Bảo Mẫu Mềm Mại Nhiều Nước Của Hắn

Chương 6



6. Thành phố lớn nhiều muỗi đến vậy ư!

Hạ Nguyên dậy rất đúng 6 giờ theo đồng hồ sinh học, khi tỉnh giấc, cậu phát hiện mình không đắp chăn, khí lạnh khiến cậu nhất thời choáng váng.

Nhiệt độ hạ xuống?

Nhưng nhiệt độ đã giảm xuống nhiều đến mức tôi có thể mặc áo dài tay dù thế nào đi nữa.

Cậu dụi mắt đứng dậy, đi vào phòng tắm đánh răng, vừa lau mặt đã giật mình khi thấy bản thân trong gương.

Thành phố lớn nhiều muỗi đến vậy ư!

Cậu cởi chiếc áo sơ mi cũ ra soi vào cơ thể mình, rồi nhìn vào đùi.

Có đầy những dấu đỏ trên cổ, ngực, bắp chân, thậm chí cả đùi trong.

Chẳng lẽ cậu ngủ sâu đến nỗi không cảm nhận được vô số vết cắn trên cơ thể sao, nhưng mà chắc lũ muỗi ở thành phố nhỏ hơn nhiều so với đám trong ngôi làng miền núi của cậu, bọn chúng đáng sợ lắm, nhưng sao không thấy đau hay ngứa..

Hạ Nguyên nghĩ thầm chiều nay ra ngoài mua đồ nhất định phải mua thêm nước vệ sinh và nhang muỗi, nếu cứ bị muỗi đốt như thế này, mấy ngày nữa cậu sẽ bị hút khô mất.

Lúc về phòng, cậu lấy một bộ đồ dài, thay áo sơ mi và quần đùi rộng cũ kỹ ra, khi gấp lại, đôi mắt tinh tường của cậu nhận thấy trên quần đùi mình có vết gì lạ, đến khi nhìn kỹ để xác nhận lại liền phát hiện ra thứ kỳ lạ đó là gì, cậu ngay lập tức đỏ, vội vàng cởi đồ lót và quần dài ra, đúng như dự đoán, trên chúng cũng dính thứ tương tự.

Tuy vẫn là một đứa trẻ ngây thơ chưa từng quan hệ, nhưng dù sao cậu cũng đã thành niên, theo bản năng thỉnh thoảng sẽ có vài giấc mơ ướt át, không hẳn là do ham muốn mà cũng có khi là vì áp lực.

Chỉ là, đêm qua cậu đâu có mơ thấy cảnh tượng nào không thích hợp với trẻ nhỏ, cũng không cảm thấy gần đây mình phải chịu rất nhiều áp lực đến thế, vậy tại sao chúng lại ướt? Đây có phải là phản ứng tự nhiên của tuổi thành niên: bài tiết sinh lý bình thường?

Hạ Nguyên cũng không rõ, chỉ có thể đè nén xấu hổ trong lòng, nhanh chóng vào phòng tắm giặt quần lót cùng quần đùi bị bẩn.

Sau khi giặt sạch chuẩn bị đi phơi, cậu chợt nhận ra: tại sao tinh dịch của mình lại xuất hiện sau mông?

Chẳng lẽ ban đêm nóng quá nên cậu vô thức cởi quần ra, sau đó vì nhiệt độ hạ xuống mà mình lại mặc vào vì lạnh, chính lúc đó chất lỏng từ giấc mộng xuân đã dính phải?

Tuy cậu không nhớ mình có thói quen này, nhưng Hạ Nguyên cũng chẳng nghĩ ra cách giải thích nào hợp lý hơn nên đành chấp nhận khả năng đó.

Ngay khi những cánh cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn được mở ra, ấm áp từ buổi sáng mùa hè ập đến mọi ngóc ngách trong phòng.

Hạ Nguyên đứng ngay cửa, lúc thì thấy lạnh lúc lại thấy nóng, ngơ ngác hồi lâu mới nhận ra không phải nhiệt độ hạ xuống mà là do máy điều hòa trong phòng ngủ đang bật.

