Bố Hạ và mẹ Hạ đang làm việc trên đồng ruộng thì bị gọi về, trong nhà chợt có hai người thành phố trông có vẻ là phần tử tri thức có lễ nghĩa, tuy mặt không biểu cảm gì nhưng giọng điệu lại rất cung kính bảo rằng thiếu gia của bọn họ yêu cầu họ đón hai người đến thành phố.
Cả hai không quen thiếu gia nào trong thành phố cả, nhưng nghe đến thiếu gia Bùi gia rồi nhớ ra ông chủ thuê Hạ Nguyên cũng họ Bùi, vì vậy họ nghi ngờ có khi nào Hạ Nguyên đã xảy ra chuyện rồi không.
Từ việc thu dọn hành lý cho đến khi ngồi trong biệt thự rộng rãi, xinh đẹp này, hai vợ chồng già vẫn luôn ngơ ngẩn như người trong mơ.
Người tới đón bọn họ quá nghiêm túc, bọn họ cũng không dám hỏi thêm câu nào. Mọi thứ trong nhà đều có vẻ sang trọng làm họ không dám cử động. Như ngồi trên đống lửa suốt nửa tiếng, mới thấy Hạ Nguyên và một người đàn ông lớn hơn cậu vài tuổi bước đến.
Gia đình ba người đã không gặp mặt hơn cả tháng, vừa thấy nhau vội vàng kích động mừng rỡ bật khóc. Đôi vợ chồng già không ngừng hỏi đông hỏi tây, sợ Hạ Nguyên bị thiệt thòi ở thành phố lớn, Hạ Nguyên kiên nhẫn trả lời từng câu một, khẳng định rằng mình đang sống rất tốt không hề chịu uất ức nào cả, chỉ khi trả lời câu hỏi ông chủ đối xử tốt không thì cậu mới đỏ mặt.
Thấy ba người say sưa ôn chuyện xong rồi, chú Trần chậm rãi giải thích lý do tại sao họ được đưa đến đây. Nói một cách đơn giản, thiếu gia của họ rất thích Hạ Nguyên, biệt thự này là do thiếu gia của bọn họ tặng cho Hạ Nguyên, quyền sở hữu thuộc về Hạ Nguyên nên hai người có thể yên tâm sống ở đây, thuận tiện cho việc gặp gỡ trong gia đình sau này.
Chú Trần giải thích không rõ ràng, hai vợ chồng cũng không hiểu lắm. Chỉ cảm thấy người giàu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, hài lòng với một người hầu, đã tặng cả biệt thự, với người nghèo đến sinh hoạt phí cũng không có như họ chẳng thể tưởng tượng ra được.
Hạ Nguyên cũng ngây ngốc, đây là biệt thự của mình? Một ngôi nhà to và đẹp như vậy?
Ban đầu cậu dự định sẽ mua một căn nhà sau khi tốt nghiệp đại học được ba đến năm năm, nhưng căn nhà rộng nhất cũng khoảng 50 đến 60 mét vuông là cùng, đủ để che mưa che gió cho gia đình ba người. Thật không ngờ, trước khi bắt đầu học đại học, cậu đã có một căn biệt thự lớn hơn gấp đôi so với những gì cậu mong đợi.
Sau khi chú Trần rời đi, cả nhà vui vẻ nói rất nhiều chuyện riêng, tạm gác kế hoạch cuộc sống tương lai sang một bên, mẹ Hạ trìu mến muốn đi đồ ăn nấu vài món quê nhà cho Hạ Nguyên, vừa đứng dậy bỗng phát hiện dấu hôn dày đặc giấu dưới cổ áo Hạ Nguyên. Là người từng trải, đương nhiên mẹ Hạ biết đó là cái gì, sợ tới mức trừng lớn hai mắt la lên một tiếng.
Bố Hạ nhanh chóng hỏi có chuyện gì, theo ngón tay của bà, ông cũng nhìn thấy những dấu hôn chi chít đó, sắc mặt lập tức tối sầm.
Hai người vây quanh Hạ Nguyên, đau lòng nghiêm túc hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Nguyên vẫn chưa ý thức được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào trong mắt bố mẹ mình, đỏ mặt ngập ngừng giải thích.
Nghe xong lời này, vẻ mặt bố Hạ trở nên nghiêm nghị hơn, mẹ Hạ đau khổ ôm cậu khóc nức nở.
Hạ Nguyên không biết nguyên nhân, hỏi họ bị làm sao.
Nhìn đứa trẻ ngây thơ, cặp vợ chồng già hối hận vì đã không dạy cho cậu về ý thức tự vệ, để giờ đây cậu bị bắt nạt mà chẳng hay biết gì cả.
