Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Chương 43: Đường nhân



Kinh Hàn Chương làm Yến phu nhân tức giận bỏ đi.

Kinh Hàn Chương cảm thấy khó chịu mà hừ một tiếng, nói với Yến Hành Dục: "Không có tiền đồ, bà ta lại không làm gì ngươi, sao ngươi bị dọa thành như vậy?". Nhanh‎ nhất‎ tại‎ ﹏‎ ????????‎ ùm????????uyện.vn‎ ﹏

Yến Hành Dục nhìn hắn như là nhìn thấy anh hùng vậy, trong ánh mắt phảng phất chứa đựng dải ngân hà.

Kinh Hàn Chương bị ánh mắt này nhìn chăm chú lập tức cảm thấy đắc ý, hắn đắc ý khoanh hai tay trước ngực, làm ra tư thế tự cho là đẹp mắt nhất để Yến Hành Dục tiếp tục nhìn.

Tầm mắt của Yến Hành Dục vô cùng rõ ràng, không hề giống những người khác sẽ cảm thấy xấu hổ, nhìn chằm chằm Kinh Hàn Chương một hồi lâu.

Cuối cùng, chính Kinh Hàn Chương cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, hắn xấu hổ buông tay xuống, cảm thấy bộ dạng vừa rồi của mình như một con khổng tước đang xòe đuôi vậy, rất phong tao.

Hắn vội ho khan một tiếng, hàm hồ mà nói sang chuyện khác: "Tật xấu sợ nữ nhân của ngươi sẽ không do bà ta mà ra đi?"

Yến Hành Dục cũng không che dấu, gật gật đầu: "Vâng, khi còn bé bà ấy từng muốn bóp chết ta."

Kinh Hàn Chương cả kinh.

Hắn đang định hỏi, thì dư quang quét đến Yến Vi Minh đang chơi đùa cùng với nai con trong sân, không kiên nhẫn "Chậc" một tiếng, nói: "Yến Vi Minh, ngươi có chuyện gì không?"

Không có thì mau đi đi.

Yến Vi Minh vội vã chạy tới, nghe lời mà nói: "Ta đến xem ca ca đã đỡ hơn chưa, với cả Trọng Thâm đường huynh cũng đến đang ở tiền thính, muốn hỏi ca ca có muốn qua đó một chút hay không?"

Kinh Hàn Chương trừng hắn: "Không thấy ca ca ngươi vừa mới tỉnh sao, qua cái gì mà qua, không đi!"

Yến Vi Minh vội gật đầu: "A a a, vâng."

Nói xong, hắn còn nói thêm mấy câu khoe mã rồi nhảy nhót chạy khỏi.

Kinh Hàn Chương thấy xung quanh vắng lặng, lúc này mới nhíu mày nói: "Chuyện khi nào?"

Yến Hành Dục nói: "Chính là đêm mà ngài đã cứu ta."

Kinh Hàn Chương sửng sốt, sắc mặt cực kỳ khó nhìn: "Tiết Hoa Triêu năm đó, cũng là bà ta đưa ngươi ra ngoài?"

Yến Hành Dục gật đầu.

Kinh Hàn Chương mơ hồ nhớ lại những chi tiết của ngày hôm đó, một bộ váy hồng phấn, trên người không có đồ vật chứng minh thân phận, còn có cố ý bị lạc giữa phố xá sầm uất.

Kinh Hàn Chương nhớ lại dung mạo diễm lệ vừa rồi, không dấu vết mà rùng mình một cái.

Người ta nói máu mủ tình thâm, Yến Hành Dục kế thừa khuôn mặt của nàng ta, cũng kế thừa luôn cả sự lãnh huyết vô tình khi cười nói vui vẻ.

Vừa hiểu ra rằng hồi nhỏ Yến Hành Dục đi lạc đường là do Yến phu nhân cố ý làm, Kinh Hàn Chương cảm thấy đau lòng với y.

