Vượt qua 7 tầng thử thách, cả hai người đã thành công đến đỉnh Bạch Thiên Sơn. Sương mù trên đấy khá dày đặc.
Một lát sau, sương tan dần, lộ ra hình ảnh một sơn phái, trên bảng tự có ghi là " Bạch Sơn ". Quả thật là có người sinh sống ở đây, có vẻ như là một môn phái lớn.
Không thể tiến vào sâu hơn, khi bên ngoài có một lớp kết giới rất dày bao bọc.
Về phía Nhiếp Minh Nguyên, cậu bây giờ không còn lấy một chút động tĩnh nào.
Phần U Minh Thú, bản thân U Minh Thú dường như đã không còn chút sức lực nào nữa. Thân thể toàn là thương thế nghiêm trọng, chảy rất nhiều máu, da, lông, và cả thịt đều bị cháy đen, chân bị nướng khét ở chặng Hoả Thiêu. Đó mới chỉ là thương thế bên ngoài. Còn nội thương nữa, nội tạng bên trong U Minh Thú như là phổi, mạch máu và các cơ đã bị đóng băng do hít quá nhiều khí hàn ngay ải Băng, mạch đông cứng, máu không thể lưu thông, cứ thế mà tắt nghẽn bên trong; phổi lạnh, thở thôi cũng khó khăn. Y giờ như chết lặng, ngồi im như tượng, không có tiếng thở như trước, phần bụng cũng không di dịch chút nào, trông như đã chết hoàn toàn, như cái xác không hồn.
Cả hai người rơi vào tình trạng bế tắc, tuyệt vọng.
Tầm khoảng 1 phút, cánh cửa mở ra, một nhóm người mang áo trắng phau bước ra khỏi cửa, có 2 người cầm cáng, 1 người cầm ngọc thạch vừa tay đi ra mở kết giới, và 4 người mặc giáp trắng, tay cầm giáo, trong oai vệ. Tất cả họ đều xếp hàng tập hợp đứng ngay trước mặt U Minh Thú, chờ đợi một điều gì đó.
U Minh Thú vẫn bất động.
Đến khi, một ông lão bước ra, trong đã khá già, dáng người thấp bé, râu trắng và dài, đầu bóng loáng. Lão ta lên tiếng:
- CHÚNG TÔI CHẮC CHẮN SẼ CỨU ĐƯỢC CẬU ẤY. HÃY YÊN TÂM.
Câu nói này cứ như một câu khóa mấu chốt để mở khoá. Lúc này U Minh Thú mới chịu bắt đầu động đậy, Y cúi đầu, chậm rãi há miệng ra, sâu bên trong, một cậu bé từ trong miệng ra, được kết giới đỏ bao bọc, cậu giờ trông rất yếu. Khi U Minh Thú thả cậu từ từ trên cáng, thì hai người môn đồ của môn phái nhanh chóng đưa cậu vào trong chữa trị.
Ông lão cũng bước vào trong để xem tình hình, chỉ có 4 người mặc giáp với người mở kết giới là nhìn U Minh Thú với ánh mắt hầm hầm, đề phòng, lo sợ con quái thú này làm hại trưởng lão. Ông gọi mọi người vào trong, an ủi họ đừng quá lo lắng, ông ta hoàn toàn không sợ U Minh Thú.
Trưởng lão vừa quay đầu bước đi, thì U Minh Thú ngã quỵ xuống, cơ thể đơ cứng giờ được thả lỏng, cứ thế nằm bất động.
Không một ai ra chữa vết thương cho Y, dù thân mang trọng thương.
Nhưng không sao. Với Y, Nhiếp Minh Nguyên cần được ưu tiên cứu chữa hơn bản thân nhiều. Chút vết thương này có là gì.
Nhiếp Minh Nguyên được cứu. Bây giờ đây, Y từ từ nhắm mắt lại, thở dài một hơi cuối cùng, yên tâm nhắm mắt ngay trên đất của kẻ thù, vùng đất Thánh, là nơi đối nghịch với Ma tộc.
U Minh Thú rơi vào trạng thái vô thức, không còn ý chí, thậm chí không còn thấy hơi thở.
||||| Truyện đề cử: Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình |||||
Về phía Nhiếp Minh Nguyên, cậu lúc này đã mất đi ý thức của bản thân, rơi vào tiềm thức, cậu như nhìn thấy mình đang đứng trước Quỷ môn quan, đang lạng quạng không rõ phương hướng. Bên ngoài, Trưởng lão đứng một bên chỉ thị các đồ đệ dốc sức cứu chữa cho cậu, quyết tâm đem cậu bé về dương giới, bắt cậu về trước mặt Hắc Bạch Vô Thường.