Bảo Mẫu À, Mình Yêu Nhau Nhé!

Chương 32



Từ sau lần bị bắt cóc có sự phối hợp nhịp nhàng của Hồng Nhung nên Tường Vy rất thích cô bé nên đã nhờ Minh Huy cho người đi đều tra về cô bé. Do vừa về cả hai vợ chồng bị cuốn vào công việc nên cũng chưa xem kết quả điều tra.

Ngày qua ngày, buổi lễ ra mắt sản phẩm ngày một gần, các mẫu chuẩn bị ra mắt đã đến khâu cuối cùng là đính kim cương, đá quý.

Các mẫu thường sẽ do các nhân viên chế tác thực hiện, còn ba bộ trang sức cao cấp sẽ do tự tay Tường Vy làm bằng phương pháp thủ công, Minh Huy mang ba bộ trang sức về nhà cho cô làm để đảm bảo an toàn vì ở nhà có rất nhiều bảo vệ.

Hôm nay là cuối tuần nên hai bé con được ở nhà, Tường Vy phải xuống bếp nấu ăn cho hai bé con, cô cũng không quên nấu một phần cơm tình yêu cho anh xã nhà mình.

Cô làm xong hai phần cơm cho Dâu Tây và Dưa Hấu và nói :

- Hai con ăn ngoan ở nhà với ông Trung và bà Hòa, mẹ phải mang cơm cho cha ở công ty rồi.

- Con muốn ăn cùng cha mẹ cơ, cho con và anh hai đi theo nha.

- Con hứa sẽ chăm em thật ngoan không làm phiền công việc của cha mẹ.

Cả hai đưa khuôn mặt bầu bĩnh, cùng đôi mắt tròn nhìn Tường Vy, trước khuôn mặt cún con đáng yêu đó cô đã chịu thua, phải mang thêm hai cục hột xoàn cưng lên công ty tìm cha.

******

Tập đoàn Vương Gia

Minh Huy đang ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu thì trên điện thoại reo lên, thư ký nói rằng dưới sảnh có một người phụ nữ tên Hiền Thục đến tìm anh. Chân mày Minh Huy nhíu chặt lại, anh đưa tay xoa xoa trán rồi hỏi :

- Cô ấy có nói đến làm gì không ?

- Thưa sếp, cô Hiền Thục nói đến đem cơm cho anh.

Người phụ nữ này định làm gì đây ? Minh Huy cảm thấy hành động này của cô ta có mục đích, anh cũng đã nói rồi đừng tìm anh nữa kia mà !

Minh Huy đi thang máy xuống dưới phòng khách ở tầng 1, vì không muốn tiếp Hiền Thục trong phòng riêng của mình nên anh mới phải tự mình đi gặp cô ta như vậy. Nhưng nhưng người ngoài nhìn vào thì người khác, đều cho rằng cô ta là khách quý.

Thấy Hiền Thục mặc một chiếc váy trắng sang trọng được thư ký mời vào phòng riêng cho khách, mọi người xầm xì bàn tán:

- Đó là ai ?

- Ôi, hình như cô ấy đến vì sếp của chúng ta.

- Đưa cơm nữa chứ, sếp thấy cô ấy liền chạy xuống đó nha.

Bọn họ đều âm thầm nhớ kỹ khuôn mặt của Hiền Thục và nhận định cô ta có mối quan hệ tốt với Minh Huy, nên phải chuẩn bị tinh thần sau này mà gặp phải tiếp đón cẩn thận. Biết đâu là tổng giám đốc phu nhân tương lai.

Hiền Thục mỉm cười đắc ý đi cùng thư ký của anh, sau khi ngồi xuống, cô ta đặt một hộp cơm đã chuẩn bị lên bàn rồi chờ đợi. Chỉ đợi khoảng 5 phút, cửa ngoài liền bật mở, Minh Huy một thân tây trang lịch lãm bước vào.

Trên mặt anh không có bất kỳ biểu hiện gì, lạnh lùng rồi xuống đối diện.

- Cô tới làm gì ? Tôi không cho tiền cô nữa đâu, tự thân vận động mà kiếm tiền tiêu đi.

Hiền Thục giả vờ trưng ra một mặt dịu dàng hiền lành, ngây thơ, mỉm cười :

- Em đưa cơm cho anh. Sẵn tiện, em muốn xem mặt vợ tương lai của anh là ai, có đủ tư cách để chăm sóc cho con em không.

