Bảo Mẫu Ma Thú

Chương 3: Bài kiểm tra và Lòng quyết tâm



...TIẾP TỤC PHẦN TRƯỚC...

...Một người trong nhóm gọi tiểu nhị:...

A BẢO: Tiểu nhị!

TIỂU NHỊ: Dạ! Tới ngay!

...Nhiếp Minh Nguyên nhìn về phía họ, lòng đầy phấn khích:...

NHIẾP MINH NGUYÊN: ( mắt sáng rực) ngươi nhìn kìa, họ là tu tiên giả đúng không ⁠⁠(⁠>⁠o⁠<⁠)⁠ノ⁠

U MINH THÚ: ( truyền âm) ( mặt thờ ơ) Ờ. Là họ đấy. Tinh ý đấy nhóc.

NHIẾP MINH NGUYÊN: Sao lại dùng truyền âm? Ngươi không nói trực tiếp luôn. ( khó hiểu nhìn về U Minh Thú)

[ Hai người này ở chung với nhau nên việc cậu nhóc biết truyền âm là bình thường, do U Minh Thú dạy để phòng hờ ]

U MINH THÚ: Ngu ngốc! Có con mèo biết nói chuyện à? Đã đóng vai mèo thì làm tròn vai diễn chứ.

NHIẾP MINH NGUYÊN: Ờ nhỉ. ( cười khúc khích)

U MINH THÚ: { Họ mang y phục thường. Mình không biết được chúng ở Môn phái nào. }

...U Minh Thú lẽ ra phải bỏ đi để tránh bị phát hiện, nhưng vì muốn biết nguyên nhân tại sao tu tiên giả lại ở đây nên đành ở lại nghe ngóng. Về phần Nhiếp Minh Nguyên, cậu nhóc vô cùng phấn khích, lòng đầy sự háo hức, không kìm được mà đi tới phía nhóm tu tiên giả:...

U MINH THÚ: Này! Ngươi làm gì thế? (⁠⑉⁠⊙⁠ȏ⁠⊙⁠)

NHIẾP MINH NGUYÊN: ( tiến về phía nhóm người, hét lớn) TA MUỐN TU TIÊN!

U MINH THÚ: WHAT'S?

NGƯỜI XUNG QUANH:????

NHÓM TU TIÊN: щ⁠(⁠゜⁠ロ⁠゜⁠щ⁠)??????

NHIẾP MINH NGUYÊN: ( nhìn thẳng, ánh mắt tràn ngập tự tin)

A BẢO: ( phì cười) Cậu bé! Cậu nói lại xem! Cậu muốn gì? Tu tiên? Hahahaha ( hai người còn lại ráng nhịn cười)

NHIẾP MINH NGUYÊN: Mấy người các Huynh cười cái gì? ತ⁠_⁠ತ

U MINH THÚ: ( đưa chân trước lên mặt, vẻ nhục nhã) { Mình muốn đào một cái hố, rồi ném thằng nhóc xuống đó. } ತ⁠_⁠ʖ⁠ತ

...Hai người còn lại lên tiếng:...

LAN LĂNG: ( vỗ vai A Bảo) Thập Lục sư đệ, đừng chọc cậu ấy nữa. Ha.

A BẢO: Thập Ngũ sư huynh, huynh cũng cười mà, sao lại trách đệ.

ĐINH VƯƠNG: Được rồi, hai đệ đừng cãi nhau nữa ( đưa tay ra hiệu) ( nhìn vào Nhiếp Minh Nguyên) Cậu bé, cậu tên là gì?

NHIẾP MINH NGUYÊN: ( nói lớn) Tên tôi là Nhiếp Minh Nguyên. ( dõng dạt) Tôi không phải trẻ con.

ĐINH VƯƠNG: ( cười) Cậu nói cậu muốn tu tiên. Cậu là muốn thành một tu tiên giả giống các huynh đây à? Hay là ý khác?

NHIẾP MINH NGUYÊN: { Mình muốn trở thành người mạnh nhất. Chắc chắn rồi, thành người mạnh nhất, đánh thắng cái con mèo đó } Tôi muốn thành tu tiên giả.

