Từ trước tới giờ Kinh Hàn Chương chưa từng vội vàng như vậy, hắn phóng ngựa một đường về thẳng phủ, thậm chí không chừa chút thời gian cho ngựa dừng vó. Vừa về tới phủ lập tức nhảy từ trên lưng ngựa xuống, giống như bị điên mà chạy thẳng tới phòng Yến Hành Dục ở.
Ngư Tức đã rời đi từ lâu, Yến Hành Dục đang ngồi trên ghế mềm đọc sách, nghe thấy tiếng mở cửa thì kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại.
Trời đã tối rồi, trên bàn đốt nến mới, chiếu sáng nửa người Yến Hành Dục, nửa khác thì bị bao bởi bóng tối, trong đêm tối khuôn mặt điệt lệ minh mỹ kia thế nhưng lại trở nên đáng sợ như oán linh.
Yến Hành Dục hơi hơi nghiêng đầu, khuôn mặt chuyển từ trong bóng đêm về đây, nở nụ cười xoá tan ảo giác đáng sợ kia.
"Điện hạ trở về rồi." Yến Hành Dục nói xong, buông kinh Phật trong tay xuống.
Y không có gì khác biệt so với lúc trước khi Kinh Hàn Chương rời đi, chỉ là sắc mặt càng tái nhợt hơn.
Kinh Hàn Chương giật mình nhìn y nửa ngày, mới nhanh chóng tiến tới ôm lấy y vào lòng.
Yến Hành Dục bất chợt bị ôm lấy, hơi sửng sốt một chút, giống như không nghĩ tới Kinh Hàn Chương sẽ đột ngột như vậy, vừa trở về không nói hai lời đã ôm lấy y.
Nhưng y rất thích cảm giác Kinh Hàn Chương ôm chầm mình, vươn tay ôm lại eo Kinh Hàn Chương, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"
Kinh Hàn Chương rầu rĩ: "Làm ta sợ muốn chết."
Yến Hành Dục cười, vỗ vỗ sau lưng hắn, hỏi: "Gặp mèo sao?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Hoảng sợ trong lòng Kinh Hàn Chương còn chưa lui đi, thiếu chút bị câu nói nhẹ nhàng này của Yến Hành Dục chọc cho phát tức, hắn hừ hỏi: "Điện hạ của ngươi là ai chứ, có con mèo thôi mà cũng sợ sao?"
Hắn vừa nói xong, thì bên ngoài truyền tới tiếng mèo kêu.
Kinh Hàn Chương: "..."
Cả người Kinh Hàn Chương cứng đờ, sự sợ hãi chưa biến mất lại lập tức dâng lên, hắn theo bản năng mà đưa tay che lại sau lưng của mình.
Yến Hành Dục cười rộ lên, vươn tay phủ lên sau lưng Kinh Hàn Chương, ôn nhu ôn tồn: "Không phải sợ."
Lúc này Kinh Hàn Chương mới ý thức được chính mình giống như người bị doạ, có chút thẹn quá hoá giận: "Ngư Tức mang mèo tới à?!"
Yến Hành Dục gật đầu.
"Tức chết ta rồi." Kinh Hàn Chương có chút rầu rĩ mà nghĩ như vậy.
Hắn không muốn bị mất mặt trước mặt Yến Hành Dục, nhưng lại không ngăn được nỗi sợ từ bản năng, đành phải nhận mệnh mà gục đầu xuống: "Được rồi, ta cũng có sợ một chút."
Có một chút thôi.
Dùng từ này rất ổn, vừa không ảnh hưởng đến khí thế uy phong của mình, lại vừa để lộ một chút thế yếu trước mặt người trong lòng, khiến cho Yến Hành Dục càng đau lòng vì hắn.
Kinh Hàn Chương vừa lòng mà gật đầu, rất tốt rất tốt.
Bị quấy rầy một trận như thế, suýt nữa Kinh Hàn Chương đã quên mất lý do vì sao mình lại chạy vội về phủ như vậy.
Hai người giường lớn không lên, nhất định phải chen chúc cùng nhau ngồi trên chiếc ghế mềm nhỏ, ôm chặt lấy nhau.
