Cậu mở đôi mắt mệt mỏi, khung cảnh cậu nhìn thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc. Lạ vì đây không phải phòng ngủ của cậu, quen vì biết đó là phòng ngủ của ai.
Lần đầu tiên trong mười tám năm, cậu không thức dậy cho đến khi mặt trời phơi ba sào. Khi cử động cơ thể, cậu cảm thấy đau đớn tột độ, như thể vừa trải qua một khóa học nắn xương xa hoa. Đặc biệt là vùng kín, hiển nhiên cậu cảm thấy nó đã sưng tấy gấp đôi so với ngày thương.
Hạ Nguyên sửng sốt mấy giây, cảnh tượng tối hôm qua như thủy triều dâng lên trong đầu, sắc mặt cậu lập tức tái nhợt.
Tại sao Bùi tiên sinh lại làm điều này với cậu.
Bùi tiên sinh còn nói thích cậu, gọi cậu là vợ.
Bùi tiên sinh điên rồi ư?
Cậu không thể hiểu được, nhưng trong tiềm thức cậu hiểu rằng đã xảy ra một điều gì đó khủng khiếp không thể cứu vãn được.
Cậu là nam nhưng đã bị người đàn ông khác ** nơi đó, còn rất vui sướng khi bị đục.
Hic hic, cậu không còn sạch sẽ nữa, cậu hoàn toàn trở thành một kẻ biến thái rồi.
Hạ Nguyên vô cùng đau lòng.
Run rẩy đứng dậy rời giường thì nhìn thấy một bộ quần áo chất lượng tốt đã được gấp bên cạnh, dường như đó là một trong những phúc lợi của nhân viên. Cậu nhớ lại mình đã hạnh phúc thế nào khi lần đầu tiên nhận được bộ quần áo mới, nhưng giờ đây cậu đã sợ hãi thế nào khi nhìn thấy chúng lẳng lặng nằm im lặng đó như một cái bẫy.
Trước khi ông chủ muốn áp bức nhân viên của mình sẽ dành cho họ một chút ngon ngọt, những ân huệ nhỏ như khen thưởng. Sau đó sẽ vắt cạn máu của bạn ra, giống như bây giờ, cảm giác như cơ thể mình bị đào rỗng tuếch.
Hạ Nguyên do dự hồi lâu mới mặc vào, vẫn tốt hơn là khỏa thân chạy xuống lầu, dù sao cậu cũng quyết định sẽ trở về phòng ngủ để thay chúng ra, mặc quần áo của mình vào.
Thường chỉ mất chưa đầy một phút nhưng hiện tại phải mất năm phút mới đến nơi. Trên đường đi, cậu phải chịu đựng cơn đau khắp nhức kéo đến từ mỗi cử động, cũng như cảm giác nhức nhối nhẹ do ma sát ở nơi riêng tư, cậu che miệng, cảm thấy vô cùng tủi thân.
Vừa trở lại phòng ngủ, Hạ Nguyên vội vàng thay quần áo của mình vào. Đầu tiên là vào phòng tắm để nhìn bé bướm nhỏ của mình, quả nhiên đã đỏ bừng và sưng lên, chỉ cần chạm nhẹ cánh hoa thôi đã muốn khóc đỏ hoe mắt. Trên cổ, ngực và khắp người đều có những vết hôn màu đỏ tím, uổng công trước đây cậu tưởng là vết muỗi đốt, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng là vết cắn của Bùi tiên xinh!
Cậu không khỏi cảm thấy tủi thân lần nữa, thút tha thút thít nức nở, lấy chiếc vali vỡ ra bắt đầu thu dọn quần áo.
Đều là cậu quá ngu ngốc, bị Bùi tiên sinh thường ngày ngụy trang thiện lương ôn hòa lừa gạt, cậu nên tin tưởng đánh giá của dì Lâm, ngài ấy vốn là người kỳ lạ! Hơn nữa hắn còn là một kẻ biến thái, nếu không thì làm sao có thể làm như vậy với cậu hay nói cách khác một đứa con trai!