Trách không được đứa nhỏ nhu nhuận hoạt bát hồi đó, bây giờ lại biến thành bộ dạng như vậy.

"Mặc kệ bà ta." Kinh Hàn Chương không nói được gì để an ủi người khác, chỉ có thể khô không khốc mà nói, "Về sau nếu bà ta tiếp tục tới tìm ngươi gây chuyện, ngươi phải nói cho điện hạ của ngươi biết. Ngươi ra ngoài nghe ngóng đi, Thất điện hạ ta không sợ ai cả, ai ta cũng dám mắng hết."

Lần đầu được nghe những lời bảo vệ mình khiến trái tim Yến Hành Dục trở nên ấm áp, y cong cong đôi mắt, ôn nhu nói: "Bà ấy về sau sẽ không tới đây."

Kinh Hàn Chương hừ cười nói: "Bà ta nhìn không giống người rộng lượng như vậy, đã chịu thiệt lớn như vậy chắc chắn sẽ tới tìm ngươi gây chuyện một hồi."

Yến Hành Dục chỉ cười, không giải thích.

Hai người tiếp tục nằm phơi nắng, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Yến Hành Dục nằm một lúc, lại nhịn không được mà nhìn Kinh Hàn Chương, giống như tầm mắt vừa rời đi một tí thì y sẽ theo bản năng mà nhìn lại, cần phải nhìn thấy hắn mới được.

Kinh Hàn Chương vẽ đi vẽ lại trên giấy, Yến Hành Dục nhìn một lúc lâu, muốn nói lại thôi.

Kinh Hàn Chương cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói: "Có chuyện thì nói, sao ta không biết ngươi còn là một người che che lấp lấp không dám nói lời nào vậy?"

Yến Hành Dục đành phải hỏi: "Điện hạ, khối ngọc tiếp theo ngài muốn khắc long phượng trình tường thật sao?"

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương suýt nữa bẻ gãy cây bút trong tay, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt vẫn thuần triệt ngây thơ kia của y nhìn hắn chăm chú, không hề cảm thấy bản thân y có vấn đề gì đó không đúng.

Kinh Hàn Chương run rẩy mà hít sâu một hơi, buông bút xuống, dọn băng ghế sang ngồi bên cạnh Yến Hành Dục, quyết định phải nói chuyện rõ ràng với y.

"Yến Hành Dục."

"Hành Dục." Yến Hành Dục nói.

Kinh Hàn Chương lần thứ hai bị y làm loạn kế hoạch, kinh ngạc hỏi: "Cái gì?"

Hiện tại Yến Hành Dục đối với hắn không hề có chút khách khí nào, nghiêm túc nói: "Vừa rồi, ngài trước mặt người khác gọi ta là Hành Dục, ta rất thích, sau này điện hạ cứ gọi ta là Hành Dục đi."

Kinh Hàn Chương: "..."



Kinh Hàn Chương trầm mặc nửa ngày, đột nhiên thẹn quá hóa giận: "Ngươi cứ như vậy hoài! Ngươi có thể đừng như vậy hay không?!"

Yến Hành Dục vẻ mặt mê mang.

"A?"

Ta như nào cơ?

Kinh Hàn Chương trừng mắt nhìn y nửa ngày, đột nhiên tức giận phất tay áo cất bước rời đi.

Yến Hành Dục ở sau gọi hắn: "Điện hạ? Điện hạ?"

Kinh Hàn Chương căn bản không thèm để ý tới y, chạy nhanh như trốn vậy.

Tiểu mỹ nhân này chính là cố ý!

Rõ ràng mới vừa rồi còn nói với hắn đã xem qua sách về ngọc, mà giờ còn vẻ mặt vô tội hỏi hắn thật sự muốn khắc long phượng trình tường hay không.

Long phượng trình tường có ý nghĩa gì ngươi không biết sao? Cần thiết phải hỏi từng chút một không!

