Đỗ Thương bị tiếng điện thoại gọi đến của bạn mình đánh thức, y ngọ ngoạy từ trên giường ngồi dậy, lúc nhận điện thoại liền cảm thấy một trận nhức mỏi từ cái eo truyền đến. Y bắt lấy cái gối đè lên trên lưng, ngáp một cái hỏi: "Có việc?"
"Cậu hỏi tôi? Tôi còn muốn hỏi cậu tại sao sáng nay không đi làm nữa kia kìa? Đã chạy đi đâu vậy? Có phải tối qua nhìn thấy hai tên cặn bã kia liền thương tâm quá độ mà chạy đi mượn rượu giải sầu rồi đi làm trễ hay không? Ai da không đúng, không phải cậu nói về chăm con sao? À há, tôi biết rôi, cậu gạt bọn họ. Ài, Đỗ Thương ——"
"Chiều nay tôi đi làm, không có chuyện gì thì cúp đây." Đỗ Thương nhanh chóng đánh gãy lời của bạn mình, nếu không đối phương nhất định sẽ tự lải nhải một mình đến mấy tiếng đồng hồ không biết nghỉ.
"Đừng đừng đừng, nghe tôi nói đã, gấp như vậy làm chi?"
"Nói trọng điểm." Vừa dứt lời, bỗng nhiên Đỗ Thương nhớ đến còn chưa có cho tiểu bạo long ăn, bảo đảm nó sẽ giận. Đỗ Thương sợ đến mức vội vã đứng dậy, không cẩn thận đụng tới eo, đau đến kêu ra tiếng.
Bạn y: "Đỗ Thương, cậu không sao chứ?"
"A —— Không có chuyện gì. Tôi quên cho thằng nhóc ăn rồi, cúp trước."
"Không đúng —— Cậu thật sự có con ——!"
Sau khi Đỗ Thương cúp điện thoại xong liền kéo dép lê ra khỏi cửa, vội vã chạy tới khoang dinh dưỡng nhưng lại không thấy bóng dáng của tiểu bạo long đâu. Y cho rằng Jude đã ôm tiểu bạo long đi, ép y trở về. Nghĩ như vậy y lập tức mặc kệ bản thân còn đang mặc áo ngủ và dép lê liền chạy về phía cửa lớn, vừa mở cửa ra liền nghe thấy tiếng động từ ban công truyền đến.
"Mới xuống giường liền vội vã bỏ trốn?"
Đỗ Thương quay đầu lại, nhìn thấy trong lồng ngực của Jude chính là tiểu bạo long, sắc mặt của hắn rất khó coi. Y lười giải thích với Jude, tâm trí đều bị tiểu bạo long đang duỗi ra bốn chi rất thoải mái ở trong lòng của Jude hấp dẫn.
Tiểu bạo long tỉnh lại, ngây thơ mười phần, mở to đôi mắt màu váng óng ánh xoay tròn. Vừa nhìn thấy Đỗ Thương liền giơ ra hai chi trước ngắn ngủn gọi bi bô: "Ôm, ôm ——"
Đỗ Thương chạy nhanh tới ôm lấy tiểu bạo long vào ngực, tiểu bạo long hài lòng, híp con ngươi màu vàng lại đem hai móng vuốt nhỏ ở phía trước nhét vào trong miệng gặm gặm. Đỗ Thương hôn tiểu bạo long một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Jude: "Sao nó tỉnh dậy được vậy?"
Lúc này Jude mới biết Đỗ Thương không phải muốn bỏ trốn, tâm trạng không vui lập tức được an ủi, hơi nheo đôi mắt của mình lại nói: "Nó cần cha của nó."
Đỗ Thương cúi đầu dỗ dành tiểu bạo long, làm bộ như không nghe thấy hắn nói gì. Jude cười lạnh: "Cứ ở đó mà giả bộ đi, cho dù em có làm thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật là nó không thuộc về thời đại Trung Sinh."
Đỗ Thương ngước lên: "Tôi không thuộc về tân thế giới."
Sắc mặt Jude thay đổi, ánh mắt lạnh xuống: "Em đang phủ nhận mình là bạn đời của bạo long sao?"
"Ý gì?" Đỗ Thương không rõ.
"Em là bạn đời của ta, tân thế giới nhất định sẽ mở rộng cửa nghênh đón em." Jude nói câu này vừa ngạo mạn vừa bá đạo, nhưng cũng không phải nói xạo. Hắn thật sự có quyền lợi này.
Đỗ Thương: "Anh nghe không hiểu rồi, ý tôi là tôi không muốn trở về đó."
Jude nhíu mày, có chút không vui. Hắn tức giận nhìn chằm chằm Đỗ Thương một hồi lâu, nếu đổi ngược là người khác thì hiện tại đã sớm nơm nớp lo sợ không ngừng run rẩy rồi. Nhưng Đỗ Thương đã tập mãi thành thói quen, vừa dỗ tiểu bạo long vừa nói: "Chiều nay tôi phải đi làm, anh không được đi theo."
