Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Chương 73: Điên cuồng



Edit: phongsunuong.

Kinh Hàn Chương mơ màng như vậy mấy ngày, đến khi chuẩn bị về kinh thì ý thức và ký ức rốt cuộc cũng khôi phục được một phần.

Bởi vì Kinh Hàn Chương bị thương nặng, Nhị hoàng tử hư hư thực thực mưu hại huynh đệ, Hoàng đế vừa sợ vừa giận trách phạt Nhị hoàng tử xong thì cũng ngã bệnh, lễ săn bắn mùa xuân năm nay kết thúc một cách qua loa để mọi người nhanh chóng về kinh.

Trên đường về kinh, Kinh Hàn Chương đang ngủ còn Yến Hành Dục đang đọc kinh Phật, trong lúc vô ý bên ngoài truyền tới tiếng vó ngựa.

Giống như đoán được gì đó, Yến Hành Dục nhẹ nhàng vén rèm che lên, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Yến Trầm Tích.

"Huynh trưởng." Yến Hành Dục cúi đầu hành lễ.

Yến Trầm Tích thấp giọng nói: "Yến Thừa tướng bảo ta truyền lời cho ngươi."

Yến Hành Dục: "Phụ thân nói cái gì?"

"Ông ấy bảo ngươi sau khi về kinh thì tới phủ Quốc Sư một chuyến."

Yến Hành Dục cười, đáp: "Được, ta đã biết."

Y đã sớm đoán được lần ám sát ở khu vực săn bắn không tránh khỏi có liên quan đến Yến Kích, miệng Phong Trần Chu không nói ra được một câu nói thật, nhưng nếu như hắn thật sự hợp tác với con hồ ly già Yến Kích này, thì e là cũng chỉ có nước bị lợi dụng mà thôi.

Yến Hành Dục buông rèm che xuống, chậm rãi buộc gọn mái tóc rối bằng phát quan, y bắt đầu tự hỏi liệu ngày ấy Phong Trần Chu nói "Việc ám sát là một sự cố ngoài ý muốn" rốt cuộc có phải là nói dối không.

Kinh Hàn Chương bị đánh thức, hắn mơ màng mở mắt, gọi: "Hành Dục?"

Yến Hành Dục vội lại gần hắn: "Điện hạ."

Hình như Kinh Hàn Chương nghe được những gì Yến Trầm Tích nói, mày nhắn chặt lại: "Sau khi về kinh ngươi phải về nhà sao?"

Yến Hành Dục gật đầu: "Đúng vậy."

Mày Kinh Hàn Chương càng nhăn chặt hơn, hiện giờ hắn đã thanh tỉnh hơn, cho nên tính tình khẩu thị tâm phi cũng quay lại rồi, hắn "Hừ" một cái.

Yến Hành Dục: "..."

Yến Hành Dục không biết vì sao hắn lại không vui, chớp chớp đôi mắt, nói tiếp: "Điện hạ ở chỗ nào, thì chỗ đó là nhà của ta."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương ngây người một lúc mới phản ứng lại Yến Hành Dục nói gì, rồi giãn chân mày bật cười, hắn lên tiếng: "Vậy điện hạ của ngươi thu lại cái "Hừ" kia vậy."

Yến Hành Dục nghe thế cũng cười theo hắn.

Kinh Hàn Chương thanh tỉnh không ít, hắn ngồi dậy tựa lưng vào gối mềm, vươn tay với Yến Hành Dục. Yến Hành Dục quỳ gối đi tới, cũng không dám nhào vào hắn như trước nữa, ngược lại cuộn tròn người ghé vào trên đầu gối của Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương có chút bất mãn, nhưng hắn cũng biết rõ với bộ dạng hiện tại của mình, thì cũng chẳng thể "dạy" được cái gì cả, cho nên đành phải trừng mắt nhìn Yến Hành Dục.

Yến Hành Dục bị tầm mắt nóng cháy của hắn nhìn cho đỏ mặt, y với lấy kinh Phật tỏ vẻ nghiêm túc mà đọc, tránh mé ánh mắt của Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương thấy trừng y không có hiệu quả, đành đưa mắt đi nhìn kinh Phật.

Nhìn lướt qua, Kinh Hàn Chương đột nhiên ngẩn ra, nhíu mày cầm lấy kinh Phật.