Kinh Hàn Chương tức đến gần chết.

Yến Hành Dục không rõ lý do.

Sau khi Kinh Hàn Chương thẹn quá hóa giận mà rời đi, Yến Vi Minh vẫn luôn rúc trong góc phòng cuối cùng cũng chui ra, thở phào một hơi lại chạy trở về.

Nghe thấy tiếng bước chân, Yến Hành Dục còn tưởng Kinh Hàn Chương quay lại rồi, y vội vàng ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện là Yến Vi Minh, ánh sáng trong mắt lại tồi sầm xuống.

Yến Vi Minh như trộm mà chạy tới, nhìn trên mặt Yến Hành Dục còn lưu lại bệnh sắc, thật cẩn thận lấy đường nhân được giấu trong tay áo ra, đưa cho Yến Hành Dục, cong mắt nói: "Ca, cho, vừa rồi muốn đưa cho ca, Thất điện hạ lại ở đây nên chưa đưa được."

Yến Hành Dục chần chờ, đưa tay ra nhận lấy.

Yến Vi Minh ôm đầu gối ngồi xổm bên cạnh xe lăn của y, ngửa đầu nhìn Yến Hành Dục, nhỏ giọng nói: "Ca không cần phải khổ sở."

Yến Hành Dục đang tò mò mà nhìn đường nhân, nghe vậy nói: "Ta khổ sở cái gì?"

Yến Vi Minh nói: "Mẫu thân không phải cố ý không thích ca."

Yến Hành Dục sửng sốt một chút, trước giờ y vẫn cho rằng Yến Vi Minh là tiểu ngu ngốc cái gì cũng không hiểu, mới rồi hắn cũng là bộ dạng vô tư tới vô tâm, không nghĩ tới cái gì hắn cũng để trong mắt hết.

Con ngươi của Yến Hành Dục khẽ cong cong, ôn nhu nói: "Ta không khổ sở."

Yến Vi Minh: "Thật sự?"

Yến Hành Dục gật đầu, y đưa đường nhân cho hắn, nói: "Ngươi ăn đi."

Yến Vi Minh nở nụ cười, giống như làm phép mà móc thêm một cái nữa từ sau thắt lưng—— cũng không biết hắn giấu kiểu gì nữa.

Yến Vi Minh cười mỉm: "Ta vẫn còn mà."

Yến Hành Dục bật cười.

Lần này Yến Vi Minh mới thật sự chạy nhảy mà rời khỏi, lại còn nhảy chân sáo nữa.

Yến Hành Dục cầm đường nhân nhìn quanh một vòng, đột nhiên trong đầu nhảy ra một suy nghĩ: "Điện hạ chắc chắn rất thích ăn đường nhân này."

Y im lặng một hồi, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Điện hạ, ta biết ngài vẫn chưa đi."

Bốn phía một mảnh tĩnh mịch.

Yến Hành Dục còn nói: "Điện hạ?"

Vẫn không có người trả lời y như cũ.

Yến Hành Dục thăm dò nhưng không có kết quả, liền thất vọng mà cụp mắt.

Cách một bức tường, Kinh Hàn Chương đang bám vào mép tường suýt nữa bị câu "Điện hạ" này hù cho ngã xuống, sau khi gian nan ổn định lại, đang chuẩn bị nhảy ra, thì thấy Yến Hành Dục thế nhưng không gọi hắn nữa.

"Tức chết ta." Kinh Hàn Chương tức đến mức tim ẩn ẩn đau, cảm thấy bản thân cũng có khả năng bị lây bệnh tim của Yến Hành Dục, hắn hận rèn sắt không thành thép mà nghĩ, "Ngươi gọi nhiều thêm một câu thì có thể chết được à!"

Yến Hành Dục không gọi thêm lần nào nữa.

Kinh Hàn Chương không có mặt mũi nào để chủ động đi ra, đành phải thở phì phò mà rời đi.

