Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Dương Tiễn đang định suất lĩnh Mai Sơn huynh đệ đi Hoa Sơn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lệnh thuộc hạ đợi hắn rồi vòng trở về Thần Điện, làm mọi người không hiểu ra sao.
Sau khi trở lại Thần Điện, hắn nhanh chóng về phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa, Ngọc Đỉnh chân nhân bất thình lình xuất hiện trước mặt hắn, chắn cả đường đi.
"Ngươi muốn làm gì?" Ngọc Đỉnh chân nhân lạnh giọng hỏi.
"Xin sư phụ ở lại đợi Dương Tiễn trở về." Dương Tiễn nhìn Ngọc Đỉnh không chớp mắt, nhấn mạnh từng chữ một.
"Vi sư không cho......"
Dương Tiễn cũng không chờ Ngọc Đỉnh nói xong, đảo hai tay về phía trước, Ngọc Đỉnh chân nhân theo bản năng tiếp được, bị đưa vào mật thất, ngay sau đó lập tức tiêu tán.
Dương Tiễn đứng dậy, rút phiến trụy bằng linh thạch trong lồng ngực ra.
Ánh sáng bạc phát ra từ phiến trụy, nhưng lại không có cách nào thoát ra khỏi linh thạch.
"Sư phụ, đồ nhi đã hạ cấm linh trận pháp ở trong mật thất, có thể ngăn người sử dụng pháp lực trong trận pháp.
Người đừng nghĩ tới việc ra ngoài, vô dụng thôi.
Chờ Dương Tiễn trở về sẽ trả tự do cho sư phụ."
Cánh cửa khép kín, mật thất lại trở về một màu đen u ám.
Linh thạch được Dương Tiễn trân trọng để vào hộp đột nhiên mất đi ánh sáng.
Thân ảnh của Ngọc Đỉnh chân nhân ngưng tụ lại, y đi dạo một vòng trong phòng, mở ngăn kéo có pháp lực phong bế, lấy ra một xấp giấy.
Bên trên ghi chép Tân Thiên Điều mà Dương Tiễn đã mất nhiều năm biên soạn, từng câu từng chữ đều là tâm huyết của Dương Tiễn.
"Cấm linh trận pháp, ý tưởng không tồi."
Buổi đêm trên trời cũng tới, Thần Điện các nơi truyền ra tiếng tầm hoan mua vui, ánh nến sáng ngời như lấn lướt ánh sáng từ ngân hà.
Thế nhưng Chân Quân Thần Điện trước sau như một lạnh băng túc mục, hệt như một thế giới tách biệt, bởi chủ nhân của nó là một vị thần linh không biết hưởng lạc.
Cửa lớn đóng kín hơn nửa ngày rốt cuộc cũng mở, từng tia sáng lẻ loi chui vào trong mật thất, Dương Tiễn lại mang theo linh thạch bên người.
Khi đi ngang qua chính điện, hắn ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn tới núi tấu chương chất đống trên bàn.
Bước chân vào hậu viện, nơi có những khóm trúc xanh và hoa cỏ dày đặc, đổ bóng lốm đốm trên mặt đất.
Dương Tiễn ngồi xuống, trên bàn bày mấy cái chum và một bình rượu.
Bi ai nơi đáy mắt đã không còn sức để mà che giấu, không nói một lời, chỉ tự rót rượu cho chính mình.
Ngọc Đỉnh chân nhân cũng không hề khuyên hắn, chỉ đứng yên một bên nhìn hài tử không bao giờ chịu nhận thua, một ly lại một ly đổ rượu vào trong cổ họng.
Đây đã không còn là uống rượu, càng giống như muốn cho mình say chết trong rượu hơn.
Yết hầu Dương Tiễn lên xuống, nuốt từng ngụm rượu, rượu tràn ra từ khóe miệng.
Bộ dạng hiện tại của hắn như người lữ hành thiếu nước lê bước trên sa mạc khô cằn, ngay cả độc dược cũng có thể trở thành cam lộ.
Có lẽ là thấy chén rượu quá phiền toái lại uống quá chậm, Dương Tiễn dứt khoát ôm bình uống cạn.
Rượu hết, nhưng nét cô độc giữa mày hắn không hề tan biến, ngược lại càng hằn sâu thêm.
Vò rượu rơi xuống đất, vỡ vụn, tiếng vỡ thanh thúy.