Yến Hành Dục nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

Kinh Hàn Chương cầm kinh Phật cúi đầu liếc mắt nhìn một lượt, biểu cảm càng ngày càng kỳ lạ.

Yến Hành Dục hỏi: "Làm sao vậy?"

Kinh Hàn Chương chỉ vào kinh Phật, không nắm chắc mà nói: "Hình như... Ta có thể đọc hiểu?"

Yến Hành Dục ngẩn ra, y vội đứng lên từ đầu gối của Kinh Hàn Chương, lại gần chỉ vào một chữ có nét rất phức tạp trong kinh Phật: "Chữ này là chữ gì?"

Kinh Hàn Chương tức giận mà trừng mắt liếc y một cái: "Trước kia ta còn không học qua, làm sao biết được chữ phức tạp như thế, ta biết được... Những chữ này..."

Kinh Hàn Chương tùy tay chỉ vài chữ, nói: "Trước kia trong mắt ta, tuy có thể hiểu ý nghĩa của những chữ này, nhưng khi đọc viết thì hoặc là là thiếu nét hoặc là không thể đọc được, nhưng bây giờ..."

Hắn giống như tìm lại được cảm giác khi mượn thân thể Yến Hành Dục để đọc sách vào hai năm trước vậy.

Những chữ cái rậm rạp vốn như con sâu mà bò đến bò đi, bây giờ lại an phận ở yên một chỗ, không có nửa phần thay đổi.

Ánh mắt Yến Hành Dục mở to, lại đưa tay cầm bút viết ba chữ: "Vậy những chữ này thì sao?"

"Ngươi ngốc à." Kinh Hàn Chương ngốc nghếch cuối cùng cũng có cơ hội nói người khác là ngốc, hắn hừ một tiếng, hai tay khoanh lại trước ngực, đắc ý không thôi, "Yến, Hành, Dục. Chữ mà điện hạ của ngươi biết viết nhất chính là ba chữ này."

Yến Hành Dục: "..."

Rõ ràng chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến trái tim Yến Hành Dục đập nhanh, hai má y nóng lên, hận không thể tìm chỗ nào đấy để trốn đi.

—— Hình như bị lây tật xấu dễ thẹn thùng của Kinh Hàn Chương rồi.

Kinh Hàn Chương nói xong, không biết vì sao Yến Hành Dục lại không lên tiếng, hắn đưa tay chọc chọc phát quan của y, nghi hoặc hỏi: "Làm sao thế?"

Yến Hành Dục cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói: "Không có gì, ta vui thay cho điện hạ thôi."

Kinh Hàn Chương cũng rất vui vẻ, thích thú cầm kinh Phật đọc không buông tay.

Mới nãy Yến Hành Dục còn đỏ mặt một lúc, rất nhanh y đã bình phục cảm xúc, y cực kỳ cẩn thận mà chui vào trong khuỷu tay của Kinh Hàn Chương, sợ đụng đau hắn. Nhưng Kinh Hàn Chương lại không thích y đối đãi với hắn như lưu ly dễ vỡ như thế, "chậc" một tiếng đưa một tay ôm Yến Hành Dục vào trong lồng ngực.

Yến Hành Dục vội hô lên: "Điện hạ, cẩn thận..."

"Cẩn thận cái gì?" Kinh Hàn Chương hừ nói, "Điện hạ của ngươi da dày thịt béo, vết thương nhỏ vậy không chết được."

Yến Hành Dục đành phải thả lỏng thân thể, dựa vào cánh tay không bị thương của Kinh Hàn Chương, cùng hắn đọc kinh Phật.

Kinh Hàn Chương vừa đọc vừa tùy ý nói: "Dù sao ta cũng không muốn nghe Lâm thái phó suốt ngày cằn nhằn dạy học lần nào nữa đâu, chờ sau khi về kinh ngươi chỉ ta đọc sách đi."

Yến Hành Dục rất thông minh, sau khi tự mình tiếp quản bộ hạ cũ của Nhiếp Chính Vương để lại, vẫn luôn luôn ở Hàn Nhược Tự tính toán làm sao để về kinh xáo trộn đục nước.