Chuyện gì xảy ra vậy, rõ ràng tối qua cậu đâu có bật điều hòa!

Chẳng lẽ ban đêm nóng quá nên mộng du mở ra?

Nhưng chắc chắn một điều là cậu không biết bật điều hòa, cho dù có mộng du thì cũng không thể thần kỳ như vậy!

Hay máy điều hòa đủ thông minh để biết trời nóng và bật?

Hạ Nguyên cẩn thận suy nghĩ một hồi.

Trong nhà Bùi tiên sinh rất nhiều đồ dùng công nghệ cao, có thể bật tắt bằng giọng nói, chẳng lẽ tối qua mình vô tình nói mớ nên mới bị bật?

Cậu phơi quần ngoài ban công rồi vào phòng nói: “Tiểu V, tiểu V, xin hãy tắt điều hòa.”

Năm phút sau, nhiệt độ trong phòng ngủ vẫn mát mẻ.

Cậu cho rằng âm thanh quá nhỏ, không đủ kích hoạt cơ chế nên lại cao giọng và hô lớn: "Tiểu V, tiểu V, xin hãy tắt điều hòa."

Mười phút sau, nhiệt độ trong phòng vẫn không tăng lên chút nào.

Hạ Nguyên rất hoang mang, nhưng hiện tại không có thời gian để tìm nguyên nhân, cậu phải làm bữa sáng cho Bùi tiên sinh.

Khi Hạ Nguyên đang chuẩn bị bữa sáng rồi dọn lên bàn, vừa đúng lúc Bùi Nam Thạch xuống lầu, hắn mặc bộ vest chỉnh tề, dáng người cao ráo, khí chất điềm tĩnh khiến người ta phải khuất phục trước sức mạnh cao ngạo và mạnh mẽ của hắn.

Hạ Nguyên nhìn hắn, cảm nhận khoảng cách rộng lớn giữa hai người, nhưng lại không có khoảng cách tâm lý bởi vì từ lâu cậu đã quen với sự bất bình đẳng vốn có giữa người với người. Hơn nữa, cậu khá hài lòng với hoàn cảnh hiện tại, có cha mẹ yêu thương, bản thân nỗ lực ra khỏi ngôi làng nhỏ trên núi, đồng thời suy nghĩ về một hướng đi tốt hơn trong tương lai.

Bùi Nam Thạch liếc vật nhỏ vô liêm sỉ đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng hừ một tiếng: Tiểu tiện nhân, không biết xấu hổ.

Hắn trịch thượng nhìn đối phương, rất hài lòng khi nhìn thấy mấy bông hoa đỏ tươi nở trên chiếc cổ trắng nõn thanh tú, sau đó đột nhiên khẽ cau mày khó nhận ra, hỏi cậu với giọng điệu thản nhiên: “Cậu không nóng à?”

“Dạ?” Hạ Nguyên đứng hình, theo tầm mắt của hắn nhìn lại quần dài của mình, đáp: “Dạ, bởi vì lúc mới tỉnh dậy tôi thấy hơi lạnh, còn tưởng trở trời rồi.”

Lúc này, cậu đột nhiên vừa ngạc nhiên vừa lo lắng nói: “Nhân tiện, Bùi tiên sinh, máy điều hòa trong phòng tôi bị bật lên rồi, nhưng tôi thề tối qua trước khi đi ngủ tôi không hề mở nó, chắc là lù ngủ mơ nói mớ vô tình bật lên, tôi cũng đã xin Tiểu V tắt đi nhưng nó không chịu đóng lại. Chẳng lẽ khẩu lệnh của tôi sai rồi?"

Bùi Nam Thạch cảm thấy biểu cảm lơ ngơ của cậu thật ngốc nghếch, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thật ngây thơ và đáng yêu.

Hắn lạnh mặt giải thích: “Điều hòa trong phòng cậu không hoạt động bằng giọng nói.”

