Nếu như không phải nhớ rõ hôm qua mình đã làm những gì, Hạ Nguyên sẽ thật sự hoài nghi hôm qua mình đã vận động kịch liệt lắm khiến cho thân thể có chút đau nhức bủn rủn.
Cậu ngơ ngác ngồi trên giường một lúc, sau đó dùng sức đứng dậy rời khỏi giường, vừa chạm đất đã cảm thấy gió lạnh thổi vào mông trái.
Cậu quay lại nhìn, mắt mở to.
Tại sao quần của cậu lại có một lỗ lớn như vậy!
Cậu nhanh chóng cởi nó ra xem xét, may mắn là vết rách tuy hơi to nhưng vẫn có thể khâu lại được. Dù sao cũng chỉ mặc ngủ, thêm vài vết may vá cũng không ai có thể nhìn thấy.
Cậu đến tủ lấy một chiếc quần thay vào. Trên đường đi cứ cảm thấy bướm nhỏ của mình là lạ, khi bị quần cọ xát rất khó chịu. Mặc dù trước đây thỉnh thoảng trong lúc đi bộ cũng sẽ cọ vào bướm nhỏ, nhưng đều không có cảm giác khó chịu quá mức như ngày hôm nay.
Cậu nghi ngờ đi vào phòng tắm, đặc biệt chú ý đến bên trong quần lót của minh quả nhiên ở đó có một ít tinh dịch.
Hạ Nguyên vừa xấu hổ lại vừa hoảng sợ, không biết mình phải làm vì, mười tám năm qua chưa từng xảy ra tình huống như vậy. Đến thành phố làm việc ba ngày mà đêm nào cũng mộng tinh ướt át, thực sự quá kỳ lạ.
Rõ ràng là cậu không có suy nghĩ về chuyện ấy.
Hạ Nguyên đành phải ra ngoài tìm một đồ lót khác để thay, trên đường đi càng lúc càng cảm thấy bướm nhỏ của mình có gì đó không ổn, hình như đã biến lớn hơn một chút đồng thời tự nhiên ướt nhèm. Trước đây sự hiện diện của chỗ đó vốn rất thấp, nhưng tại sao hôm nay lại rõ ràng như vậy?
Cậu ngồi trên giường, hơi dạng chân ra nhìn xuống, cảnh tượng đó khiến tim cậu giật thót.
m hộ của cậu đỏ bừng sưng tấy, cách cánh môi bên ngoài còn lấp lánh ánh nước, rõ ràng không thể tự nhiên biến thành như thế này được, chắc chắn, chắc chắn là…
Mặt Hạ Nguyên đỏ bừng, khóc không ra nước mắt.
Tại sao cậu vừa đến thành phố lớn đã biến thành một kẻ biến thái như vật? không chỉ có những giấc mơ ướt át mà còn chơi đùa với bướm nhỏ của chính mình, thật biến thái.
Nghĩ đến giấc mơ đêm qua chắc chắn là do mình đã tự tuốt chim và trêu ghẹo âm hộ bản thân, nên sau khi ngủ mới sinh ra cảm giác sinh lý mơ thấy tay mình bị thiên đốt.
Cậu không chỉ là một con quái vật mà còn là một kẻ biến thái, nguyên hình của cậu xuất hiện trong gương chiếu yêu của thành phố lớn.
Hạ Nguyên khóc lóc thay quần áo, giặt sạch "bằng chứng phạm tội" rồi treo lên ban công hong khô. Nhìn chiếc quần lót màu xám đen nhỏ giọt, cậu sững sờ một lúc, nội tâm cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Mặt đĩ nhỏ đỏ bừng, trông có vẻ mất tập trung.
Bùi Nam Thạch vừa ăn sáng vừa quan sát cái người ngơ ngác phát ngốc ở đằng xa.
Là đang hồi tưởng lại dư vị được tuốt cu liếm *** tối qua phải không?
Có phải rất thoải mái rất sung sướng không?
Mặt đỏ như vậy chắc là thích lắm.
Nếu tối nay bảo bối ngoan ngoãn mặc bộ đồ ngủ thật đẹp mà chồng tặng em, thì chồng sẽ tiếp tục liếm em.