Kinh Hàn Chương nghe tiếng mèo kêu bên ngoài, vừa cứng người vừa ra vẻ lạnh nhạt nói với Yến Hành Dục: "Hôm nay ta gặp được Thiếu giám của Tư Thiên giám, nghe hắn nói thì Tư Thiên giám đã bói ra quẻ đại hung."
Yến Hành Dục tựa vào lòng ngực của hắn, y vừa mới uống thuốc nên thấy hơi mệt mỏi và muốn ngủ, y là người không thích nói chuyện, nhưng Kinh Hàn Chương lại là người cứ mở miệng ra là lại dài dòng.
Yến Hành Dục rất nể tình mà “Ừ” một tiếng: “Nói thế nào nữa?”
Kinh Hàn Chương rối rắm một lúc không biết nên nói cho Yến Hành Dục hay không, nhưng hắn cảm thấy cứ giấu diếm với Yến Hành Dục thì không hay cho lắm, nên vẫn thành thật nói cho y.
“Sao Tử Vi ảm đạm, có dấu hiệu rơi xuống.”
Hắn nói xong, còn nghĩ rằng Yến Hành Dục sẽ có phản ứng dữ dội hay sẽ chột dạ, hoặc là áy náy, dù sao trước đó Yến Hành Dục từng nói với Kinh Hàn Chương rằng hắn mới là sao Tử Vi.
Hiện giờ Kinh Hàn Chương cũng không xảy ra việc gì, mà ngược lại sao Tử Vi lại sắp rơi xuống, vậy điều này gián tiếp chứng minh rằng Kinh Hàn Chương không phải là sao Tử Vi như Yến Hành Dục từng nói.
Yến Hành Dục đã nói dối.
Kinh Hàn Chương cũng không cảm thấy quá buồn vì Yến Hành Dục lừa hắn, hắn chỉ cảm thấy khá ngạc nhiên thôi.
Nhưng ngoài dự đoán, Yến Hành Dục nghe vậy cũng chỉ sửng sốt trong chốc lát, rồi lập tức chôn mặt vào lồng ngực Kinh Hàn Chương, khẽ bật cười.
Y giống như đã thực hiện được một trò đùa dai, cười cực kỳ thoải mái, thậm chí còn cười đến rơi nước mắt.
Kinh Hàn Chương thần tình mê man: “Chuyện này... Chuyện này buồn cười sao?”
“Quá buồn cười.” Yến Hành Dục cười đến ho khan, đuôi mắt nheo lại, trên mặt bày rõ sự vui vẻ.
Kinh Hàn Chương đành phải hỏi: “Buồn cười chỗ nào?”
“May là điện hạ trộm ta ra từ phủ Thừa Tướng.” Yến Hành Dục không trả lời, ngược lại còn thích ý cười to hơn, “Nếu không chắc chắn có kẻ thẹn quá hóa giận quay ra giết ta.”
Kinh Hàn Chương hoảng sợ: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Yến Hành Dục ngáp một cái, cực kỳ thoải mái mà thay đổi vị trí trong lòng Kinh Hàn Chương, lười biếng hỏi: “Điện hạ biết vì sao Hoàng đế lại sợ ta như vậy không?”
Kinh Hàn Chương sửng sốt một chút, hắn cho rằng Yến Hành Dục sẽ nói là “kiêng kỵ”, nhưng không nghĩ tới y lại nói “sợ”.
Kinh Hàn Chương lắc đầu, không biết, hắn cảm thấy bây giờ bản thân giống như một đứa ngốc vậy.
“Đó là bởi vì khi ta còn bé, từng được lão quốc sư xem mệnh số.”
Kinh Hàn Chương nói: “Ta biết, mệnh Thất Sát.”
“Nhưng đó là lần xem mệnh lần thứ hai.” Yến Hành Dục như đang nói tới chuyện khác, y nắm lấy một lọn tóc của Kinh Hàn Chương, tùy tay quấn lấy quanh ngón tay của mình, “Tại vì lần xem mệnh đầu tiên, dị tượng là sao Tử Vi.”
