Sau 7 ngày tập dãn cơ làm nóng người. Sáng ngày hôm sau, U Minh Thú bắt đầu buổi tập chính thức cho Nhiếp Minh Nguyên:
U Minh Thú: GIỜ TA BẮT ĐẦU TẬP LUYỆN CHÍNH THỨC. { nếu cơ thể ngươi hấp thụ tốt số thuốc đó thì lẽ ra tầm 3, 4 ngày đã xong xuôi rồi. } (ー_ー゛)
Nhiếp Minh Nguyên: CÁI GÌ MÀ CHÍNH THỨC? THẾ 7 NGÀY TẬP KIA LÀ CÁI GÌ? (・o・;)
U Minh Thú: DÃN CƠ NGƯỜI NHÓC THÔI, CƠ THỂ YẾU ỚT CỦA NGƯƠI CẦN ĐƯỢC LÀM NÓNG, VỘI VÀNG QUÁ THÌ NÁT.
Nhiếp Minh Nguyên: NHƯNG QUA MỘT NGÀY NGƯƠI ĐÃ TĂNG SỐ LẦN TẬP LÊN CÒN GÌ. NGÀY ĐẦU 100, NGÀY HAI ĐÃ 200, TỚI NGÀY THỨ BẢY ĐÃ THÀNH CON SỐ 700 CHO MỖI BÀI TẬP ( bức xúc)
Nhiếp Minh Nguyên ( uể oải) (×_×): MẤY NGÀY QUA TA LÀM CÁI GÌ VẬY TRỜI!
U Minh Thú: CÁC BÀI KHỞI ĐỘNG RẤT CẦN THIẾT ĐẤY NHÓC.
U Minh Thú tiến về phía đám cây to sau lưng, nhìn sơ qua, thấy không ưng ý, y bay lên cao, rồi quyết định lấy cây to vừa với cơ thể Nhiếp Minh Nguyên. Y nhổ luôn cả rễ cây, bẻ hết cành lá, chau chuốt lại cho gọn đẹp, rồi về lại chỗ cậu nhóc. Nhiếp Minh Nguyên hoảng hồn khi nhìn thấy cái khúc gỗ mà U Minh Thú đem về cho cậu, nó còn to hơn gấp đôi cơ thể cậu nhóc:
U Minh Thú: CÁI CÂY THÔI. KHÔNG BIẾT PHÂN BIỆT À? ( lôi cậu bé tới buộc vào cái cây, lấy sợi dây cột ngay giữa eo ếch cậu nhóc)
U Minh Thú: ( nhấc cây lên, vịnh lại để cho cậu đứng) VỊNH CHẮC VÀO NHÓC.
Nhiếp Minh Nguyên: ( đứng không vững) ( loạng choạng)
U Minh Thú: { chắc hơi dài, thôi bẻ đôi ra vậy } ( dùng chi trước cắt đôi khúc cây) DỄ ĐI HƠN CHƯA?
Nhiếp Minh Nguyên: ĐỨNG ĐƯỢC RỒI.
U Minh Thú ( ấn cậu nhóc về tư thế bò): HÍT ĐẤT 100 CÁI.
Nhiếp Minh Nguyên ( há hốc)Σ(ಠ∆ಠ)
U Minh Thú: ĐỪNG LỀ MỀ, LÀM ĐI
Nhiếp Minh Nguyên: { Ngươi méo phải con người } (ಠ益ಠ)
U Minh Thú: { Ta mà là con người sao? Nực cười }
Nhìn cậu nhóc hít đất, thấy có vẻ nhanh, chắc và thuần thục hơn lúc cậu bắt đầu tập luyện dãn cơ ban đầu, U Minh Thú nhếch mép cười. Hít đất xong, Nhiếp Minh Nguyên đứng lên ngay, không thở dốc như trước, cậu phủi bụi trên tay, xem như trò vặt:
Nhiếp Minh Nguyên: HỨ. TRÒ TRẺ CON MÀ THÔI, CHẲNG QUA CHỈ TĂNG TRỌNG LƯỢNG TRÊN LƯNG.