Tâm tình Bùi Nam Thạch rất tốt, lau miệng, lần đầu tiên hô lớn: "Tiểu——"
Nhưng chợ dừng lại thay đổi cách nói: "Bé——"
Lại dừng lại, sửa miệng: "Nguyên——"
Vẫn tiếp tục khựng lại, bỏ đi, hô lên rồi cũng không biết nói gì.
Nhưng Hạ Nguyên đã phục hồi tinh thần, nghe thấy giọng nói của hắn, cậu chạy tới, ngoan ngoãn hỏi: “Bùi tiên sinh có yêu cầu gì khác ạ?”
“Không có.” Hắn không biểu lộ cảm xúc, chợ dừng lại, sau đó lại mất tự nhiên bổ sung một câu: “Bữa sáng hôm nay không tệ.”
Hai mắt Hạ Nguyên sáng lên, đây là lần đầu tiên Bùi tiên sinh chủ động khen món ăn cậu làm, có phải ý Bùi tiên sinh là rất hài lòng với bảo mẫu như mình không, mình có thể ở lại đây lâu dài ư?
Cậu cười vui vẻ: “Chỉ cần ngài thích, Bùi tiên sinh, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!”
Bùi Nam Thạch sửng sốt trong giây lát, đôi mắt mất tập trung một giây, sau đó lý trí bình tĩnh lại.
Hắm “Ừm" rồi bước ra khỏi cửa như không có chuyện gì xảy ra.
Đĩ nhỏ cười đẹp với hắn như vậy, hệt như muốn hạ cổ lên người hắn.
Hạ Nguyên dành cả buổi sáng để dọn dẹp biệt thự, đồng thời cũng ngẫm nghĩ về hành động của mình.
Sao cậu lại trở nên biến thái háo sắc? Đây chỉ là sinh lý tuổi dậy thì thôi đúng không? Người khác có gặp tình huống như thế không? Hay cậu thực sự là một kẻ biến thái??
Hạ Nguyên nhớ lại mười tám năm qua, nhận ra rằng điều này chưa bao giờ xảy ra, ngay cả khi các bạn nam trong lớp nói về thủ dâm gì đó hoặc cảm giác khao khát muốn quan hệ tình dục với con gái, cậu đều không có chút suy nghĩ hay tạp niệm nào.
Lại nghĩ đến Bùi tiên sinh, một người hoàn hảo và cao thượng như vậy, thoạt nhìn không giống như người sẽ làm chuyện như vậy với mình.
Nhưng tại sao cậu lại làm điều đó, còn làm điều đó một cách vô thức trong giấc ngủ? Phải chăng điều này càng chứng minh trong tiềm thức cậu là một kẻ cuồng dâm chính hiệu?
Hạ Nguyên vô cùng sợ hãi, hiển nhiên lúc tỉnh táo cậu không hề có ý nghĩ về phương diện đó. Cậu nghĩ rằng chắc là vì bé bướm đang phát triển nên mới xảy ra sự thay đổi đó, *** nhỏ sẽ trưởng thành theo suy nghĩ của mình, giống như từ một thiếu niên ngây ngô đến tuổi dậy thì sẽ phát sinh dục niệm.
Nên lúc tỉnh táo sẽ không ảnh hưởng gì đến cậu, đợi đến khi rơi vào giấc ngủ sẽ làm một số hành vi đồi trụy.
Thật đáng ghét!
Chẳng trách người trong làng đều nói loại thân thể này của cậu là điềm xấu, trước đây cậu không hiểu điềm xấu là gì, tại sao cũng là một bộ phận của con người, nhưng ở trên người khác là cơ quan bình thường, ở trên người cậu lại biến thành xui xẻo. Bây giờ có vẻ họ đã đúng, hai thứ đó cùng nhau hiện hữu trên cơ thể này biến cậu trở thành một kẻ biến thái, cuồng tình dục, những kẻ như vậy là những kẻ xấu dễ phạm tội có thể làm hại người khác, sẽ bị thẩm phán bắn chết mất!
Cậu không thể được trở thành một kẻ cuồng tình dục. Tối nay cậu phải trói tay mình lại rồi mới đi ngủ, không thể cho phép bản thân làm những việc biến thái như vậy nữa.
Buổi chiều lúc đang may quần thủng thì Lê Triều lại tới.
Hạ Nguyên nhìn túi mua sắm chất đống trên sàn, chớp chớp mắt, không chắc chắn hỏi lại: “Những thứ này là cho tôi à?”
"Đúng vậy, đều là cho cậu, Tiểu Nguyên."
