Nhiếp Minh Nguyên cứ lẽo đẽo theo sau trưởng lão. Không biết ông ấy đưa cậu đến đâu, đưa cậu gặp ai. Điều duy nhất cậu có thể làm là đi theo ông ấy.
Trưởng lão đưa Nhiếp Minh Nguyên đến một ngọn đền tháp, khá cao, nằm ngay trung tâm Bạch Sơn. Bên trong phòng, một thiếu niên trông rất trẻ trung, gương mặt thanh tú, gọn gàng, nhan sắc đẹp phi giới tính, độ đẹp thì khỏi phải bàn, đôi mắt màu xanh ngọc như mắt phượng hoàng, lông mi dài và mảnh, đôi môi đỏ mọng nước. Người đẹp và rực rỡ như ánh trăng đêm.
Anh ta hiện đang còn lục đục quanh lò luyện đan đỏ lửa. Vẫn chưa hay có người sắp tới, chỉ chăm chăm vào viên đan dược được nung luyện trong lò, miệng lặp đi lặp lại câu nói " Chút nữa thôi. Sắp thành công rồi. "
Trưởng lão đứng ngay trước cửa, Nhiếp Minh Nguyên thì ở sau hóng hớt, trên tay vẫn còn cầm lồng hấp với một chiếc màn hầu cuối cùng. Như thể biết rõ người bên trong sẽ không ra mở cửa cho ông, trưởng lão đạp thẳng cánh cửa luôn. Và ngay sau khi đạp cửa là một tiếng nổ " Bùm ".
Tiếng nổ vang vọng, người người đều nghe thấy, họ chỉ khựng lại, chau mày, và họ cũng biết luôn nguyên nhân và kết quả vụ nổ là gì. Như thể chuyện thường ngày, họ lại tiếp tục công việc của mình.
Quay về phía Nhiếp Minh Nguyên, cậu đang bịt hai tai của mình, miệng ngậm cái màn hầu, ngơ ngác đứng nhìn ông lão còn đang chờ ai đó bước ra và làn khói đen nghi ngút bay ra từ căn phòng. Có tiếng la hét thất thanh của ai đó vang ra.
Chốc lát sau, một chàng thanh niên bước ra khỏi phòng, mặt mày đen thui, y phục luộm thuộm, tóc màu bạch kim nhưng rất bù xù. Anh ta mếu máo trách móc trưởng lão:
- SƯ PHỤ!!!! NGƯỜI CÓ ĐẾN CŨNG PHẢI THÔNG BÁO CHO CON HAY CHỨ? VỚI LẠI NGƯỜI ĐỪNG CÓ ĐẠP CỬA NỮA. ĐỒ NHI BẤT NGỜ ĐẤY! LẦN THỨ " EN- NỜ " ( N) RỒI ĐẤY SƯ PHỤ.
Trưởng lão mặt vẫn điềm nhiên đáp lại:
Trưởng lão: ( chỉ vào thanh niên) TẠI TAY NGHỀ CỦA NGƯƠI VẪN CÒN NON KÉM. CHÚT KINH ĐỘNG ĐÓ MÀ ĐÃ LÀM NGƯƠI NHƯ THẾ NÀY RỒI.
Trưởng lão: CHỈNH CHU LẠI HÌNH TƯỢNG CỦA NGƯƠI ĐI. CHÚNG TA CÓ KHÁCH ĐẤY.
Thanh niên: ( nhìn ra sau trưởng lão, thấy Nhiếp Minh Nguyên nhìn về mình)
Thanh niên: ( chỉnh đốn lại) KH... KHỤ. CHỜ TA 1 PHÚT. ( Nói xong quay lưng lại, lấy gương ra soi, thêm một vài đồ dùng để sửa soạn lại hình tượng, tóc tai của mình)
Sau 1 phút make - up sương sương, chàng thanh niên trẻ cuối cùng cũng ra hình ra dáng, với mái tóc bạch kim suôn mượt, thân hình như thư sinh nho giáo, kèm thêm y phục trắng có hoạ tiết xanh dương. Trông rất đẹp trai. Cảm thấy nhan sắc đã ổn áp, anh ta tự tin giới thiệu về bản thân:
Thanh niên: ( hào quang sáng chói, gương mặt anh tú) CHÀO MỪNG CẬU ĐẾN BẠCH THIÊN SƠN. CHO PHÉP TA TỰ GIỚI THIỆU, TA LÀ CHƯỞNG MÔN CỦA BẠCH SƠN PHÁI. TA HỌ BẠCH, TỰ LÀ MIÊN, MỌI NGƯỜI THƯỜNG GỌI TA LÀ BẠCH CHƯỞNG MÔN. CẬU CŨNG CÓ THỂ GỌI TA NHƯ THẾ
Nhiếp Minh Nguyên: ( '-')
Bạch Chưởng môn: (д⊙)⊰⊹ฺ ÁNH MẮT ĐÓ LÀ SAO? TRÔNG TA KHÔNG CÓ SỨC HÚT VẬY SAO?
Nhiếp Minh Nguyên: { Đẹp trai thì có, nhưng hơi bị khùng }
Trưởng lão cắt ngang: (๑¯◡¯๑) TỪ GIỜ TIỂU BẠCH ( Bạch Chưởng môn) SẼ HƯỚNG DẪN CHO CẬU. CÓ THẮC MẮC GÌ CỨ TÌM TÊN NHÓC NÀY NHÉ (^o^) ( Nói xong bỏ đi)
Bạch Chưởng môn: ( ⊙﹏⊙) KHOAN? CHỜ ĐÃ? ĐỒ NHI Á? SAO ĐỒ NHI PHẢI CHỈ DẪN CẬU BÉ NÀY? NHÓC TA CÓ PHẢI ĐỆ TỬ MÔN PHÁI ĐÂU? CHỜ ĐÃ SƯ PHỤ! TRẢ LỜI ĐỒ NHI ĐI CHỨ?( ≧Д≦)
Bạch Chưởng môn: ĐI MẤT RỒI! (─.─||)
Bạch Chưởng môn: ( nhìn Nhiếp Minh Nguyên, Nhiếp Minh Nguyên cũng nhìn lại)
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bạch Chưởng môn: ( thở dài) HAIZZ! SƯ PHỤ ĐÃ DẶN DÒ NHƯ VẬY. THÌ TA ĐÀNH THUẬN THEO Ý NGƯỜI.
Bạch Chưởng môn: TA CHỈ LÀ MỘT LUYỆN ĐAN SƯ THÔI, NÊN KHÔNG CÓ GÌ DẠY CHO CẬU NGOÀI THUẬT LUYỆN ĐAN ĐÂU. THÌ THÔI, ĐỂ TA ĐƯA CẬU GẶP NGƯỜI NÀY. ANH TA CÓ NHIỀU THỨ ĐỂ CẬU HỌC HỎI HƠN ĐẤY.
...Và thế là Nhiếp Minh Nguyên lại tiếp tục đi gặp một người khác....