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cậu định lấy thẻ sim ra bỏ vào điện thoại cũ của mình, bất cứ thứ gì Bùi tiên sinh đưa cho cậu đều không dám lấy đi, sợ đối phương tiếp tục "lợi dụng" những phúc lợi nhân viên này tiếp tục "áp bức" cậu.
Lúc cầm lấy điện thoại, cậu thấy Bùi Nam Thạch đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.
[Bùi Nam Thạch]: Bé ngoan, dậy chưa?
[Bùi Nam Thạch]: Bé ngoan, vẫn còn ngủ à?
[Bùi Nam Thạch]: Bé ngoan, anh rất nhớ em
[Bùi Nam Thạch]: Bé ngoan, tiểu tâm can, vợ à
[Bùi Nam Thạch]: Có phải bé ngoan mệt quá không, đều là lỗi của anh, sau này anh sẽ thu liễm lại.
[Bùi Nam Thạch]: Nhưng *** nhỏ của bé ngoan thật sự rất mềm mại rất ấm áp, con *** của chồng vừa đi vào là không muốn ra nữa, chỉ ước gì mình có thể chết trong đó.
...
Phía sau còn có một đống không biết xấu hổ lời cợt nhả, khiến Hạ Nguyên hoảng sợ, nhanh chóng tắt điện thoại, lấy thẻ SIM ra.
Bùi Nam Thạch còn bảo cậu tỉnh dậy thì gọi điện cho hắn, Hạ Nguyên nào dám liên lạc với hắn, chạy còn không kịp.
Khi rời khỏi biệt thự, cậu không đành lòng nhìn ngôi nhà to lớn xinh đẹp này một lúc.
Cậu khá thích công việc này, nhẹ nhàng lương lại cao, hơn nữa dì Lâm và chú Trần cũng rất tốt bụng. Nếu không phải cậu đột nhiên phát hiện ra Bùi tiên sinh là một kẻ biến thái như vậy thì cũng sẽ không bỏ đi.
Lúc Hạ Nguyên đang buồn rầu ăn mì ở ga xe lửa, Bùi Nam Thạch gọi đến, tiếng chuông lớn khiến cậu giật mình nhưng khi nhìn rõ người gọi, cậu sợ đến mức suýt ném điện thoại đi, vô thức cúp máy.
Bùi Nam Thạch gọi lại, nhưng cậu lại cúp máy, sau đó lập tức tắt nguồn, nhịp tim đập như nổi trống hồi lâu. Sau đó, cậu vứt ly mì ăn dở đi, ngồi trong phòng chờ, đôi mắt to ửng hồng nhìn chằm chằm số hiệu đoàn tàu của mình trên màn hình, trong đầu thầm đếm ngược thời gian.
Chuyến tàu trở về trong vòng một tiếng nữa sẽ đến ga, nhưng tàu vẫn chưa đến mà thay vào đó lại đợi được Bùi Nam Thạch vừa tức giận đùng đùng vừa lo lắng chạy đến.
Khi Hạ Nguyên nhìn gương mặt có chút âm trầm của Bùi Nam Thạch, nháy mắt choáng váng, quên mất phải trốn thoát. Chỉ đến khi Bùi Nam Thạch bế cậu lên, cậu mới nhớ ra nên chống cự.
Nhưng đối với Bùi Nam Thạch, phản kháng của cậu chẳng khác gì ruồi muỗi rung cây, chẳng có tác dụng gì cả.
Cậu cầu cứu những người xung quanh, nhưng mọi người hoặc là thờ ơ lạnh lùng hoặc bị khí chất của Bùi Nam Thạch làm cho hoảng sợ tại chỗ.
Hạ Nguyên chỉ có thể khóc lóc tuyệt vọng.