Jude còn đang tức giận, cũng không thèm để ý đến y nữa. Hắn ôm tay dựa tường, một hồi lâu mới nói với Đỗ Thương: "Ta đói, em đi làm cơm đi."
Đỗ Thương: "Gọi thức ăn ngoài đi."
Jude: "Em làm."
Đỗ Thương: "Tôi không biết làm."
Đồng tử Jude hơi mở lớn: "Tròn chỉnh một năm trời mà em còn chưa học được sao?"
Đỗ Thương hơi nhúc nhích thân thể, đưa lưng về phía hắn không nói tiếng nào. Jude cũng trầm mặc thật lâu, quở trách y: "Không chịu động tay chân, cái gì cũng không biết làm." Sau đó quen thuộc cửa nẻo đi vào phòng bếp, mở bếp ga lên.
Đỗ Thương nhỏ giọng phản bác: "Quân tử xa nhà bếp."
Một hồi sau, từ trong phòng bếp truyền ra từng đợt mùi thơm. Đỗ Thương nghểnh mũi lên, lén lút quay đầu lại nhìn, kinh ngạc phát hiện, không ngờ tên bạo long ngang ngược kia lại lấy cái tạp dề hình con vịt bị vứt xó xỉnh từ đời nào ở trong bếp ra mang, đã vậy còn trưng cái bản mặt lãnh khốc mà cầm cái môi đảo đảo đồ ăn ở trong chảo.
Đỗ Thương rụt cổ lại, ôm chặt tiểu bảo long: "Cục cưng, con ngửi thử một chút xem hắn có phải là cha của con thật hay không?" Cư nhiên biết nấu cơm?
Tiểu bạo long nghiêng cổ: "Ngao?"
Đợi đến lúc Đỗ Thương kịp phản ứng lại, thì y đã cầm chén và đũa ở trên tay. Y trợn mắt nhìn một bàn đồ ăn đầy đủ hương sắc mà cảm thấy khiếp sợ, những món ăn này đều thuộc về thời đại Trung Sinh, sao một tên bạo long sinh ra ở tân thế giới như Jude lại biết làm những món này?
Đỗ Thương gắp cải thảo cho vào miệng, lập tức tán thưởng: "Ăn ngon!"
Mặt bạo long như sương lạnh, trong con ngươi lại lộ ra một chút sung sướng và đắc ý. Hắn ngồi ở đối diện hai tay giao nhau, dùng mu bàn tay chống cằm tựa như lơ đãng hỏi: "Một năm nay không có ta ở bên cạnh, em giải quyết vấn đề ăn uống như thế nào?"
"Đồ ăn ngoài, căn tin trong công ty, hoặc là nhà hàng."
Sắc mặt Jude không vui.
"Bất quá rất khó ăn, không bằng với đồ do anh làm."
Sắc mặt Jude hơi hòa hoãn: "Nếu đồ ăn ngoài khó ăn đến như vậy, không bằng em về với ta đi."
Đỗ Thương không ngẩng đầu lên đáp: "Về đó anh cung cấp cho tôi ngày ba bữa hả?"
Jude tức giận: "Chẳng lẽ trước đây không phải là ta cung cấp ngày ba bữa cho em sao?"
Đỗ Thương: "Cái tôi nói chính là đồ ăn do anh tự làm."
Jude càng nhăn mặt hơn, nhìn chằm chằm Đỗ Thương nói: "Tiểu Gina của ta, đừng nói là trí nhớ của em bị gì nha."
"Cái gì?" Đỗ Thương ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt Jude càng lúc càng lạnh, hình như cũng phát hiện được có chỗ không đúng. Trong ký ức của y rất sợ Jude, sợ dục vọng chiếm hữu của hắn, nguyên hình khủng bố của hắn, còn có thủ đoạn tàn nhẫn lãnh khốc của hắn nữa. Nhưng so với những lúc hai người ở chung với nhau, y giống như... Được sủng mà kiêu vậy?
Đỗ Thương lắc lắc đầu, phủ nhận ý tứ "Được sủng mà kiêu" này, phải nói là lúc ở chung với nhau không chỉ có không sợ, mà ngược lại còn rất tùy ý. Ký ức sẽ lừa người, cảm giác thì không. Lúc đối mặt với Jude, y biết rõ bản thân cũng không hề sợ hắn.
Jude gõ lên bàn nói: "Em nhất định phải mau chóng trở về Samael với ta."
Đỗ Thương theo bản năng lắc đầu: "Không muốn."
"Tại sao?"
"Tôi không phải là tân nhân loại."
"Đây không phải là lý do, Tiểu Gina của ta."
Một hồi sau, Đỗ Thương nói: "Tôi cảm thấy tôi rất sợ anh." Nhưng cụ thể là sợ Jude chỗ nào thì y lại không nói được.
Nghe vậy, ánh mắt của Jude tối đi, á khẩu không nói được câu nào.