Chẳng trách hắn lại cho họ một ngôi nhà lớn như vậy, hóa ra là còn có lý do khác. Xem ra bọn họ muốn bắt bé ngoan của cả hai làm bà hai bà hai, đây chắc chắn là tiền bưng bít. Kẻ có tiền đúng là toàn mang ý xấu!
Hừ, họ kiên quyết không đồng ý, giờ phải lập tức gọi cảnh sát đến bắt kẻ xấu đã bắt nạt con cưng của họ!
"Bà hai bà ba là gì ạ?" Hạ Nguyên tò mò hỏi.
“Là mấy thằng đàn ông đã có vợ còn ra ngoài ve vãn bao dưỡng người phụ nữ khác!” Bố Hạ phẫn nộ nói.
"Nhưng Bùi tiên sinh không có vợ."
“Mặc dù hiện tại người ta chưa có vợ, nhưng sau này cũng sẽ cưới ai đó. Đến khi ấy bảo bối sẽ biến thành hồ ly tinh bị hàng ngàn người phỉ nhổ, coi thường.”
"Nhưng, Bùi tiên sinh nói muốn cưới con làm vợ..." Hạ Nguyên đỏ mặt thì thầm.
Hai vợ chồng nghe vậy càng tức giận hơn. Mấy lời chót lưỡi đầu môi chả có gì tốt đẹp cả!
Khi nghe thấy họ chuẩn bị đưa Hạ Nguyên trở lại ngôi làng nhỏ trên núi, bảo vệ lập tức thông báo cho Bùi Nam Thạch, hắn nhận được cuộc gọi vội vàng chạy về.
Lúc hai vợ chồng nhìn thấy hắn, họ không thèm quan tâm đó phải là nhân vật mà mình không thể xúc phạm hay không nữa. Ai ăn hiếp bảo bối của họ thì chính là tên khốn nạn đáng bị trời phạt, không cần phân trần đã mắng chửi hắn.
Bùi Nam Thạch nhíu mày chấp nhận, muốn đợi bọn họ trút giận rồi mới giải thích.
Nhưng Hạ Nguyên không thể chịu đựng được vội ngăn cản bố mẹ. Hai vợ chồng đau lòng vì sự hồn nhiên của Hạ Nguyên, nhưng Bùi Nam Thạch lại vô cùng hạnh phúc, đứa nhỏ này còn biết che chở cho hắn, thật ngoan quá.
Sau khi hai vợ chồng bình tĩnh lại, hắn cung kính đứng trước mặt họ, thái độ nghiêm túc, giọng điệu chân thành, nói rằng mình thật lòng với Hạ Nguyên, đợi Hạ Nguyên đủ tuổi sẽ đưa cậu ra nước ngoài kết hôn, tuyệt đối không phải đùa giỡn thoáng qua.
Tuy trình độ học vấn của hai vợ chồng thấp, chẳng biết được bao nhiêu, nhưng ở một nơi như miền núi, không có Internet để giết thời gian nên việc buôn chuyện, tán gẫu đã trở thành việc thường tình. Có rất nhiều câu chuyện khiêu dâm về mấy người rời thôn đi làm rồi mang thai. Họ không thể tin Bùi Nam Thạch, vẫn cảm thấy rằng hắn chỉ ham muốn cơ thể khác thường của Hạ Nguyên, chơi chán rồi sẽ vứt bỏ cậu.
Bùi Nam Thạch hiểu nỗi băn khoăn của họ, trước sức mạnh của tiền tài quyền lực, công lý là thứ không đáng nhắc đến. Hơn nữa Hạ Nguyên là tâm can của bọn họ, bọn họ lo lắng Hạ Viễn bị tổn thương cũng là điều dễ hiểu.
Để bày tỏ quyết tâm của mình, hắn nhanh chóng gọi luật sư đến soạn thảo hợp đồng, chuyển toàn bộ tài sản cá nhân cho Hạ Nguyên, đồng thời thực hiện thủ tục chuyển nhượng tài sản một cách nhanh nhất. Từ người nghèo trở thành siêu giàu trong phút chốc, gia đình ba người sốc ngây người không nói nên lời.
Bùi Nam Thạch chân thành quỳ xuống trước mặt hai vợ chồng, cầu xin họ hãy yên tâm giao Hạ Nguyên cho hắn, hắn sẽ luôn yêu thương cậu, không bao giờ để cậu phải chịu bất kỳ sự bất công nào. Nếu hắn phụ lòng Hạ Nguyên, hắn sẽ phải khổ sở cả đời.