Người mặt dày không biết xấu hổ thì chắc Hiền Thục là vô địch, Minh Huy nếu không muốn tiếp cận ả ta để tìm bằng chứng thì giờ này Hiền Thục đã bị bảo vệ ném ra ngoài rồi. Anh nhíu mày đáp :

- Cho dù người đó là ai thì cũng tốt hơn cô gấp trăm lần, vợ tôi không phiền cô quan tâm, xem ra việc cắt tiền chi tiêu không đủ làm cho cô sợ hay cô muốn tôi phải dùng biện pháp mạnh ?

Trong lòng Hiền Thục khinh thường, mặt ngoài vẫn cười tỏ vẻ hiền lành, thục nữ :

- Em đâu làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, cứ coi em như một người bạn cũ không được ư ?

- Không thể làm bạn như vậy vợ tôi không thích, cơm cũng đưa xong thì cô có thể đi về rồi chứ ?

- Em sợ anh làm việc vất vả nên mang cơm tới thôi, anh ăn rồi em sẽ đi ngay

- Sáng nay Vợ tôi đã nấu cơm cho tôi rồi, sau này cũng vậy cô đừng tới nữa là biến khỏi tầm mắt của tôi ngay.

Minh Huy quá mệt không muốn tìm chứng cứ gì nữa, chỉ muốn ả ta biến mất khỏi tầm mắt càng nhanh càng tốt, để anh yên ổn bên cạnh gia đình nhỏ của mình là được rồi.

Thông qua điều tra Hiền Thục phát hiện gần đây quả thật có một người phụ nữ thường xuyên ra vào nhà Minh Huy. Nhưng tuyệt đối đó không phải là vợ của anh vì chẳng ngại ngùng gì mà nói :

- Nếu anh thật sự có vợ vậy cho em gặp một lần đi, đến lúc đó em mới tin.

Không khí trong phòng dần lạnh xuống thì bên ngoài có thể gõ cửa vang lên.

- Vào đi.

Thư ký trời ơi tới bên tay Minh Huy thì thầm :

- Sếp bên ngoài có một phụ nữ khác cùng hai bé con đến tìm anh làm sao bây giờ ? Hai bé kia luôn miệng đồi gặp cha.

Thư ký toát cả mồ hôi lạnh vì nghĩ rằng ông chủ nhà mình bắt cả hai tay hay nuôi tình nhân gì đó, bây giờ họ chạm mặt, chắc ông chủ gặp rắc rối. Hắn ta lo thay cho Minh Huy, mắt lén lút nhìn về phía người bên kia.

Hiền Thục trông cũng rất xinh đẹp, sành điệu. Còn người bên ngoài thì xinh đẹp theo một kiểu khác, đơn giản thu hút, sự dịu dàng thoát ra từ sâu trong con người của cô ấy, cho dù là ai đều rất tuyệt, khó chọn quá đi mất.

Minh Huy thì thấy trùng hợp, vừa nhắc đến Tường Vy thì cô đã xuất hiện rồi, đúng là thần giao cách cảm. Anh nói

- Đưa vợ con tôi vào đây đi.

Thư ký mắt tròn xoe nhìn anh rồi " Vâng " một tiếng lui ra ngoài trong ánh mắt hoài nghi của người phụ nữ đối diện khóe môi Minh Huy cong lên lộ ra ý cười :

- Vợ tôi đến rồi, nếu cô muốn gặp người thật thì chiều theo ý cô vậy.

Bên ngoài, Tường Vy cùng hai bé con đang ngồi trên ghế sofa một lúc, thư ký cung kính mời vào trong, mấy nhân viên không mặc ở đây đều cảm giác đầu to ra gấp đôi.

- Moá ơi ! Boss định hốt hết cả hai à ? Mạnh bạo quá vậy ?

- Nói bậy gì chứ ? Sếp đã có bao giờ có bạn gái đâu mà !

- Ôi tiểu mỹ nữ của tôi à, cô ngây thơ quá đi mất. Đàn ông có tiền như vậy chị ra ngoài kiếm vài cô tình nhân cũng rất bình thường.

- Đây cũng không phải lần đầu có phụ nữ đến tìm sếp, họ chẳn qua là muốn mơ tưởng đến các chức danh, vợ tổng giám đốc Minh Huy.

- Nếu sếp là người đứng đắn thì làm sao lại có hai đứa con lớn như vậy, mà vẫn chưa có vợ ?