Lần này là đi thật rồi.

***

Yến phu nhân sắc mặt âm trầm mà đi về thư phòng trong viện, Yến Kích đang xem sổ sách, nghe được tiếng bước chân dồn dập, ông cũng không nâng đầu lên, thản nhiên nói: "Nàng đi tới chỗ nó tìm phiền phức làm gì?"

Yến phu nhân đi lên trước, trực tiếp nện lò sưởi tay lên trên bàn, loảng xoảng một tiếng, than bên trong bị văng ra ngoài đốt cháy một phần sổ sách trước mặt Yến Kích.

Yến Kích không chút hoang mang, dùng cây bút trong tay chậm rãi hất than xuống đất, viên than nóng bỏng rơi xuống va chạm với nền đất, tia lửa văng ra khắp nơi.



"Tức giận cái gì?"

Yến phu nhân lạnh lùng nói: "Trong mắt chàng, một năm bốn mùa ta đều tức giận."

Yến Kích rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn bà một cái, nói: "Hành Dục là thân sinh cốt nhục của nàng."

Yến phu nhân cười lạnh một tiếng, đứng trước bàn, thân trên nghiêng về trước, đưa tay kéo lấy vạt áo của Yến Kích ép ông ngẩng đầu đối mặt với mình.

"Ai mà biết được?" Trong mắt Yến phu nhân đều là lệ khí lạnh như băng giống như Yến Hành Dục, "Ta không sinh ra đứa con như quái vật như nó."

Yến Kích cũng không động đậy, mặc bà nắm áo mình: "Nàng nhìn bộ dạng hiện tại của mình, nó giống nàng bao nhiêu."

"Ta sẽ giết người ngay trước mặt đệ đệ thân sinh của mình sao, lại còn đưa tay lau sạch từng giọt máu tươi vương trên mặt đệ đệ sao?" Yến phu nhân lạnh lùng nói, "Ta sẽ trả lời như không có chuyện gì, nói chỉ là thuận tay khi bị chất vấn sau khi giết người sao?"

Yến Kích không nói lời nào.

Yến phu nhân điềm nhiên nói: "Nhi tử của chàng trời sinh chính là đại hung chi sát, lão quốc sư chẩn mệnh cho nó quả thực không sai, nếu chàng tiếp tục để nó ở lại kinh thành, nó sẽ giết sạch tất cả người bên cạnh chàng."

Yến Kích chậm rãi nói: "Nó giết ai?"

Yến phu nhân không hề cảm thấy việc mình phái người đi giết tên sát tinh kia có gì không đúng: "Người ta phái đi, bị nó giết sạch sẽ. Xác chết cắm đầy ngân châm kia còn được người đưa về. Yến Thừa tướng, từ sau khi về kinh nó đã dựa trên danh nghĩa của chàng để giết bao nhiêu người, chàng có biết không?"

Yến Kích nâng mắt nhìn bà.

Yến phu nhân nhìn ánh của ông, không biết đã phát hiện ra gì đó: "Chàng..."

Yến Kích: "Ta cái gì?"

Yến phu nhân nhìn chằm chằm ánh mắt của Yến Kích một lúc lâu, ngay sau đó bà ta thay đổi sắc mặt, khuôn mặt xinh đẹp vốn tràn đầy lệ khí không dấu hiệu mà lộ ra một nụ cười.

Bà buông tay ra, nhẹ nhàng vuốt vạt áo bị kéo thành nếp nhăn của Yến Kích, còn cực kỳ ôn nhu mà vỗ vỗ, nói ra lời không rõ: "Đúng, chàng đều biết hết, không chừng còn ở sau lưng thuận nước đẩy thuyền, giúp nhi tử tốt của chàng một phần nữa."

Chẳng biết vì sao cơn tức giận của Yến phu nhân đột nhiên tiêu tán, giống như tìm được chuyện gì đó còn thú vị hơn.