Bùi Nam Thạch đẩy cậu vào hàng ghế sau, Hạ Nguyên sợ hãi cố gắng chạy trốn từ phía bên kia nhưng bị Bùi Nam Thạch giữ lại cho đến khi khóa cửa xe rồi lăn bánh.
Lão Trịnh lái xe phía trước hạ rèm xuống che đi khung cảnh sau lưng. Hạ Nguyên ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu gối, vừa khóc vừa cảnh giác nhìn người đàn ông nguy hiểm đang nhíu mày bên cạnh..
Bùi Nam Thạch nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, sau khi xác nhận rằng cậu đã ở trong tầm mắt của mình, mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút, may mà cậu không bị thương.
Có trời mới biết hắn đã hoảng sợ đến mức nào sau khi hắn gọi đến bị từ chối hai lần, rồi nhận ra tin nhắn và cuộc gọi không thể kết nối với cậu nữa, hắn sợ rằng đứa nhỏ này xảy ra chuyện, sợ cậu bị bắt cóc hoặc bị bắt nạt. Sau khi biết cậu bỏ trốn mới thoáng thở phào, rồi cơn tức giận không tả xiết dâng lên.
Tại sao phải bỏ chạy? Là vì chuyện xảy ra tối qua? Cậu tức giận vì hắn đã làm quá lâu hay quá nhanh, hay cậu chán ghét kỹ năng kém cỏi của hắn không khiến cậu thoải mái?
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên của hắn, về mặt tình cảm có thể tha thứ được, còn về tương lai, hắn nhất định sẽ rèn luyện kỹ năng để cậu được thoải mái hơn. Nhưng cậu không thể rời bỏ hắn chỉ vì điều này được. Ai cũng nên có cơ hội sửa chữa khi phạm sai lầm lần đầu tiên mà, phải không?
Mang rất nhiều suy nghĩ lung tung, hắn bắt gặp người đó ở ga xe lửa. Dù lý do là gì thì cậu cũng không thể rời bỏ hắn, đây là tiền đề cơ bản, về những chuyện khác chúng ta có thể bàn bạc kỹ càng. Hắn sẽ thay đổi mọi thứ có thể, chăm chỉ học tập để đáp ứng tất cả yêu cầu của cậu.
Bùi Nam Thạch nhìn thấy cậu vẫn còn khóc, trong lòng cảm thấy chua xót, nhói lòng rút khăn giấy muốn lau nước mắt cho cậu, nhưng Hạ Nguyên sợ hãi lùi lại.
Bùi Nam Thạch cứng đờ, cau mày.
Sợ? Tại sao lại sợ? Cậu không thể sợ hắn, cậu phải thích hắn!
Vì vậy, hắn tiến lại gần hơn một chút, không cho đối phương từ chối, hắn lau đi những giọt nước mắt và nước mũi lem nhem trên mặt cậu.
Toàn thân Hạ Nguyên cứng đờ, bị hơi thở lạnh lẽo của Bùi Nam Thạch chấn động, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Bùi tiên sinh sẽ không đánh mình chứ, nếu cánh tay cơ bắp kia tát một cái, cậu chắc chắn sẽ hộc máu.
Hu hu hu, đáng sợ quá.
Sau đó, hai người nhìn nhau trong im lặng.
Hạ Nguyên: Tại sao Bùi tiên sinh lại nhìn chằm chằm mình? Ngài ấy trông rất tức giận, ngài ấy muốn đánh mình sao? Hu hu, đáng sợ quá.
Bùi Nam Thạch: Sao đứa nhỏ lại khóc thảm thế? Ở dưới đó còn đau không? Tối qua lúc mình tắm rửa, nó sưng đỏ rất đáng sợ. Đợi về đến nhà phải lập tức bôi thuốc cho vợ thôi, sau này mình phải dịu dàng hơn mới được.