"Ồ." Hạ Nguyên rõ ràng gật đầu, kinh ngạc hỏi: "Vậy làm sao nó mở được? Tối qua tôi thật sự không có mở ra, ngay cả chỗ mở ra ở đâu tôi cũng không biết!"

Tất nhiên là do hắn làm rồi.

Nhưng Bùi Nam Thạch sẽ không trả lời câu hỏi của cậu: "Không biết dùng sao không hỏi? Trời nóng thế này có thể ngủ được à."

Qua tình hình đêm qua của cậu, có thể thấy rõ ràng cậu không chịu được nóng.

"A, dạ, tôi không biết mình được phép dùng điều hòa hay không." Hạ Nguyên ngượng ngùng nói: "Sợ phải tự mình trả tiền điều hòa, rất đắt."

Bùi Nam Thạch:......

Đĩ nhỏ này chỉ giả vờ hay thực sự ngu ngốc như vậy, không lẽ chủ cũ của cậu keo kiệt đến mức vẫn phải tự trả tiền điện nước?

"Cậu không cần phải trả tiền." hắn nói, "Cứ sử dụng bất cứ thứ gì trong biệt thự này, không cần phải trả một xu nào."

Hạ Nguyên nghe vậy vui vẻ mở to mắt, cúi người thật sâu cảm ơn hắn.

"Cảm ơn Bùi tiên sinh, ngài thật sự là một người cực kỳ tốt!"

Chút điều kiện cơ bản đã có thể khiến cậu vui đến như vậy, không biết trước đây cậu đã làm việc cho những loại người nào.

Trên mặt Bùi Nam Thạch không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại thầm vui mừmg.

Hạ Nguyên chuẩn bị bữa sáng hoành thánh với hải sản, Bùi Nam Thạch hơi khó chịu khi nhìn thấy một ít dầu trên mặt của món canh.

Hắn thích đồ ăn thanh đạm vào bữa sáng như bánh mì và sữa, không thích đồ ăn nhiều thịt dễ khiến hắn cảm thấy mệt mỏi.

Hắn nhìn Hạ Nguyên đang nhìn tràn đầy mong đợi nhìn mình, cậu nghi ngờ hỏi: "Bùi tiên sinh làm sao vậy, ngài không thích hoành thánh à?"

Ngữ điệu cậu chứa đựng lo lắng, như thể nếu hắn nói những lời chê bai, khóe miệng đang cười kia sẽ lập tức trễ xuống, ánh sáng trong mắt cũng sẽ tắt đi.

Thôi bỏ đi, mặc dù tiểu tiện nhân này có ác ý với hắn, nhưng ít nhất cũng đã tận tình chuẩn bị bữa sáng, hơn nữa mới là ngày đầu tiên cậu đến đây, chưa kịp hiểu rõ sở thích của hắn, nên có thể tha thứ.

“Không sao đâu.” Hắn bình tĩnh nói hai chữ, cầm thìa lên múc một miếng hoành thánh nhỏ vào miệng.

Cũng may hương vị tương đối nhẹ nhàng, không có mùi tanh của thịt, tay nghề nấu nướng của tiểu tiện nhân vẫn rất tốt.

Vừa cắn hai miếng, tiếng nhạc cổ xưa ầm ĩ đột nhiên vang lên.

Bùi Nam Thạch cau mày, moi âm thanh tồi tệ như vậy từ đâu vậy, thể loại này chắc chắn là từ thời ông nội hắn còn trẻ rồi.

Hạ Nguyên lập tức phản ứng, chạy vào bếp tìm điện thoại, là mẹ cậu gọi tới.

Cậu vui vẻ trả lời cuộc gọi ngay lập tức.

"Chào mẹ."

"Bảo bối à, dậy rồi hả con?"

Dù không bật loa ngoài vẫn nghe thấy giọng nói dịu dàng của mẹ Hạ vang khắp không gian, truyền thẳng vào tai Bùi Nam Thạch đang dùng bữa trong phòng ăn.