Sau đó, y dựa vào Phong Trần Chu mà chiếm được Kinh Chập Vệ, đặt mọi tâm tư vào việc đoạt vị, bảo y dạy người khác đọc sách, quả thật là tài lớn dùng vào việc nhỏ.

Nhưng nghe thấy Kinh Hàn Chương đề nghị như vậy, Yến Hành Dục lập tức gật đầu, không hề cảm thấy phiền toái, nói: "Được."

Y dựa vào trên vai Kinh Hàn Chương, nhỏ giọng nói: "Chữ của điện hạ cũng phải luyện lại nữa."

Không nói tới nét chữ rồng bay phượng múa kia, nhưng phần ký tên chỉ có bảy dấu chấm thì cũng không khỏi quá qua loa.

Kinh Hàn Chương vừa mới đọc hiểu được chữ, còn cảm thấy mới mẻ nên cũng không nghĩ gì nhiều, gật đầu đồng ý.

Nửa ngày sau, toàn đoàn đã về kinh.

Kinh Hàn Chương bôn ba một đường, sau khi về tới phủ là mơ mơ màng màng đi ngủ.

Yến Hành Dục chờ hắn ngủ say rồi phân phó Phong Thanh Linh ở lại bảo vệ hắn, mới cùng Ngư Tức đi tới phủ Quốc Sư.

Ngày thường Yến Hành Dục thường mặc những y phục thanh lịch, lần này y lại khoác ngoại bào màu đỏ trông cực kỳ bắt mắt, vừa nhìn vào là biết ngoại bào đấy là của Kinh Hàn Chương, y chậm rãi đẩy cửa đi vào thư phòng, nhìn thấy người ở trong thì cong môi cười.

Quốc sư Liên Trần, Yến Kích, Yến Tu Tri đều ở bên trong, trên mặt mỗi người đều là sự hờ hững không quá khác biệt.

Yến Hành Dục khí định thần nhàn ung dung vén vạt áo ngồi vào bàn nhỏ trước mặt ba người, không có chút khách khí nào mà bưng chén trà trên bàn lên nhẹ nhàng nhấp môi.

Y cười cười, nói: "Sư huynh, hình như hôm nay pha trà huynh để quá lửa rồi."

Quốc sư im lặng không lên tiếng, Yến Kích lãnh đạm liếc nhìn y một cái, nói: "Hành Dục, đoạn thời gian này có phải ngươi làm việc không khỏi quá bừa bãi rồi hay không?"

"Lời ấy của phụ thân là sao?" Yến Hành Dục buông chén trà xuống, không chút để ý mà giũ giũ ngoại bào rộng lớn, cười như không cười mà hỏi, "Không phải nhi tử vẫn luôn làm việc theo đúng yêu cầu của người hay sao?"

Yến Kích còn chưa kịp mở miệng, Yến Hành Dục đã lập tức từ từ bóc trần, thanh âm mềm nhẹ như gió xuân.

"Việc của Chương Nhạc, việc khiến Hoàng Đế gặp quỷ, việc hãm hại Nhị hoàng tử cũng thế." Đôi mắt Yến Hành Dục long lanh, ôn hoà nhìn Yến Kích, giống như là cực kỳ tò mò hỏi, "Rõ ràng là Hành Dục đã làm từng bước một theo từng lời nói của phụ thân, như vậy mà cũng coi như làm việc bừa bãi sao?"

Yến Kích trầm giọng nói: "Việc của Chương Nhạc rõ ràng đã khơi lên sự tức giận của nhiều người, nhưng lại bởi vì trang luận sách kia của ngươi mà người được lợi trong việc này lại là Thụy Vương, các việc khác cũng thế. Ta hao mòn tâm sức để trải đường cho ngươi, mà ngươi lại đẩy hết lên người Thụy Vương."

Yến Hành Dục phì cười một tiếng, y vuốt ve hoa văn trên vạt ngoại bào, thản nhiên nói: "Đúng, hợp tác với Phong Trần Chu để giết Kinh Hàn Chương sau lưng ta, cũng là vì muốn trải đường cho ta."

Yến Kích nghẹn lại.

Yến Tu Tri khoanh hai tay ở một bên lạnh lùng nói: "Ta đã sớm nói rồi, trực tiếp khởi binh tạo phản, thì cũng không phải lắm chuyện như này."

