Bảo Mẫu Mềm Mại Nhiều Nước Của Hắn

Chương 17



17. Tại sao em thêm Lê Triều mà không thêm anh!

Nửa tiếng sau, người chuyển phát nhanh giao điện thoại đến, sau khi ký nhận, cậu mang về phòng ngủ, lúv mở ra thì phát hiện chú Trần đã gửi cho mình tận 5 chiếc điện thoại, hỏi lại thì chú đáp.

"Không sai, đều cho cháu, trong nhà tồn đọng nhiều lắm, thiếu gia bảo bọn chú nhanh chóng gửi cho người thân, bạn bè, nếu không thì ngài ấy sẽ đốt hết, sao chú quen được nhiều người như vậy, làm phiền Nguyên Nguyên giúp bên chú giải quyết nó, cảm ơn cháu.

Hạ Nguyên nghe xong liền nghĩ thì ra người có tiền cũng cảm thấy phiền phức, phiền phức vì tiêu xài hoài không hết.

Cậu kiểm tra trên mạng, phát hiện điện thoại này là mẫu mới ra mắt có giá hàng chục nghìn nhân dân tệ. Điều đó tương đương với việc cậu không chỉ nhận được phần thưởng tiền mặt 20.000 mà còn nhận được phần thưởng vật chất 50.000. Cậu mới đến thành phố làm việc chưa đầy một tuần đã nhận được số tiền vượt qua dự định một cách đơn giản, thật không thể tin được.

Nhưng tất cả đều là nhờ may mắn gặp được một người chủ tốt. Anh Lý Tầm bảo hầu hết các công việc bán thời gian đều mệt mỏi, vất vả lại không kiếm được bao nhiêu.

Cậu gửi hai chiếc điện thoại qua đường bưu điện về nhà, sau đó gọi cho anh Lý Tầm, hỏi địa chỉ xong, cậu cũng gửi một chiếc cho anh ấy.

Lý Tầm hơn cậu hai tuổi, anh là người đầu tiên trong làng thi đỗ đại học, cũng là người duy nhất trong làng không ghét thân thể dị dạng của cậu.

Lý Tầm hiền lành tốt bụng, thường dạy kèm cho cậu mà không đòi hỏi gì bố mẹ cậu, cũng chính anh đã nói với cậu rằng sự ra đời của mỗi người đều có ý nghĩa, dù vẻ bề ngoài có ra sao, cũng đừng tự ti xấu hổ, những thứ chúng ta có sẵn từ khi sinh ra không phải là thứ có thể lựa chọn, nhưng chúng ta có thể lựa chọn trở thành kiểu người như thế nào? Chỉ những kẻ đầu óc xấu xa, làm đủ việc tồi tệ mới phải cảm thấy tự ti xấu hổ.

Lý Tầm cũng khuyến khích cậu học tập chăm chỉ, đến một thành phố lớn tránh xa những người dân làng ngu muội.

Có thể nói, cậu có thể đậu đại học ở thành phố này, Lý Tầm đã góp công rất lớn.

Dù sao, cả hai đều sinh ra ở ngôi làng nhỏ trên núi, gia đình cũng không khá giả nên Lý Tầm hiếm khi trở về trong kỳ nghỉ đông nghỉ hè mà ở lại thành phố làm việc bán thời gian để kiếm tiền trang trải cuộc sống, nhưng anh không ở cùng thành phố với cậu, nếu không cậu nhất định phải tranh thủ thời gian gặp Lý Tầm rồi gửi anh điện thoại.

Còn một chiếc điện thoại, cậu thật sự không biết nên tặng cho ai, lại không thể trả lại cho chú Trần, theo ngữ điệu của chú thì chú cũng đang lo lắng chuyện không tìm được ai để cho, vì vậy tốt nhất là cậu đừng gây thêm rắc rối cho chú ấy.

Suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Lê Triều để hỏi xem anh ta có cần hay không hoặc có thể gửi nó cho ai khác không.

Giọng điệu của Lê Triều nghe không được tự nhiên thậm chí còn có vẻ hơi bất an. Anh ta nhanh chóng nói mình không cần, bảo mọi việc mình làm đều tuân theo chỉ dẫn của Bùi tiên sinh. Người mà cậu nên biết ơn nhất là Bùi tiên sinh chứ không phải mình, còn nói mấy lời khen ngợi Bùi Nam Thạch rồi vội vàng cúp điện thoại.

Hạ Nguyên bối rối.

Cậu biết chứ, bản thân cậu luôn cảm kích Bùi Nam Thạch ở mức độ cao nhất, nhưng giữa điều này và cảm thấy Lê Triều cũng là một người tốt có gì mâu thuẫn đâu, tại sao đối phương lại có vẻ sợ hãi khi cậu đáp lại lòng tốt của anh ta?