- -
Mẩu chuyện nhỏ:
Một ngày nọ, Hạ Nguyên đến ngân hàng giải quyết một số công việc, vô tình phát hiện ra mình có một tài khoản mà mình không hề biết, sau khi kiểm tra thì phát hiện trong đó có hơn 30 triệu.
Hạ Nguyên giật mình, tưởng bản thân đang bị tội phạm nào đó nhắm đến nên nhanh chóng gọi cảnh sát.
Khi Bùi Nam Thạch đến đồn cảnh sát, Hạ Nguyên ngơ ngác ngồi ở khu vực chờ, giống như một đứa trẻ lạc đang đợi bố mẹ đến đón.
Trên đường đi Hạ Nguyên do dự không biết nói hay không, mãi đến khi Bùi Nam Thạch đỗ xe ở bãi đậu của trường, mới nhịn không được hỏi: "Sao anh lại chuyển nhiều tiền cho em vậy?"
Trọn 30 triệu nếu quy thành tiền mặt sẽ đè chết cậu mất, hơn nữa cậu cũng không hề biết đã để trong ngân hàng lâu đến thế, số tiền lãi đã lên tới hàng trăm nghìn.
"Muốn làm em vui vẻ." Hắn bình tĩnh nói.
"A?" Hạ Nguyên chớp mắt khó hiểu.
Đó là 30 triệu đấy, muốn đưa liền đưa hả, khi ấy cậu vừa đến Bùi gia chưa bao lâu, làm thế chỉ vì để cậu vui thôi sao?
Chờ đợi.
Hạ Nguyên nhớ lại lần đó, hình như chính là ngày mình vừa bị lừa tiền. Cậu bị lừa khoảng 3.000 nhân dân tệ nên hắn tuyển hẳn cho cậu 30 triệu, vậy số tiền cậu lấy lại có thể là...
"Có phải số tiền hai nghìn chín trăm sáu trăm bảy mươi cũng là anh chuyển cho em không?"
Bùi Nam Thạch nhìn cậu, khẽ "ừm" một tiếng bằng giọng mũi.
Đôi mắt của Hạ Nguyên lập tức biến thành hai quả trứng gà, cảm động nhìn hắn.
Chẳng trách cậu lấy lại được tiền nhanh như vậy, chẳng trách hắn không cho cậu cảm ơn cảnh sát. Hóa ra hắn đã làm tất cả, chỉ để cậu khỏi chán nản buồn bã, chỉ để cậu được vui vẻ.
"A Nam, anh thật tốt." Cậu nói với chất giọng ẩm ướt.
Ánh mắt Bùi Nam Thạch tối sầm, bình tĩnh hỏi: "Em gọi anh là gì?"
"A Nam, a--"
Hạ Nguyên được hắn bế lên ghế lái, ngồi trong lòng mình, khoảng cách giữa hai người cực kỳ hẹp, phía sau cậu là vô lăng, dù có muốn lùi cũng không thể lùi được.
"Anh đang làm gì vậy?" hai tay cậu đặt trên vai hắn.
Trong mắt Bùi Nam Thạch hiện lên tia lửa nhỏ, giọng trầm thấp: "Bé ngoan, gọi lại đi."
Hạ Nguyên đỏ mặt nhìn chằm chằm vào hắn, nhẹ giọng gọi: "A Nam."
"Gọi lại."
"A Nam..."
"Gọi lại."
"A Nam, ưm..."
Bùi Nam Thạch ôm đầu cậu ấn về phía mình, đôi môi mỏng ngậm lấy khuôn miệng nhỏ, trong lòng thầm vui mừng vì cách xưng hô thân mật này, hắn nhẹ trao cho cậu nụ hôn nhẹ nhàng và ướt át.
Vừa dịu dàng vừa ấm áp.
Không lâu sau, chiếc xe sang trọng lắc lư như con thuyền trên sóng.
P/s: Tui năng suất quá tui cũng sợ mình luôn mọi người ơi, sợ khúc năng suất này không trụ nỗi đến lúc truyện hoàn.