Bảo Liên Đăng Ngọc Tiễn Dứt Bỏ Chấp Niệm

Chương 36: 36





Tác giả: Thu Nguyệt Dao
"Tại sao lại có người sống xông vào Địa phủ!"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Chân Quân lão gia! Không có gì ạ, chẳng qua là có vài tên tiểu quỷ không biết trời cao đất dày lén đột nhập vào Địa phủ, tên kia ngươi còn không mau đánh hắn xuống Địa ngục?"
Diêm Vương không biết vì sao Dương Tiễn tự dưng lại đến thăm, quay đầu cười nịnh nọt, rồi lại liếc sang Bạch Vô Thường đang bóp cổ Trầm Hương, trên gương mặt lão khôi phục vẻ uy nghiêm của một vị quan.

Trầm Hương thấy Dương Tiễn như nhìn thấy cứu tinh.

Nhưng Bạch Vô Thường bên cạnh sợ hắn để lộ chuyện hai người cấu kết với nhau, bản thân mình thu nhận hối lộ đưa người sống đến, còn cho hắn xem sổ sinh tử, cho nên cánh tay lạnh ngắt kia siết rất chặt, không để hắn phun ra dù chỉ một chữ.

Trầm Hương chỉ có thể há to miệng, mặt đỏ phừng phừng, nhưng không có cách nào bẻ ra cánh tay của Bạch Vô Thường đang che miệng hắn.

Dương Tiễn lạnh lùng nhìn Trầm Hương giãy giụa, mãi đến lúc Bạch Vô Thường thật sự định lôi Trầm Hương xuống, Dương Tiễn mới ung dung cất lời.

"Chuyện này nói cho cùng cũng là do ngươi giám sát bất lực, trẻ con thế gian thì biết cái gì?"
"Phải phải, ngài nói đúng.

Vậy tiểu nhân nên xử lý hắn thế nào, mong Chân Quân lão gia nói rõ?"
Diêm Vương cúi đầu, lén lút ngước nhìn gương mặt anh tuấn phi phàm của Dương Tiễn.

Trong lòng lão rất tò mò vì sao Tư Pháp Thiên Thần tính tình quái dị bất thường tự dưng đang êm đẹp lại nói đỡ thay cho thiếu niên này.

"Ta dẫn hắn lên trên, còn lại ngươi không cần quản nhiều." Dương Tiễn phất tay, Trầm Hương lập tức ngất lịm.


Bạch Vô Thường cẩn thận đưa Trầm Hương tới tầm tay Dương Tiễn.

Nhưng y không thèm để tâm, chỉ liếc xéo Hao Thiên Khuyển.

"Ngươi cõng hắn."
Trầm Hương mở mắt ra, phát hiện mình nằm bên bờ sông mà lần đầu gặp Dương Tiễn, những chuyện dưới Địa phủ rõ ràng ngay trước mắt.

Tú sĩ tự xưng là cữu cữu hắn hôm nay mặc một bộ hắc y, đứng cách xa hắn năm bước yên lặng quan sát mặt sông.

Chó mực nằm bên chân y, thỉnh thoảng liếc nhìn Trầm Hương, thấy hắn đã tỉnh liền sủa một tiếng.

Dương Tiễn đưa ánh mắt sang nhìn thẳng vào Trầm Hương làm hắn run run, sắc mặt vừa dịu dàng vừa tịch liêu.

"Chân Quân lão gia?"
Trong lòng Trầm Hương hơi chột dạ, trước giờ hắn chỉ nghe nói viên ngoại là một vị quan khá là lớn.

Bỗng một ngày đột nhiên phát hiện ra cữu cữu là đại quan mà ngay cả Diêm Vương cũng phải cúi đầu khom lưng, cho nên mới phải thử kêu một tiếng thăm dò.

"Con không cần gọi như vậy, giống như lúc trước là được rồi."
"Cữu cữu?" Trầm Hương dè dặt, Dương Tiễn gật đầu lại.

Độ tuổi thiếu niên vốn là tính tình vô pháp vô thiên, hơn nữa lần đầu gặp Dương Tiễn đã rất thân thiết, cho nên Trầm Hương thấy vậy cũng yên lòng, nhào lên kéo tay Dương Tiễn, bẻ ra từng ngón tay hơi cuộn lại, năm ngón tay thon dài trắng nõn khác biệt hoàn toàn với phụ thân.

"Cữu cữu, hình như hôm nay người không vui cho lắm?"
"Nhìn thấy Trầm Hương, sao mà cữu cữu không vui được?"
"Người cần gì phải gạt con? Có điều con lại rất vui, vì hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của con." Ánh mắt Trầm Hương sáng lên, hồn nhiên vui tươi.

"Con biết cữu cữu sẽ không quên."
"Đúng vậy, cữu cữu không quên.

Khóa vàng này là quà sinh nhật của con, xem có thích không?" Trong lòng bàn tay của Dương Tiễn là một cái khóa trường mệnh bằng vàng, buộc với một sợi dây tơ đỏ, vừa nói vừa tự tay đeo vào cổ Trầm Hương.

Trầm Hương sờ khóa vàng vài cái, rồi đặt giữa hai hàm răng cắn thử, lúc này mới vui mừng reo lên: "Là vàng thật?"
"Đương nhiên." Dương Tiễn bật cười.