Kinh Hàn Chương kinh ngạc cúi đầu nhìn y.
“Nhưng vào ngày ta bị thương hai chân, lão quốc sư lại nói bản thân xem sai, mệnh số thật sự của ta là Thất Sát.” Ngữ khí của Yến Hành Dục không chút để ý tới, nhưng lời nói ấy lại khiến cả người Kinh Hàn Chương cứng ngắc, “Ta nghĩ là vào năm đó, ta và điện hạ đã từng trao đổi hồn phách một lần rồi.”
Đầu óc Kinh Hàn Chương trống rỗng, một lúc lâu sau mới gian nan lên tiếng: “Trao đổi hồn phách? Ta... Ta là mệnh Thất Sát?”
Yến Hành Dục gật đầu.
Kinh Hàn Chương liều mạng nhớ lại, chỉ nhớ được ngày Yến Hành Dục bị thương thì hắn cũng bị mèo cào, mê man mấy ngày sau mới tỉnh lại.
Khi đó hắn vẫn luôn gặp ác mộng, trong đó lúc thì bị người đuổi giết, hoặc không thì thường bước hụt dẫn đến hoảng sợ.
Nghĩ đến đây, Kinh Hàn Chương đột nhiên rùng mình một cái.
Trước đó Yến Hành Dục cũng từng nói y cũng không biết chính mình làm sao đoạt được đao rồi chém ngược lại tên thích khách kia, chẳng lẽ khi ấy hai người đã trao đổi, bản thân hắn thần trí không rõ dùng thân thể Yến Hành Dục đoạt đao sao?
Nhưng những ngày đấy Kinh Hàn Chương trải qua rất nhiều cơn ác mộng, nên hắn không hề có chút ấn tượng nào với chuyện này.
Yến Hành Dục càng nói càng muốn ngủ, giống như những chuyện này rất nhàm chán vậy, không khơi dậy được hứng thú của y, nếu không phải Kinh Hàn Chương lòng đầy nghi hoặc muốn biết, thì y cảm thấy đi ngủ cùng Kinh Hàn Chương còn vui hơn là nói mấy chuyện sốt ruột này.
“Tên thích khách kia chắc hẳn là do Hoàng đế phái tới để diệt trừ kẻ mang mệnh số Tử Vi là ta.” Yến Hành Dục hàm hồ nói, “Nhưng cũng may là khi đó chúng ta trao đổi hồn phách, ta lại nhặt lại được cái mạng này.”
Y nói xong, đột nhiên mỉm cười: “Là điện hạ đã cứu ta.”
Kinh Hàn Chương không có chút ấn tượng nào, nằm mơ thấy ác mộng vốn đã khó nhớ lắm rồi, chứ đừng nói tới chuyện này đã qua hơn mười năm.
“Phụ thân ta sợ Hoàng đế không tin lần xem mệnh lần hai là Thất Sát, nên cho người đưa ta đi Hàn Nhược Tự.”
“Sau khi đến Hàn Nhược Tự, sư huynh mới nói cho ta, rằng mệnh số của ta là sao Tử Vi.” Yến Hành Dục nói tới đây, có chút áy náy mà nhìn Kinh Hàn Chương, “Bọn họ sợ ta sẽ bị hại, cho nên bảo ta tiếp tục nhận mệnh Thất Sát.”
Mà Kinh Hàn Chương vốn mang mệnh Thất Sát, sau lần đầu trao đổi với Yến Hành Dục, đã bị coi là mệnh sao Tử Vi—— dù sao đi nữa mệnh số của hai người bọn họ nói đổi là đổi, ngay cả Tư Thiên giám cũng ngơ ngác, ngỡ ngàng.
Yến Hành Dục rất ít khi nói dối Kinh Hàn Chương, nhưng chuyện này lại là ngoại lệ.
Kinh Hàn Chương giống như mất đi giọng nói, đôi môi cứ đóng đóng mở mở, không nói nổi một câu.
Hơn nửa ngày, hắn mới phát ra thanh âm khàn đặc: “Vậy bùa hộ mệnh của ngươi...”