ĐINH VƯƠNG: À! Ra là vậy à! Ta hiểu rồi.



U MINH THÚ: { Đừng nghĩ ta không biết ngươi đang nghĩ gì, nhóc con ngây ngốc của ta } -_-

LAN LĂNG: Cậu bé à. Cậu tìm hiểu về việc tu tiên như thế nào chưa?

NHIẾP MINH NGUYÊN: ( Đơ người)

LAN LĂNG: Xem ra cậu không biết rồi. Ta nói thế này nhé, tu tiên mệt lắm đó.

NHIẾP MINH NGUYÊN: Ta không sợ cực nhọc. Thế thì đã sao? Mấy người các huynh cũng thành tu tiên giả đấy thôi.

A BẢO: Haha! Khẩu khí lắm nhóc. Hầu như những kẻ bỏ cuộc đều nói câu này như nhóc vậy. Nói rất to, to lắm; chỉ khác rằng cậu nhỏ tuổi nhất trong đám đó.

NHIẾP MINH NGUYÊN: Huynh đây là coi thường ta. ( nóng mặt)

ĐINH VƯƠNG: Được rồi, đừng đùa cậu ấy nữa ( nhìn về phía Nhiếp Minh Nguyên) Cậu thật sự muốn thành tu tiên giả đúng không? ( Nghiêm nghị)

NHIẾP MINH NGUYÊN: Đúng!

ĐINH VƯƠNG: Tốt! Khẩu khí tốt lắm!

ĐINH VƯƠNG: Được. Nhiếp Minh Nguyên, vượt qua bài kiểm tra của ta, cậu mà thành công thì ta cho phép cậu gia nhập Thanh Sơn Phái của chúng tôi.

U MINH THÚ: { Thanh Sơn Phái? } ( suy nghĩ một lúc) { Tuy không phù hợp lắm, nhưng cũng tốt }

NHIẾP MINH NGUYÊN: ĐƯỢC!

U MINH THÚ: { Ta đành lấy Thanh Sơn Phái của các ngươi làm bàn đạp cho tên nhóc này vậy. }

...Đinh Vương lấy ra trong người một viên tinh châu trong suốt, vừa lòng bàn tay:...

ĐINH VƯƠNG: Viên tinh châu này sẽ đánh giá xem cậu có đủ thực lực để vào Thanh Sơn Phái chúng tôi không?

LAN LĂNG: Huynh làm thật đấy à?

A BẢO: Cần gì phiền phức thế Nhị sư huynh. Cậu ta chỉ là người phàm thôi mà.

...Nhiếp Minh Nguyên nhìn vào viên tinh châu, lòng đầy lo lắng, người xung quanh thì hóng hớt, hai người kia cũng vậy, Đinh Vương lại rất mong chờ. Chỉ có mỗi U Minh Thú là không thèm quan tâm, như đã biết chắc kết quả:...

...Nhiếp Minh Nguyên đưa tay ra, đặt vào viên tinh châu. Vừa đặt tay vào, viên tinh châu ấy liền phát sáng, chói khắp cả buổi trưa sắp xế chiều. Được một lúc, thì viên ngọc y hệt ban đầu, như chưa có gì xảy ra:...

A BẢO: ( thở dài) Thấy chưa sư huynh, cậu nhóc này chỉ là một tên nhóc, phế nhân, không tu tiên được đâu.

LAN LĂNG: { Cứ tưởng mình sắp có thêm một tiểu đệ sai vặt }

ĐINH VƯƠNG: ( Có chút thất vọng) Xem ra cậu không có duyên rồi.

U MINH THÚ: { Làm sao mà có gì được với viên ngọc bé xíu thấp kém đó. }

...Trong khi người người đang bàn tán, không ai để ý đến gương mặt đỏ bừng của Nhiếp Minh Nguyên. Tâm trí cậu lúc này vô cùng hỗn loạn, vừa xấu hổ vừa thất vọng, cậu còn thấy cả sự vô dụng của bản thân. Không kịp để cho bọn họ nhìn gương mặt ấy, cậu bỏ đi, chạy thật nhanh, để mỗi U Minh Thú ở lại, cậu sợ phải nghe tiếng cười nhạo, chế giễu của chú mèo:...