"Chỉ là, món quà sinh nhật tốt nhất con nhận được không phải là nó, mà là có được một cữu cữu đối tốt với Trầm Hương như vậy!"
Trầm Hương nói xong liền nhào vào lòng Dương Tiễn, hai bàn tay trắng trẻo một cái ở giữa lưng hắn, một cái đặt hờ trên cổ.

"Cữu cữu còn có việc phải làm, không thể ở lại quá lâu, con về nhà đi." Dương Tiễn đẩy thiếu niên ăn vạ không chịu buông ra.

"Nhưng cữu cữu đã hứa sẽ nói cho con biết chuyện của nương, rốt cuộc nương đi đâu rồi? Không nói không cho cữu cữu đi!"
"Nương ngươi......"
Sắc mặt Dương Tiễn như lập tức được phủ một tầng khói mù, nhưng mắt thấy sắp có được đáp án nên Trầm Hương vẫn không lùi bước.


"Đúng vậy, nương con.

Con không rõ, vì sao cha và Tứ di mẫu đều im bặt không nhắc tới nương.

Chẳng lẽ Lưu Trầm Hương con nhảy ra từ cục đá? Không phải lần trước cữu cữu nói nương còn sống sao? Con muốn gặp nương! Con không phải hài tử không có nương! Mười sáu năm qua, con nằm mơ cũng chưa từng được mơ thấy nương, bởi vì con không biết nương trông như thế nào."
Mẫu tử các ngươi quả thật là ruột rà, ngay cả mấy lời làm người khác đau lòng cũng nói giỏi như vậy.

"Nương ngươi bị nhốt dưới Hoa Sơn, tên là Dương Thiền, là Hoa Sơn Tam Thánh Mẫu, không phải người phàm." Dương Tiễn đáp nhẹ nhàng bâng quơ.

"Cái gì? Nương con......!Nương là tiên nữ? Vậy tại sao nương bị nhốt lại?" Trầm Hương ngơ ngẩn.

"Tại sao? Bởi vì nàng phạm phải Thiên quy, thần tiên không thể động phàm tâm, nương ngươi phá hỏng quy củ."
Trầm Hương không thể tin được nguyên nhân mình không có mẫu thân nhiều năm lại vớ vẩn như thế.

Không khỏi nổi giận đùng đùng: "Đây là cái quy củ chó má gì? Là ai bắt mẫu thân con? Con nhất định phải lý luận với hắn một trận!"
"Là bổn tọa, ngươi muốn lý luận điều gì?"
Trầm Hương lại ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm Dương Tiễn khẽ nâng cằm, biểu tình khinh miệt, giống như bọn họ chẳng có liên quan gì với nhau.

"Nương không phải muội muội của người sao? Vì sao người lại làm vậy?" Trầm Hương chất vấn.

"Nếu không nhờ bổn tọa, hiện tại ngươi đã sớm xuống Địa ngục, ngay cả cơ hội ở đây cũng không có.

Ngươi hỏi ta vì sao? Sao ngươi không hỏi xem Dương Thiền vì sao phải làm vậy? Nàng ta mở miệng là nói mình không sai, nói đến hết mười sáu năm."
"Chỉ cần là người thì đều có thất tình lục dục, nương con có gì mà sai?" Trầm Hương không cam lòng.

"Đó là người phàm, hỉ nộ giận si của bọn họ đương nhiên xuất phát từ tâm, nhưng Dương Thiền là thần tiên."
"Nếu trên trời đều là tiên nhân không có trái tim giống như ông, quy củ này đương nhiên sẽ không sai rồi.

Ai cần cái khóa vụn này của ông, phi!"
Trầm Hương vứt phăng khóa vàng xuống đất, đẩy Dương Tiễn một cái rồi quay đầu lảo đảo chạy đi.


Dương Tiễn nhặt cái khóa vàng bị dính bẩn lên, dùng ti lụa lau khô rồi cất vào trong tay áo.

"Đáng tiếc." Y nhẹ giọng.

"Chủ nhân, ngài đừng đau lòng......" Hao Thiên Khuyển biết Dương Tiễn rất thương Trầm Hương nên mới an ủi.

"Hao Thiên Khuyển, ngươi canh giữ ở Lưu gia thôn, một khi phát hiện yêu......!tiểu tử đó rời đi, giết hắn." Dương Tiễn lạnh lùng ra lệnh.

Y vốn định nói yêu nghiệt, nhưng thoáng nhớ tới Dương Tiễn cũng là con của tiên phàm, lời này không cách nào thốt ra khỏi miệng được.

Ngôn Tình Hay
——
"Ngài......!vì sao lại muốn cứu một yêu nghiệt như ta?"
——
Trong lòng Ngọc Đỉnh chân nhân chỉ có thương tiếc.

"Nhưng lần trước ngài nói không cho thuộc hạ động tới hắn."
"Hắn không muốn làm cháu trai của Dương Tiễn, còn giữ hắn làm gì? Ngu xuẩn."
Lời tác giả: —— Chân nhân một câu mắng hai người (?) Có lẽ ổng không ngờ tới bạn cún lại vô dụng như vậy, ngay cả Trầm Hương cũng không giết chết được.

????
———— W.a.t.t.p.a.d ————.