Cả đám nhân viên nhỏ giọng thảo luận, cuối cùng con cá cơm với nhau xem ai trong hai người phụ nữ tới sẽ được sếp giữ lại.

- Một triệu, tôi cá Hiền Thục tiểu thư là chính thất ! Không thấy lúc cô ấy tới sếp chạy xuống đón ư ?

- Tôi cũng vậy một triệu cho Hiền Thục.

Bọn họ yêu thích đặt tiền cho Hiền Thục, số người cho Tường Vy là rất ít. Họ nhìn thấy cô ăn mặc rất bình thường không giống tiểu thư nhà giàu nên cho rằng cô là tình nhân được bao nuôi. Nhưng họ nào biết rằng trang phục Tường Vy đang mặc trên người từ đầu đến chân là hàng hiệu được đặt may riêng từ một nhà thiết kế nổi tiếng.

Thư ký của anh vô tình nghe thấy liền lên tiếng cảnh cáo bọn họ :

- Mấy người làm vậy sau lưng sếp, nếu bị phát hiện thì coi chừng xui xẻo.

- Xí bình thường chẳng phải anh cũng giống bọn tôi à, hôm nay còn bày đặt ra vẻ.

Mấy người kia chẳng thèm quan tâm tới anh chàng kia, cứ mặc kệ quy định của công ty mà không ngừng nói xấu cấp trên.

Do đang đi lên phòng Minh Huy đột ngột Dâu Tây muốn đi vệ sinh nên Tường Vy dẫn bé con đi, để Dưa Hấu lại cho anh thư ký.

Những lời mỉa mai, dèm pha của các nhân viên ở đây dành cho mẹ mình đều đã lọt vào tai của Dưa Hấu, cậu bé không nói gì im lặng lắng nghe, một lúc sau bé con dõng dạc tuyên bố :

- Những ai tham gia vụ nói xấu mẹ con, ngày hôm nay đều phải nghỉ việc, mọi người mau về chỗ thu dọn đồ đạc đi là vừa.

Dưa Hấu vừa định quay đi thì đã thấy Tường Vy đứng bên cạnh hỏi :

- Họ đã làm gì sai mà con cho nghỉ việc ?

- Trong giờ làm việc không làm việc lại tụm năm, tụi bảy nói xấu người khác, làm lãng phí tài nguyên và thời gian của công ty.

- Vậy con lấy tư cách gì để cho họ nghĩ việc ?

- Con trai CEO tập đoàn Vương Gia.

- Được mẹ đồng ý với con, thư ký anh cho họ nghĩ việc kèm theo ba tháng tiền lương.

- Vâng, thưa tổng giám đốc phu nhân.

Cuộc nói chuyện này không quá lớn nhưng đủ làm các nhân viên kia nghe rất rõ ràng từng chữ trong lòng họ chỉ có một suy nghĩ " xong rồi, xong thật rồi, đúng là cóc chết vì cái miệng mà ", trong số họ một người can đảm lên tiếng :

- Phu nhân tôi xin lỗi, đừng đuổi tôi được không. Tôi biết sai rồi.

- Biết sai thì sửa, nhưng sửa ở chỗ khác không phải nơi này, một khi con trai tôi nói ra chuyện gì, tôi và anh Huy đều phải đáp ứng vì đây là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Vương Gia nên phải nói một là một, nói hai sẽ là hai không có sự thay đổi. Nhưng cô được xem là người can đảm nhất trong bọn họ, biết nhận lỗi của mình nên tôi sẽ cho cô một năm tiền lương và sẽ tặng cho cô một lời giới thiệu đến công ty mới, giờ thì tôi phải đi gặp anh Huy rồi, tạm biệt.

Vừa dứt lời ba mẹ con Tường Vy, cùng anh thư ký bước vào thang máy lên phòng tiếp khách, vừa đến nơi anh thư ký liền nhanh tay mở cửa, cung kính làm động tác mời vào. Tường Vy mỉm cười, gật đầu.

- Cảm ơn.

Hai bé cưng đồng thanh hô :

- Con cảm ơn chú.

Hai bé cưng nhanh chân chạy vào trước, đưa mắt nhìn xung quanh để tìm cha mình, khi đã xác định được vị trí của mục tiêu liền chạy vèo ôm chầm lấy anh, mỗi bé hôn Minh Huy một cái lên má kêu thật to.