CHỦ QUÁN: NÀY CẬU BÉ, CẬU CHƯA TRA TIỀN CHO TÔI MÀ!

LAN LĂNG: ( nhìn nhị sư huynh)Đáng tiếc nhỉ sư huynh.

ĐINH VƯƠNG: { Nhìn về hướng cậu bé, trong khi đó cậu đã bỏ đi rất xa }

U MINH THÚ: ( miệng ngậm một thỏi bạc đem đến chỗ chủ quán)

CHỦ QUÁN: ( bất ngờ đến bật ngửa) MỘT....! MỘT... MỘT THỎI BẠC! AAAAA!

ĐINH VƯƠNG:? ( nhìn về hướng tiếng ồn ào) ( bắt gặp được U Minh Thú)



U MINH THÚ: ( nhìn Đinh Vương) ( bốn mắt nhìn nhau)

U MINH THÚ: ( Chạy về bên cậu nhóc)

ĐINH VƯƠNG: { Mèo à? Màu lông của nó trong thật kì lạ, nhìn kĩ cũng không giống mèo cho lắm. } ( thở nhẹ) Thôi đành vậy. THẬP NGŨ, THẬP LỤC! CHÚNG TA ĐI THÔI.

LAN LĂNG, A BẢO: VÂNG!

...Quay lại phần Nhiếp Minh Nguyên. Lúc này U Minh Thú đã đuổi kịp cậu, thấy cậu nhóc đang ngồi co rúm khóc bên góc cây:...

U MINH THÚ: { thẹn rồi đấy à? } ( ngước nhìn cậu nhóc)

...Nhìn cậu nhóc ủ rũ, U Minh Thú không nỡ:...

U MINH THÚ: ( lấy hai chi trước che mắt lại, đi vòng vòng) Nhóc con ~ Ngươi đâu rồi? ~

NHIẾP MINH NGUYÊN: ( lén nhìn)!!

U MINH THÚ: ( vẫn giữ tư thế, đi lanh quanh) Nhóc con ~ Ngươi ở đâu rồi? ~

NHIẾP MINH NGUYÊN: ( khẽ cười) ( đưa tay đặt trên vai U Minh Thú)

U MINH THÚ: Ngươi đây rồi! ( thả tay)

NHIẾP MINH NGUYÊN: ( khúc khích) Ngươi đừng coi ta là trẻ con nữa. ( dụi nước mắt đi)

U MINH THÚ: ( Về nguyên hình) ( xoa đầu cậu) Hết buồn chưa, chúng ta về thôi. Trời sắp tối rồi. ( dịu dàng)

NHIẾP MINH NGUYÊN: Ừ. ( leo lên người U Minh Thú)

U MINH THÚ: ( bước đi) ( cười vẻ nham hiểm) phế nhân không thể tu tiên.

NHIẾP MINH NGUYÊN: NÀY. Đừng chọc ta nữa.

NHIẾP MINH NGUYÊN: Dù ta có thành phế vật, ta cũng không từ bỏ mục tiêu của ta đâu.

U MINH THÚ: Ừ nhỉ. Ngươi muốn đánh thắng ta mà . Ngươi vẫn không từ bỏ việc đó đấy chứ?

NHIẾP MINH NGUYÊN: Chắc chắn rồi! ( ngẫm lại) Khoan đã! Sao ngươi biết?

U MINH THÚ: { trò vặt vãnh } Không từ bỏ là tốt.

U MINH THÚ: Được rồi. Để giúp ngươi hoàn thành mục tiêu, ta đành phải đích thân dạy dỗ nhóc con nhà ngươi rồi.

NHIẾP MINH NGUYÊN: Ngươi có thể giúp ta được sao? Mà ngươi giúp thì thấy có hơi...

U MINH THÚ: Nhiều lời. Ta không giúp free đâu.

Dĩ nhiên ngươi phải nghe lời ta. Ngày mai sẽ bắt đầu.

NHIẾP MINH NGUYÊN: ( lấy lại tự tin) ĐƯỢC!

.......

.......

.......

...Còn tiếp...