Hạ Nguyên cảm động rơi nước mắt, bịt miệng không cho hắn nói ra những lời xui xẻo như vậy.
Hai vợ chồng thấy thế buông bỏ phòng bị, tin vào sự chân thành của Bùi Nam Thạch đối với đứa con cưng của họ.
Buổi tối, Bùi Nam Thạch đưa một nhà ra ngoài ăn, lúc chuẩn bị rời đi, Hạ Nguyên không muốn cùng hắn trở về biệt thự, khóc lóc nói rằng đã lâu không gặp bố mẹ, muốn dành thời gian ở lại với họ.
Bùi Nam Thạch mềm lòng, nghĩ đến Hạ Nguyên lần đầu tiên xa bố mẹ, xa nhà hơn một tháng, chắc chắn có nhiều điều muốn nói với gia đình nên lập tức đồng ý. Chỉ là cấm dục một ngày thôi mà, đúng lúc cậu cần nghỉ ngơi, gần đây Hạ Nguyên đã hoạt động quá sức, cảm giác như bé ngoan của hắn từ cậu nhóc trắng nõn mềm mại biến thành một thây ma bị hút cạn kiệt máu và tinh khí.
Sau khi Bùi Nam Thạch rời đi, hai vợ chồng bắt lấy tay Hạ Nguyên, hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì với Bùi Nam Thạch, cậu có thích Bùi Nam Thạch không.
Mặc dù bọn họ tạm thời tin rằng Bùi Nam Thạch thực sự thích Hạ Nguyên, nhờ một loạt chuyện tốt mà hắn dành cho Hạ Nguyên Nhưng họ không phải là bậc cha mẹ vô đạo đức vì tiền mà ngược đãi con cái. Điều quan trọng nhất là con cái họ có thích nhau hay không, nếu nói không, họ sẽ kiên quyết không đồng ý để hai người ở bên nhau.
Hạ Nguyên đỏ mặt nói không biết.
Hai vợ chồng lo lắng, nghĩ rằng cậu bé của mình chỉ biết học hành và giúp họ làm việc nhà, lúc ở thôn nhỏ cậu thực sự chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ như vậy, giờ không biết cũng là điều bình thường, họ nên hướng dẫn đứa nhỏ này từng bước.
Thế là hai người kiên nhẫn hỏi cậu, Bùi Nam Thạch đối xử với cậu như thế nào, có bao giờ ra tay tàn nhẫn với cậu không, khi ở bên Bùi Nam Thạch cậu cảm thấy thế nào, vui hay buồn, hồi mới bắt đầu với Bùi Nam Thạch có suy nghĩ linh tinh gì không, v.v.
Hạ Viễn ngoan ngoãn đáp lại: “Bùi tiên sinh đối xử với con rất tốt, mua cho con rất nhiều quần áo đẹp, đồ ăn ngon, dạy con rất nhiều điều mà con không hiểu, ngài ấy chưa từng ra tay tàn nhẫn với con, lại siêu cấp mạnh mẽ, có thể làm bất cứ điều gì. Ở bên ngài ấy, con cảm thấy rất, rất hạnh phúc.”
Vừa nói, cậu vừa đỏ mặt: “Chúng con chưa bao giờ tách ra, vẫn luôn ở bên nhau.”
Bùi tiên sinh đến công ty cũng mang cậu theo, sau khi nghĩ lại, chợt phát hiện, hôm hắn trở lại căn biệt thự kia và cả hôm nay nữa, cậu sẽ nhớ hắn.
"Sẽ, sẽ nhớ ngài ấy."
Hai vợ chồng nhìn bộ dáng ngượng ngùng như nàng dâu nhỏ của Hạ Nguyên, liền nhận ra, đây không phải là tình yêu sao.
Chậc, đứa nhỏ cũng trưởng thành rồi, cuối cùng cũng phải gả cho người ta. Họ đã mong đợi Hạ Nguyên sẽ cưới một cô con dâu ngoan ngoãn như cậu, nhưng khi nghĩ đến phong cách làm việc như sấm rền gió cuốn của Bùi tiên sinh, sự mong đợi của họ trở thành vô vọng.
"Nhưng mà, con cảm thấy Bùi tiên sinh có một chỗ không tốt."
Hai vợ chồng nghe vậy lập tức cảnh giác.
“Chỗ đó của ngài ấy lớn lắm, mỗi lần làm đều phải cắm vào hậu môn và âm đ*o của con rất lâu. Dù con có nói ngài ấy dừng lại ngài ấy cũng không chịu nghe, khiến con có cảm thấy như mình sắp bị làm chết."