"Nhưng……"
“Cậu không cần phải ngại, ở thành phố A có rất nhiều công ty đang tranh nhau hợp tác với Bùi tổng. Những món quà này không có gì đáng nhắc tới, còn có nhiều món đáng giá hàng trăm nghìn hoặc hàng triệu nữa.” Lê Triều trấn an: “Hàng năm khách hàng đều sẽ gửi tặng sản phẩm của mình cho Bùi tổng, cơ bản đều sẽ lấy chúng làm phúc lợi cho nhân viên công ty, cậu là trợ lý sinh hoạt của Bùi tổng, đương nhiên cũng được coi là một trong những nhân viên của công ty chúng tôi, vì vậy lúc thưởng cũng phải có phần cậu chứ.”
Hạ Nguyên kinh ngạc: “Mỗi người đều được thưởng nhiều như vậy?”
Ở đây có hơn hai mươi túi mua sắm, một số túi còn chứa tận mấy bộ quần áo.
Lê Triều mỉm cười: “Ừ.”
Hạ Nguyên sửng sốt một lát, sau đó vừa xúc động vừa khao khát nói: “Được làm nhân viên của Bùi tiên sinh thật hạnh phúc, nếu sau khi tốt nghiệp có thể làm việc ở công ty của Bùi tiên sinh thì thật tốt.”
Lê Triều ý vị sâu xa nói: “Nếu cậu muốn, nhất định có thể vào được.”
"Anh Lê, anh thật tốt bụng." Hạ Nguyên tưởng rằng anh ta đang khích lệ mình, cảm kích nói.
Lê Triều cười: “Lời cảm ơn của cậu nên nói với Bùi tiên sinh sẽ thích hợp hơn.”
"Hả? Ồ, tôi hiểu rồi."
Dù chưa tham gia thị trường lao động nhưng cậu cũng hiểu rằng những nhân viên giỏi không nên làm việc tốt không công, phải cho sếp biết mình đã làm được việc tốt đó. Đợi buổi tối Bùi tiên sinh về, nhất định cậu phải khen ngợi anh Lê.
Lê Triều nói chuyện thêm vài câu với cậu rồi rời đi. Nếu biết lời nói hảo tâm giúp đỡ ông chủ của mình bị Hạ Nguyên hiểu sai ý nghĩa, thậm chí còn mang đến tai bay vạ gió cho mình, thì chắc là sau khi đặt đồ đạc xuống, anh ta đã vội vã bỏ chạy.
Hạ Nguyên cảm thấy mười tám năm qua chịu đựng thành kiến đều là để cậu có thể may mắn gặp được người chủ tốt như Bùi tiên sinh. Cậu đã có giày và quần áo mới trước khi vào đại học mà không cần phải khổ sở.
Hihi, vui quá.
Cậu hứng thú bừng bừng lấy từng bộ quần áo ra xem.
Có đồ lẻ cũng có đồ bộ, thậm chí là cả đồ ngủ, đều là trang phục mùa hè với kiểu dáng đẹp mắt, khi chạm vào rất thoải mái.
Hạ Nguyên vừa cảm động vừa ngạc nhiên, mang theo tâm tình nhận được quà nhưng chợ lấy ra một cái váy có viền ren trắng, trông rất thần tiên và thuần khiết.
Hửm?
Tại sao lại có váy?
Hạ Nguyên nhìn từng chiếc túi, phát hiện có ba bộ quần áo con gái. Một chiếc váy liền áo viền ren trắng, một chiếc váy dài màu trắng xếp ly kẻ sọc và một chiếc váy ngắn hở ngực màu đỏ vô cùng gợi cảm.
Cậu nghĩ chắc hẳn là mình mở nhầm rồi.
Cậu cất ba bộ váy đi, định tối hôm nay sẽ bảo Bùi tiên sinh lấy về đưa cho đồng nghiệp nữ trong công ty.
Phần còn lại đều cầm đi giặt, Mặt Trời bên ngoài nắng quá chói, bây giờ giặt chắc chừng sáu bảy giờ tối sẽ xong.
Hạ Nguyên vừa ngâm nga một khúc ca vừa giặt quần áo mới trong phòng tắm, nhờ được tặng rất nhiều quần áo, cậu vui vẻ đến mức quên mất chuyện bản thân có thể là một kẻ biến thái cuồng dám.