Hạ Nguyên trầm tư nhưng chẳng nghĩ ra.

Chiếc điện thoại còn dư, giữ lại làm dự phòng vậy, nhỡ điện thoại hiện tại của cậu hư rồi, thì sử dụng chiếc nó, như vậy thì ít nhất mười năm nữa cậu không phải tốn tiền mua điện thoại.

Hạ Nguyên dành ra ba tiếng để tìm hiểu ứng dụng và một số phần mềm cơ bản, để lại cho mình hai nghìn tệ dự phòng, còn lại đều chuyển vào thẻ của mẹ cậu.

Chỉ hai phút sau khi tài khoản nhận được thông báo, mẹ lập tức gọi điện hỏi cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, giọng điệu mẹ lo lắng khẩn trương vì nghĩ rằng đó không phải là tiền sạch sẽ.

Cậu phải giải thích cặn kẽ với bố mẹ đồng thời thề rằng sẽ không bao giờ làm điều xấu, chỉ khi đó, bố mẹ mới yên tâm, họ cũng cảm động như cậu nói gia đình mình đã tích phước suốt 8 kiếp mới gặp được người chủ tốt như vậy, cậu phải biết ơn lòng tốt của Bùi tiên sinh và làm việc thật nghiêm túc.

Hạ Nguyên ngoan ngoãn đồng ý, tám với bố mẹ mấy câu rồi cúp máy đi tìm hiểu công việc bán thời gian.

Buổi tối lúc Bùi Nam Thạch trở về, cậu đã cảm động rơi nước mắt bày tỏ lòng biết ơn và sự phấn khích của mình, sau đó hào hứng huyên thuyên về việc điện thoại thông minh hữu ích như thế nào, những ứng dụng đó tiện lợi ra sao, giống như người cổ đại vừa xuyên không đến.

Bùi Nam Thạch lặng lẽ lắng nghe, sắc mặt không mặn không nhạt nhưng trong lòng đã vẫy đuôi vui mừng khôn xiết.

Ngẫm nghĩ đứa nhỏ này còn thiếu gì, hắn sẽ mua cho cậu.

"Tải WeChat chưa?" hắn hỏi.

“Tải rồi ạ." Hạ Nguyên gật đầu, "Nhưng tôi vẫn chưa dùng quen, đợi bố mẹ cũng tải xuống, thì tôi có thể trò chuyện video với họ rồi."

Cậu mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.

Hắn nhẹ nhàng ừm một tiếng, nói: “Số WeChat của tôi chính là số điện thoại của tôi.”

“Ồ, WeChat của tôi cũng được đăng ký bằng số điện thoại của tôi." Hạ Nguyên hưng phấn phụ họa, hoàn toàn không ý của hắn.

Bùi Nam Thạch:......

Lông mày hắn khẽ động, lại hỏi: “Đã thêm bạn bè chưa?”

“Thêm rồi ạ.” Hạ Nguyên vỗ tay nói: “Thêm chú Trần, dì Lâm và anh Lê, nhưng anh Lê vẫn chưa chấp nhận.”

Bùi Nam Thạch: Tại sao em thêm Lê Triều mà không thêm anh!

Ngày mai Lê Triều phải cút sang châu Phi cho hắn!

"Còn có anh Lý Tầm, hiện chỉ có bốn người." Hạ Nguyên nói: "Bố mẹ tôi vẫn chưa đăng ký, chờ bọn họ đăng ký đã."

Bùi Nam Thạch: Mẹ kiếp, Lý Tầm là thằng khỉ nào nữa vậy!

Bé dâm lẳng lơ này rốt cuộc đã thông đồng với bao nhiêu thằng đàn ông âm hồn rồi?

Chẳng lẽ cậu nóng lòng muốn mua chiếc điện thoại thông minh không chỉ để liên lạc với bố mẹ thuận tiện hơn mà còn vì muốn làm quen với nhiều người đàn ông ngả ngớn trên mạng hơn hả?

Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!

"Bùi tiên sinh, ngài bị sao vậy?"

Hạ Nguyên nhìn Bùi Nam Thạch lo lắng hỏi, sao đột nhiên trông như muốn giết người thế.

Bùi Nam Thạch nghiêm túc liếc nhìn cậu, không nói gì rồi đi lên lầu.

Hạ Nguyên thầm lẩm bẩm trong lòng.

Bùi tiên sinh thực sự rất kỳ lạ.

Một giây trước còn dịu dàng bình tĩnh, nhưng giây tiếp theo đã mây đen tụ lại không báo trước lần này rõ ràng cậu không nói gì sai, mấy câu hỏi cũng được trả lời rất bình thường mà

Có lẽ đúng như dì Lâm đã nói, Bùi tiên sinh là một người đàn ông nắng mưa thất thường, tính tình lập dị.