“Đó không phải là bùa hộ mệnh ức chế mệnh Thất Sát.” Yến Hành Dục nói, “Tuy nó là Hắc Diệu Thạch, nhưng lại là bùa hộ mệnh có tác dụng ngăn chặn ảnh hưởng của Thất Sát tới ta. Tiếp nữa là Thất Sát là mệnh cực hung, người mang mệnh này tất phải đụng tới đao kiếm, định sẵn là người có phong thái đao to búa lớn, sấm rền gió cuộn. Điện hạ thấy ta là người như thế nào?”
Kinh Hàn Chương ngẩn ngơ: “Nhưng mấy năm nay, hình như... ta vẫn chưa làm việc nào đại hung đại sát cả?”
“Tuy người mang mệnh Thất Sát được coi là hung thần, nhưng khi được khống chế đúng cách, cũng có thể trở thành mệnh số đại quý.” Yến Hành Dục khen ngợi Kinh Hàn Chương một hồi, “Điện hạ anh minh thần võ, tùy ý nhưng vẫn kiên nghị, nếu có thể khắc chế sát khí, thì nhất định sẽ trở thành đại anh hùng.”
Lúc này Kinh Hàn Chương đã bình tĩnh hơn nhiều, nhíu mày hỏi: “Vậy chúng ta trao đổi hồn phách, cũng là do hai mệnh số gặp nhau sao?”
Yến Hành Dục gật đầu.
Kinh Hàn Chương thấy vậy lại gấp gáp hỏi: “Thế, điềm xấu mà Tư Thiên giám thấy được hôm nay, là cái gì vậy? Ngươi... Ngươi không bị gì đúng không?”
“Ta không sao.” Yến Hành Dục lại nở nụ cười, “Bọn họ đều nói sao Tử Vi có thân phận tôn quý, nhưng theo ta thấy, cũng chẳng đáng quý đến vậy, nhẹ nhàng thế mà cũng đã rơi xuống.”
Y nói xong, còn cong cong con ngươi mà cọ qua cọ lại trên người Kinh Hàn Chương, hiếm thấy mà lộ ra nụ cười giống như trẻ con: “Chơi vui thật.”
Ngữ khí giống như hai năm trước khi nói với Kinh Hàn Chương rằng Phong Trần Chu “chơi" rất vui.
Kinh Hàn Chương không hiểu rõ y đang nói cái gì, Yến Hành Dục không chủ động nói với hắn nên hắn cũng không tiếp tục truy vấn nữa, hơn nữa sắc mặt Yến Hành Dục càng tái nhợt hơn. Có thể hiểu là sao Tử Vi rơi xuống, cũng không giống như Tư Thiên giám nói là “Mạng không còn lâu”.
Lúc này Kinh Hàn Chương mới thở phào một hơi, khi hắn biết mạng sao Tử Vi không còn lâu, thật sự là bị dọa cho phát điên rồi.
Xem ra vẫn phải nhanh chóng tìm được Phật Sinh Căn.
“À đúng, còn nữa.” Yến Hành Dục nói xong, đưa tay sờ chỗ bên hông Kinh Hàn Chương, y muốn tìm tấm bùa hộ mệnh mà lần trước làm cho Kinh Hàn Chương ở Hộ Quốc Tự, nhưng sờ sao cũng không tìm thấy, năm ngón tay thon dài đành phải thăm dò xuống dưới nữa.
Trong lúc vô ý, Yến Hành Dục tìm thấy một thứ kỳ lạ, năm ngón tay y cứ thế mà nắm lấy một cái.
Kinh Hàn Chương bất ngờ không kịp đề phòng, phản ứng kịch liệt, trực tiếp lăn từ trên ghế mềm xuống đất, một tiếng vang đục phát ra thật to.
Hắn luống cuống mà đứng lên, cả khuôn mặt đều hồng thấu, dùng sức lôi kéo vạt áo của mình, dùng giọng nói gần như là gào thét hỏi: “Ngươi đang làm cái gì đấy?!”
Yến Hành Dục mờ mịt nói: “Ta đang tìm bùa hộ mệnh của điện hạ.”
