vương Viện Khả vẫn đang say mê với các loại chim cò ếch nhái sâu bọ, miễn là loài vật dành cho việc hạ cổ.
"Tiểu di, trên người dì đều là độc, còn muốn ôm ấp sao?" Ngô Cẩn Ngôn ngửi mùi thuốc nhàn nhạt trên người nàng, không khỏi một trận rờn rợn.
"Yên tâm, tiểu di sẽ giải độc cho ngươi." Vương Viện Khả vỗ vỗ đầu cô. "Nói đi, người bạn của ngươi là ai?"
"Tần Lam." Ngô Cẩn Ngôn biết tính cách kì lạ của Vương Viện Khả. Mặc dù không rõ ai với ai, nhưng nàng rất thích hỏi tên của người đó.
"Ô ô ô, có phải cháu dâu của ta không?" Vương Viện Khả hai mắt sáng bừng.
Thật không ngờ tin tức này đã lan sang tận ngoại gia – Ngô Cẩn Ngôn vô lực thầm nghĩ.
"Cháu dâu cái gì? Mau đi thôi, chậm một giây tính mạng nàng càng nguy hiểm."
"Biết nha, đợi tiểu di chuẩn bị một lát." Vương Viện Khả phóng cho cô một cái mị nhãn, sau đó ngúng nguẩy bỏ vào trong.
Khi trở ra, trên tay nàng cầm theo một cái lồng nhỏ. Bên trong là các loại tiểu động vật lúc nha lúc nhúc.
Ngô Cẩn Ngôn đầu đầy hắc tuyến: "Cái gì vậy?"
"Thuốc nha." Vương Viện Khả chu môi. "Đây đều là các loại trùng cổ dì tự tay nuôi nấng. Nếu không phải cháu dâu là bệnh nhân quý, dì đây tuyệt đối không xuất ra đâu."
"Được được, rất cảm ơn." Ngô Cẩn Ngôn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.