Yến Kích liếc ông: "Đừng cứ động cái là dùng phương pháp bạo lực, cố động não cái đi."

Yến Tu Tri nghe vậy thì giận dữ, trực tiếp dùng một chưởng đánh nát bàn nhỏ trước mặt, cả giận chất vấn: "Yến Thừa tướng có đầu óc, bày mưu tính kế nhiều năm như vậy, ngay cả thân nhi tử cũng kéo vào mà bây giờ lại làm áo cưới cho người khác. Ngươi xem xu thế hiện giờ rốt cuộc phần thắng nghiêng về Hành Dục, hay là Thụy Vương?!"

Yến Kích bất vi sở động*, chỉ lạnh lùng nhìn Yến Hành Dục: "Chỉ cần Hành Dục muốn, là phần thắng nghiêng về nó."

*Bất vi sở động: nghĩa là không có động tĩnh, không bị thuyết phục.

Yến Hành Dục rũ mắt thổi lá trà trong chén, một bộ chuyện này không liên quan đến mình, nghe được lời này của Yến Kích thì cong mắt mỉm cười, nói: "Hành Dục không muốn."

Yến Kích lại nói: "Không phải do ngươi quyết định."

"Phụ thân." Yến Hành Dục nhấp một ngụm trà, cầm chén trà trên tay không yên lòng mà vuốt ve nó, "Chuyện lúc này không phải do người quyết định nữa."

Yến Kích nhướn mày.

Yến Hành Dục liếc qua Ngư Tức một cái.

Ngư Tức dường như có sự chuẩn bị, nói: "Hai năm trước ta từng giải độc cho Lâm thái phó, khi ông ta lâm vào hôn mê thì ta đã dùng hương Mê Hồn hỏi ra vài thứ."

Chân mày Yến Kích dựng lên.

"Năm đó, người hộ tống tiểu Thế Tử rời kinh là học trò của Lâm thái phó, may mắn đào thoát được dưới sự đuổi giết của Hoàng Đế, hắn đã viết một phong thư gửi cho Lâm thái phó, nhưng không được mấy ngày thì bị người do Hoàng Đế phái đi giết chết." Ngư Tức nói xong, ngẩng đầu nhìn Yến Hành Dục một cái, mới thấp giọng nói tiếp, "Trong thư nói, Yến Thừa tướng... Hình như vẫn chưa tráo đổi hai đứa trẻ với nhau."

Lời vừa nói ra, Yến Tu Tri và Quốc Sư đều hoảng sợ nhìn về phía Yến Kích.

Yến Hành Dục ngồi khoanh hai chân, khuỷu tay chống lấy đầu gối, lòng bàn tay nâng một bên mặt, nhìn thấy phản ứng của bọn họ thì bật cười.

Y như là đã nhìn thấy cảnh tượng đã mong chờ từ lâu rồi vậy, cười đến mức chảy cả nước mắt.

"Yến Thừa tướng." Lần này Yến Hành Dục không gọi là phụ thân nữa, y vừa cười đến rơi lệ vừa hỏi, "Người nói ta có nên tin bức thư này không?"

Yến Kích trầm lặng nhìn y, lại không nói được một lời.

Yến Tu Tri đều ngơ ngác, ông bắt lấy cánh tay của Yến Kích, cả giận chất vấn: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?! Rốt cuộc ngươi có tráo đổi tiểu Thế Tử hay không?"

Yến Kích nhìn Yến Hành Dục cười đến thoải mái, một lúc lâu mới mở miệng: "Ngươi không tin ta sao?"

Yến Hành Dục để mặc cho nước mắt tuôn ra, từng giọt từng giọt theo cằm y mà rơi xuống, thái độ của y vẫn thờ ơ như cũ, cười nói: "Ai ta cũng không tin, cho dù là lá thư này, hay là ngài."

Yến Kích nói: "Không thể tin vào lời Lâm thái phó, ngươi là nhi tử của Nhiếp Chính Vương, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy."

Ngư Tức đứng ở một bên không dám nói một lời nào.

Năm đó, sau khi Ngư Tức biết được việc này hắn không dám nói cho Yến Hành Dục biết, tự mình âm thầm lén lút đi điều tra mấy tháng, rốt cuộc cũng tìm được lá thư phủ đầy bụi kia ở chỗ Lâm thái phó—— hẳn là cũng do lá thư này mà Hoàng Đế mới đánh mất suy nghĩ kia.