Mặt Kinh Hàn Chương nóng đến mức có thể đun sôi được một ấm nước nóng, hắn xấu hổ, tay chân luống cuống mà đứng tại chỗ, hơn nửa ngày mới gỡ tấm bùa hộ mệnh luôn mang bên người không rời xuống, rồi nổi giận đùng đùng ném cho Yến Hành Dục.
“Cho, cho cho ngươi đấy! Ngươi... Ngươi đừng có mà tới đây!”
Lời này của hắn còn mang theo chút nức nở.
Yến Hành Dục không rõ lý do, đành phải nhận lấy bùa hộ mệnh, giải thích cho hắn: “Tấm bùa này là ta làm cho điện hạ, cao tăng ở Hộ Quốc Tự có nói, có sao Tử Vi trợ giúp, làm ít nhưng công nhiều, cho nên tác dụng của tầm bùa này hẳn là không tệ lắm.”
Y đưa lại cho Kinh Hàn Chương, nói: "Điện hạ đeo lại đi."
Kinh Hàn Chương căn bản không nghe được Yến Hành Dục đang nói cái gì, hắn đứng thẳng lưng bất động tại chỗ, mặt đỏ rực, thiếu chút nữa là bốc hơi luôn.
Yến Hành Dục gọi hắn mấy lần, nhưng Kinh Hàn Chương lại không phản ứng lại, Yến Hành Dục đành phải đứng dậy đi qua, vừa lúc nghe thấy Kinh Hàn Chương giọng nói phát run mà lẩm bẩm.
"Sao y lại có thể như vậy? Làm sao lại có thể như vậy chứ?"
"Không phải vậy đâu."
Yến Hành Dục: "?"
Yến Hành Dục: "Cái gì?"
Thanh âm của Yến Hành Dục đột nhiên vang lên bên tai, Kinh Hàn Chương hoảng sợ đến mức suýt nữa nhảy lên, hắn chộp lấy bùa hộ mệnh, mồm miệng mất đi sự linh hoạt.
"Không, không có gì." Kinh Hàn Chương cúi thấp đầu không dám nhìn Yến Hành Dục, hắn lắp ba lắp bắp nói: "Ta, ta biết rồi, muộn rồi, ngươi đi ngủ đi."
Yến Hành Dục: "..."
Kinh Hàn Chương nói xong, nức nở một tiếng, kéo lấy vạt áo quanh hông lập tức chạy ra ngoài.
Yến Hành Dục: "Điện hạ?"
Kinh Hàn Chương không muốn nghe, chạy trốn rất nhanh.
Yến Hành Dục cảm thấy nghi hoặc, y đang chuẩn bị ra ngoài nhìn thử, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng mèo kêu, ngày sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Kinh Hàn Chương.
Yến Hành Dục giật mình, vội vàng đẩy cửa ra, y còn chưa kịp bước ra khỏi cửa thì Kinh Hàn Chương đã hoá thành một tàn ảnh, vèo một phát nhảy vụt lên, ôm cổ Yến Hành Dục, nói lắp: "Có, có có có..."
Yến Hành Dục: "Có cái gì?"
Cả người Kinh Hàn Chương phát run, giọng nói run run: "Có một đám mèo! Ngư Tức, đồ vô liêm sỉ! Ngư Tức——”
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục đóng cửa lại, Kinh Hàn Chương treo trên người y không buông, được Yến Hành Dục ôm lấy thắt lưng gian nan đi từng bước vào trong phòng.
Một tay Kinh Hàn Chương ôm chặt Yến Hành Dục, một tay liều mạng che lại sau lưng của mình, giống như cực kỳ sợ sẽ có mèo lại đây cào hắn, Yến Hành Dục có khuyên như nào cũng không được.
Cả người Yến Hành Dục bị Kinh Hàn Chương ôm chặt vào lòng, y không còn cách nào khác đành phải đưa tay nâng mặt của Kinh Hàn Chương, gọi: "Điện hạ."
Kinh Hàn Chương sợ tới mức hai bên thái dương toàn là mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng giữ vững hình tượng uy phong thần võ trước mặt Yến Hành Dục, hắn run rẩy nói: "Ta không sợ, ta chỉ sợ có một chút thôi."