Hắn dùng cổ tay áo tùy tiện lau đi, lại vội vàng lấy một bình khác.
Uống được một lúc lâu, Dương Tiễn ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn về hướng Nguyệt Cung.
"Phát điên đủ rồi?" Ngọc Đỉnh chân nhân ung dung ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Những bình rượu này, là con năm đó tự tay ủ cho Tam muội, hàng năm không quên.
Con nói với Tam muội, không cần lo uống hết rượu, muội ấy đáp: Tâm ý của Nhị ca, muội muội luyến tiếc. Muội muội bảo luyến tiếc, nhưng lại lấy làm rượu mừng để đãi những người đến tham dự tiệc cưới.
Còn con, đến bây giờ mới biết muội muội mình thành thân."
"Cho nên, ngươi nghĩ như thế nào."
"Con không rõ, sao Tam muội có thể làm vậy với con? Muội ấy là nha đầu mà con chăm lo từ nhỏ cho đến khi lớn lên, sao lại muốn thương tổn con? Người khác không tin con thì thôi, ngay cả muội muội cũng.........!Con thật sự không hiểu, sao muội ấy lại không nhìn ra con tốt với muội ấy? Con vẫn luôn dặn dò, những bằng hữu này không đáng để lui tới, nhưng Tam muội lại không nghe."
"Dương Thiền vừa hưởng thụ những lợi ích mà chức vị Tư Pháp Thiên Thần của ngươi mang lại, vừa đứng cùng những thần tiên khác ở nơi đạo nghĩa tối cao để chỉ trích ngươi.
Bao nhiêu người muốn tiếp cận nàng ta vì quyền thế của ngươi, nàng biết, nhưng lại không muốn nghĩ."
"Không phải, Tam muội........."
"Ngươi muốn nói nàng thiện lương? Bần đạo lại cảm thấy nàng ta cực kì dối trá.
Nếu không, vì sao lại không khuyên ngươi đừng làm Tư Pháp Thiên Thần nữa?"
"Tam muội không phải người như vậy." Dương Tiễn nhịn không được cãi lại.
"Làm sao ngươi biết nàng ta là dạng người như thế nào?"
"Con là thân ca ca của muội ấy."
"Nhưng nàng thật sự là muội muội ngươi sao?"
"Sư phụ muốn nói đến điều gì?" Dương Tiễn nhịn không được nghiêng đầu nhìn Ngọc Đỉnh chân nhân.
"Có muội muội đối đãi với huynh trưởng như này sao?"
Ngọc Đỉnh chân nhân đặt tay lên ngực Dương Tiễn, pháp lực vốn được dùng để phong bế thương thế biến mất hoàn toàn, Dương Tiễn không kìm chế được khom lưng ho khan.
Uy lực của Bảo Liên Đăng bất phàm, phế phủ của hắn bị chấn thương, hắn lại không để ý tới mà đi uống rượu.
Thương thế một khi phát tác, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy như có máu trào ra.
Ho một trận, men say ập tới, nhưng đầu đã hết đau, Dương Tiễn ngơ ngẩn nhìn trăng sáng, duỗi tay muốn giữ lấy ánh trăng, lòng bàn tay chỉ bắt được một khoảng không.
.
Ngôn Tình Ngược
"Tiễn nhi."
Dương Tiễn nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt dừng trên mái tóc bạc của Ngọc Đỉnh chân nhân, ủ trong lòng bàn tay, khẽ cười nói: "Bắt được rồi."
"Nơi Tiễn nhi giam giữ Dương Thiền có hạ cấm chế không?" Thấy Dương Tiễn gật đầu, lại tiếp tục hỏi: "Khẩu quyết là gì?"
"Khẩu quyết?" Ngón tay Dương Tiễn đang nghịch tóc của sư phụ bỗng ngừng lại, "Sư phụ hỏi cái này để làm gì ạ?"
Ngọc Đỉnh chân nhân thấy hắn đã nửa mê mang vẫn không quên bảo hộ Dương Thiền, trong lòng hơi bực.
Tay y nâng cằm Dương Tiễn, dưới sự kháng cự mỏng manh của hắn, không chút do dự đổ thêm mấy chén rượu.
Cho đến khi đôi mắt kia không còn vẻ gì là tỉnh táo, mới đỡ lấy Dương Tiễn, ghé bên tai hắn hỏi lại một lần nữa.
"Khẩu quyết là gì?"
———— W.a.t.t.p.a.d ————.