Trước đêm giao thừa, Ngư Tức báo lại việc này cho Yến Hành Dục, sau khi nhận được lá thư này Yến Hành Dục đã cười một lúc lâu, cuối cùng không hề báo trước mà tái phát bệnh tim.

Từ vụ việc lần đó, thân thể Yến Hành Dục bắt đầu chuyển biến xấu đi.

Ngư Tức tự mình đứng vào vị trí của y mà suy nghĩ một chút, vào lúc bị cho là nhi tử của Nhiếp Chính Vương tính toán báo thù cho phụ vương lâu như vậy, giống như cả đời y chỉ sống vì chuyện này. Khi y liều mạng cố gắng với thân thể bệnh tật lâu đến thế, đột nhiên có người nói cho y biết rằng mình không phải nhi tử của Nhiếp Chính Vương, mà chỉ là một công cụ có mệnh cách Tử Vi đang bị lợi dụng mà thôi.

Ngư Tức chỉ mới suy nghĩ đến đấy thôi mà suýt nữa suy sụp mất, chứ nói gì đến Yến Hành Dục.

Mấy năm nay, Yến Hành Dục đều yên lặng không dấu vết mà suy sụp dần, khi dây đàn trong lòng y sắp đứt thì Kinh Hàn Chương quay trở lại.

Vào lúc Kinh Hàn Chương thật vất vả lắm mới khiến cho tâm tình của Yến Hành Dục tốt lên một chút, thì Yến Kích thế nhưng lại tính toán giết Kinh Hàn Chương.

Ngư Tức ngẩng đầu lên nhìn Yến Hành Dục đang đối đầu với Yến Kích, bản thân hắn vẫn luôn không sợ trời không sợ đất thế nhưng lại lo lắng hai người này sẽ chém giết lẫn nhau trong phủ Quốc Sư.

"Là ta đấy." Yến Hành Dục nghiêng đầu nhìn Yến Kích, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất, cử chỉ của y gần như là phát điên, lẩm bẩm làu bầu hỏi, "Là ta sao?"

Quốc Sư rốt cuộc cũng không nhìn nổi nữa, ném vụn chén trà sớm bị bóp nát trong tay lên mặt bàn, trầm giọng nói: "Đủ rồi."

Hắn nói xong lập tức đi đỡ Yến Hành Dục, nhưng Yến Hành Dục lại bắt được tay của hắn, y liều mạng che giấu sự điên cuồng và tuyệt vọng trong đôi mắt mình.

"Sư huynh?" Yến Hành Dục nắm chặt tay hắn, lại khóc lại cười mà khàn giọng hỏi, "Ta là ai vậy? Các người có ai để ý xem ta là ai sao? Ta chỉ là một mệnh số có thể sử dụng, đúng không?"

Quốc sư phủ nhận: "Không phải."

Yến Hành Dục lại cười nhạo một tiếng, không hề tin tưởng những lời này.

Thấy y điên điên khùng khùng, Yến Kích nhíu mày nói: "Ta dẫn y về phủ Thừa Tướng."

Quốc Sư quay đầu lại lạnh lùng chất vấn: "Ngài thật sự muốn ép y đến phát điên hay sao?!"

Yến Kích ngẩn ra, tầm mắt dừng lại trên người Yến Hành Dục.

Hai năm trước, thiếu niên từng ôn nhuận như ngọc, còn sẽ ngượng ngùng cười gọi ông ta là phụ thân, không biết từ khi nào đã bị ông ta bức ép thành như vậy.

"Lá thư này ta sẽ cho người đi thăm dò, trước hết ngươi không cần phải nghĩ nhiều, tập trung dưỡng bệnh tốt." Quốc Sư nâng Yến Hành Dục dậy, nhẹ giọng nói, "Không phải là đã tìm được Phật Sinh Căn rồi sao, chữa trị hết bệnh tim cho ngươi trước đã, việc này về sau lại nói tiếp."

Yến Hành Dục như đã dùng hết toàn bộ sức lực, nghe hắn nói thế thì bật cười một cái, tiến đến bên tai Quốc Sư, nhẹ giọng gọi "Sư huynh".