Bà đứng thẳng người, cười như không cười nhìn Yến Kích: "Ngày còn dài, ta chờ nhìn trò hay của phụ tử chàng."

Bà xoay người muốn rời đi, Yến Kích gọi bà lại: "Ngọc Dung."

Yến phu nhân cũng không quay đầu lại: "Yên tâm, về sau ta sẽ không đi tìm nó nữa. Có lẽ chờ tới khi nó chết, ta sẽ nể tình một nửa huyết mạch mà bố thí cho nó một tấm chiếu."

Nói xong, bà không quay đầu lại mà rời đi.

Yến Vi Minh tay cầm đường nhân đi ngang qua cửa sổ sau thư phòng cả người cứng đờ, ngón tay mất lực, đường nhân ăn được một nửa trực tiếp rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang mong manh.

Không ai phát giác.

Yến Hành Dục từ sau khi tỉnh lại vẫn có chút sốt, y phơi nắng một hồi rồi quay về phòng, vô tri vô giác tiếp tục ngủ.

Ban ngày có ánh sáng, y không ngủ ngon giấc được, không tới một lúc đã bị tiếng sột soạt từ quần áo đánh thức.

Yến Hành Dục có chút mệt mỏi, giãy giũa nửa ngày mới có sức để mở mắt ra, vừa mở được mắt y liền đối diện với một khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ.

Yến Hành Dục: "..."

Ngư Tức một thân váy lụa, ngồi bên mép giường chớp chớp mắt nhìn y, thấy y đã tỉnh, ôn nhu hỏi: "Cảm thấy thế nào? Còn muốn "huệ" nữa không?"

Yến Hành Dục mệt mỏi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Ngươi chờ ta bình tĩnh một chút."

Ngư Tức "A" một tiếng, chờ y bình tĩnh lại.

Sau khi bình tĩnh lại Yến Hành Dục không để ý tới thân thể bệnh tật của mình, động thủ đánh Ngư Tức một trận.

Một lát sau, Ngư Tức vừa bôi thuốc cho vết máu ứ đọng trên mặt mình vừa nói: "Chúc mừng, ngươi đã không còn sợ nữ nhân nữa rồi."

Yến Hành Dục thân yếu, chỉ cử động hai cái là lại gian nan thở dốc, y tức giận trừng mắt liếc Ngư Tức một cái, phá lệ mà nói: "Chúc mừng, ngươi cũng cách cái chết không xa đâu."

Yến Hành Dục rất ít khi nói ra những lời mang nặng lệ khí như vậy, bình thường ngay cả khi giết người cũng luôn treo lên một nụ cười, cho nên vừa nói xong câu kia thì y lập tức hối hận.

Hình như bị tính tình phóng túng của Kinh Hàn Chương ảnh hưởng tới rồi.

"Rất tốt." Ngư Tức nói, "Ngày mai ta mang ngươi đi thanh lâu chơi, đúng lúc giới thiệu một người bạn tốt của ta cho ngươi."

Yến Hành Dục nhíu mày: "Thanh lâu? Theo Vi Minh thì đó là nơi nghe kịch đúng không?"

"Đúng thế." Ngư Tức ăn nói bịa chuyện, "Có rất nhiều nữ nhân ở đấy, nếu ngươi đi thanh lâu mà còn có thể toàn thân ra ngoài, cũng có nghĩa là ngươi chắc chắn đã khỏi rồi."

Yến Hành Dục cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: "Được, ngày mai ta dịch dung rồi đi qua."

Ngư Tức đang chuẩn bị thuốc tốt nhất cho bản thân, lúc sắp đặt lọ thuốc mỡ vào trong hòm thuốc thì chợt nghĩ lại, vẫn nên mang theo bình sứ đá cất vào trong ngực.

Ngày mai nhiều khả năng hắn còn bị ăn đánh, nên phải phòng ngừa mọi tình huống có thể xảy ra.
— QUẢNG CÁO —