U Minh Thú: BÀI DÃN CƠ CÓ CHÚT HIỆU QUẢ, KHÔNG UỔNG PHÍ SỐ DƯỢC LIỆU CỦA TA.
U Minh Thú xách cậu lên, khác với bình thường là cho cậu lên lưng, lần này y chỉ cầm lấy khúc cây đang cột cậu nhóc rồi bay lên cao, mặc cho cậu bị treo lủng lẳng trên khúc cây.
U Minh Thú bay đến đồi thác lớn, khác với ngọn thác ở rừng, đồi thác này cao gấp 4, ( Ở RỪNG LÀ TẦM 10m)nước chảy rất xiết, và mạnh:
U Minh Thú: ( Chỉ vào thác nước) BÊ KHÚC GỖ NÀY LÊN ĐỈNH THÁC. CHỈ THẾ THÔI.
Nhiếp Minh Nguyên: CHỈ THẾ THÔI? CHỈ THẾ THÔI CỦA NGƯƠI ĐẤY HẢ? ( chỉ vào thác nước) THÁC NƯỚC CAO VÀ CHẢY XIẾT THẾ NÀY THÌ LÊN TỚI KHI NÀO? (⊙ȏ⊙)
U Minh Thú: PHÍ LỜI ( xách cậu về phía con thác) LEO LÊN TỚI ĐỈNH THÁC. VẬY THÔI, TA CHỈ YÊU CẦU NHƯ THẾ.
Nhiếp Minh Nguyên: CÁI...
Nhiếp Minh Nguyên muốn phản đối, nhưng cậu liền ngập ngừng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của U Minh Thú. Cậu không hiểu tại sao lần này U Minh Thú lại kiên quyết tới vậy. Vì điều gì sâu xa hơn, chứ không đơn thuần là cho cậu tu tiên. Không nghĩ gì nhiều hơn. Cậu tiến tới thác, nhớ lại ánh mắt lúc nãy, cậu băng khoăn vì sao phía sâu trong ánh mắt đó, lại có chút buồn và nuối tiếc.
Nhiếp Minh Nguyên trấn tỉnh lại bản thân, cậu chỉ mới đứng dưới thác, sức nước mạnh mẽ trút xuống cơ thể cậu, như thể bị nghiền ra vậy. Cậu đứng một hồi để cơ thể làm quen cái áp lực ấy. Cảm thấy ổn định, cậu đưa tay bám vào bờ đá trơn ướt, nhấc cơ thể lên, sức ép của con thác mãnh liệt, đè nát cậu bé, sức ép ấy còn tác động lên khúc cây sau lưng, làm cậu cảm thấy cơ thể nặng nề vô cùng, không sao mà di chuyển được, huống chi là leo lên. Nhưng nhớ lại ánh mắt của U Minh Thú, cậu định thần, hít một hơi thật sâu, tay bám chắc vào đá, cậu dùng hết sức mình, vận hết cơ tay, chân, vai, và khắp người, sức ép của dòng nước tăng, nghĩ đến công sức luyện tập dãn cơ, ít nhiều cũng phải có tác dụng, tay và chân phải bám chắc, lấy thế nhấc chân và tay trái bám lên vách đá khác, cuối cùng cũng nhấc lên được. Thuận thế mà lên cao, lên cao nữa.
Định lên thêm một tí, cậu cảm thấy cơ thể như vô lực, khắp người tê tái, cậu ngất đi, cơ thể thả tự do mặc cho con thác cuốn cậu xuống hồ. Cậu tưởng cơ thể mình sẽ nát tương ra nếu rơi xuống, nên ngất hẵn. Nhưng U Minh Thú đã kịp thời, dùng cả hai chi trước đỡ lấy cậu nhóc đang mệt mỏi ngất lịm đi. Y nhìn cậu bé bằng một ánh mắt trìu mến:
U Minh Thú: VẬY LÀ TỐT LẮM RỒI.
U Minh Thú giữ nguyên tư thế, nhảy vọt lên cao, bay về phía khu rừng:
U Minh Thú: { Có vẻ như còn sớm quá. Thế thì luyện tập song song vậy }