Có một chút thôi.
Yến Hành Dục cong môi cười, không nói gì thêm, nhẹ nhàng kiễng mũi chân hôn lên môi Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương: "..."
Tất cả sự sợ hãi của Kinh Hàn Chương tan thành mây khói trong nháy mắt, tiếng bầy mèo kêu ở bên ngoài bị hắn tự động bỏ ngoài tai, toàn bộ sự chú ý đều dồn lên chỗ tiếp xúc với môi Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục hôn nhẹ hắn một lúc, khẽ cắn môi hắn, hô hấp của hai người bọn họ hoà quyện với nhau, sự ái muội vờn quanh, khiến Kinh Hàn Chương không kìm nổi lòng mà ôm lấy thắt lưng y.
Ngay vào lúc Kinh Hàn Chương không khống chế được mà hôn lại y, thì Yến Hành Dục lại nhẹ nhàng dời môi đi, thấp giọng nói: "Ngư Tức nói với ta, nữ nhân tối qua là thị thiếp của ngài."
Kinh Hàn Chương: "..."
Lông tơ trên người Kinh Hàn Chương dựng thẳng đứng, sự sợ hãi trong lòng lúc này còn lớn hơn cả lúc nhìn thấy một bầy mèo cùng nhau ngồi trên bờ tường.
Hắn lập tức ra sức phủ nhận: "Không phải, không có, nói bậy, nói lung tung."
"Ta biết." Yến Hành Dục ôm cổ hắn, cười nói, "Trước kia ta đã nói rồi, ta chỉ tin điện hạ thôi, còn những người khác thì một chữ ta cũng không tin."
Lúc này Kinh Hàn Chương mới thở phào một hơi.
Hắn không được tự nhiên mà ôm lấy Yến Hành Dục, nhỏ giọng lí nhí: "Người nọ... Là do phụ hoàng nhét vào phòng ta, là thị tỳ dạy ta cách thông phòng, ta còn không thèm nhìn nàng ta một cái. Sáng nay, cửa cung vừa mở ra là ta lập tức đưa trả lại."
"Nàng ấy có thể dạy ngài cái gì?" Yến Hành Dục không biết vì sao lại nổi lòng hiếu thắng, giống như năm đó khi đọ với Phong Thanh Linh* xem ai càng xinh đẹp hơn vậy, "Thứ nàng ta dạy, ta cũng có thể dạy."
*Phong Thanh Linh: muội muội của Phong Trần Chu, từng được Hoàng đế tứ hôn cho Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương lại chuẩn bị bốc hơi được rồi, hắn chôn đầu vào hõm vai Yến Hành Dục: "Ngươi... Ngươi đừng nói lời này."
Yến Hành Dục còn muốn nói nữa, Kinh Hàn Chương đã nhanh chóng ngắt lời y, ra vẻ tức giận hỏi: "Tại sao Ngư Tức lại mang nhiều mèo tới đây như thế? Không phải hắn chỉ có một con thôi sao?!"
Bên ngoài tiếng mèo kêu vẫn còn vang lên liên tục, tuy Kinh Hàn Chương đang ôm Yến Hành Dục, nhưng cả người vẫn không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
"Hình như là do tiếng mèo kêu dẫn tới." Yến Hành Dục suy nghĩ, nói, "Ở phủ Thừa Tướng cũng thường như vậy, mèo của Ngư Tức vừa kêu lên, là lập tức sẽ gọi tới rất nhiều mèo hoang."
Kinh Hàn Chương sửng sốt, bây giờ mới nhận ra, ở Tây Bắc rét lạnh, nhưng kinh thành đã sớm xuân về hoa nở rồi.
Kinh Hàn Chương vẫn đang miên man suy nghĩ, Yến Hành Dục lại kéo lấy thắt lưng của hắn thuận hướng kéo lên giường, thuận miệng nói: "Con mèo kia chắc chắn phải kêu một đêm, nếu điện hạ thấy sợ "có một chút" thì ở đây với ta một đêm đi."