Quốc Sư nghiêng đầu lắng nghe.

Yến Hành Dục dùng tông giọng mà người ngoài không thể nghe thấy, ôn nhu nói: "Huynh cũng giống như bọn họ, ta cũng không tin huynh."

Cả người Quốc Sư cứng đờ.

Yến Hành Dục nói xong, thì lập tức đẩy Quốc Sư ra, giống như đang tránh né rắn rết mà lui về sau nửa bước.

Y cố gắng chống đỡ cơ thể để đứng vững, kéo lại vạt ngoại bào bị rơi khỏi vai, rồi mới thu liễm lại tất cả sự cuồng loạn vừa nãy, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi y đã trở lại là một bệnh mỹ nhân ôn nhu.

"Hành Dục thất lễ rồi." Nước mắt vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt của Yến Hành Dục, nhưng y lại xem như mọi chuyện cứ như chưa từng xảy ra, nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ, "Ta sẽ vẫn giúp Thụy Vương đoạt vị, nếu phụ thân muốn ngăn cản, vậy thì cứ việc tới."

Nói xong, y chậm rãi cúi đầu thi lễ: "Hành Dục chờ."

Y nói xong, cũng không cho người khác có phản ứng khác, dẫn theo Ngư Tức rời khỏi phủ Quốc Sư.

Trên đường về, Ngư Tức thật cẩn thận nhìn thần sắc của Yến Hành Dục, lo sợ y sẽ tái phát bệnh.

Yến Hành Dục cảm nhận được tầm mắt của hắn, hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngư Tức vội vàng lắc đầu, hắn cảm thấy hiện giờ Yến Hành Dục càng ngày càng khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Rõ ràng mới vừa rồi còn nổi cơn điên, lại có thể thu lại toàn bộ cảm xúc chỉ trong tíc tắc.

Rất nhanh sau đó, Yến Hành Dục đã trở về phủ Thất hoàng tử, Kinh Hàn Chương đang ngồi trên giường phát giận, nổi giận đùng đùng mà sai người đi tìm nai cho hắn.

Từ trước đến nay mỗi lần nhìn thấy Kinh Hàn Chương, ánh mắt của Yến Hành Dục luôn toả ra ánh sáng, y cứ như một con chim thoát khỏi gông xiềng, bước chân chưa từng nhẹ nhàng đến vậy mà chạy lộc cộc về phía Kinh Hàn Chương.

"Điện hạ."

Kinh Hàn Chương thấy nai của hắn đã trở về, lập tức vui vẻ mà dang tay, một tay ôm lấy Yến Hành Dục đang chạy tới vào lòng.

"Ngươi đã đi đâu vậy?"

Con ngươi của Yến Hành Dục cong cong, cũng không kịp trả lời đã ôm cổ Kinh Hàn Chương mà đưa môi hôn lên.

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương hoảng sợ, theo bản năng mà né về sau, sau gáy bị thương còn quấn lụa trắng đụng phải gối mềm đằng sau, khiến hắn bất ngờ không kịp đề phòng mà kêu lên một tiếng.

Yến Hành Dục: "..."

Lần đầu tiên Yến Hành Dục chủ động hôn Kinh Hàn Chương bị doạ tới, vội đẩy hắn ra, gấp gáp hỏi: "Điện hạ?"

Miệng vết thương ở sau gáy Kinh Hàn Chương căn bản không thể chạm vào được, cho dù đụng vào gối mềm cũng làm hắn đau đến mức muốn giơ chân.

Nhưng Kinh Hàn Chương lại cố chịu đựng, khuôn mặt tái nhợt mà vươn tay với Yến Hành Dục, cắn răng, nói: "Ta chuẩn bị tốt rồi, lại lần nữa."

Yến Hành Dục vô cùng cẩn thận mà đưa tay xoa mặt Kinh Hàn Chương, rụt rè đưa đầu ngón tay dính nước mắt cho hắn nhìn.

Kinh Hàn Chương: "..."

Thất điện hạ đau đến phát khóc, nhưng vẫn muốn hôn môi.

Thân đầy thương tích nhưng ý chí kiên định, thật là khiến người ta phải kính nể.

⭐⭐⭐