Bảo bối?

Trưởng thành rồi mà còn gọi như vậy, đúng là trẻ con.

“Dậy rồi nha mẹ.” Giọng Hạ Nguyên lộ rõ ​​vẻ vui mừng.

"Đã ăn sáng chưa?"

"Vẫn chưa ạ, con sẽ ăn ngay. Mẹ ăn gì chưa?"

"Ăn rồi, ăn rồi" Đối phương trả lời, Kỳ Liên lo lắng hỏi: "Bảo bối của mẹ ở đó thế nào rồi? Có quen chỗ ăn chỗ ở không? Công việc có mệt mỏi không? Gia đình chủ nhân có hung dữ hay bất bình gì với con không? Tiền còn đủ không? Còn cần bố mẹ gửi một ít không? Nếu có gì khó chịu thì phải nói với bố mẹ, đừng giữ trong lòng. "

“Mẹ yên tâm, con ở đây sống rất tốt.” Hạ Nguyên như đứa trẻ ngoan cẩn thận trả lời từng câu hỏi: “Mấy món con ăn đều do chính tay con làm, đồ ăn con mua ở siêu thị lớn đều rất đắt. Đắt nhưng rất tươi, không phải mua bằng tiền của con đâu, chi phí sinh hoạt do chủ nhà cung cấp. Chỗ ở cũng rất tốt, con có nguyên một phòng riêng rất rộng rãi, rộng gấp đôi phòng ngủ ở nhà mình luôn. Bên trong có đủ các loại đồ đạc, còn có cả máy điều hòa dùng cực kỳ mát nữa. Bố mẹ mà đến thì có giường đủ rộng để bố mẹ ngủ luôn, nệm rất mềm nên ngủ rất thoải mái.”

Bùi Nam Thạch vừa nghe vừa thầm phán xét: Còn có kiểu báo cáo bài tập về nhà như học sinh tiểu học nữa hả? Mô tả chi tiết y như chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài vậy.

“Công việc không mệt lắm đâu, chỉ có dọn dẹp và nấu nướng thôi, Bùi tiên sinh rất tốt, lại đẹp trai, thông minh, tính tình miễn chê, không hề hung dữ, mặc dù con chỉ mới đến đây một thời gian. Nhưng hôm nay con chắc chắn rằng Bùi tiên sinh là người rất tốt bụng, con sẽ không chịu bất kỳ sự bất công nào đâu, Bùi tiên sinh cũng bảo con có thể sử dụng tất cả mọi thứ ở đây nếu thấy cần thiết, ngài ấy cũng sẽ không tính thêm bất kỳ khoản phí nào. Ngài ấy thực sự là một người vô cùng rộng lượng, con thấy thật may mắn khi tìm được một công việc tốt như vậy ”.

Bùi Nam Thạch thầm hài lòng: nhóc con này rất giỏi nịnh hót.

"Mẹ, mẹ không cần đưa tiền cho con, con vẫn còn tiền, tiền ở đây căn bản không có tác dụng gì, mẹ có thể giữ cho mình. Lương ở đây rất cao, 15.000 tệ một tháng. Đợi con nhận được lương, con sẽ chuyển tiền cho bố mẹ, để bố không phải làm việc vất vả ngoài đồng mỗi ngày nữa, con cũng định mua cho mẹ một chiếc điện thoại di động khác. Nghe dì Lâm nói, điện thoại thông minh ngày nay có rất nhiều chức năng. Mẹ không cần phải đến ngân hàng để chuyển tiền nữa, chỉ cần chuyển tiền trực tiếp trên điện thoại thôi. Nó còn có thể trò chuyện video, sau này gọi điện thoại con có thể nhìn thấy bố mẹ rồi, hơn nữa cũng không có hóa đơn điện thoại!”

Bùi Nam Thạch khinh thường: Sao vật nhỏ này lại có thể nghèo nàn đến thế, thậm chí còn chưa từng sử dụng điện thoại thông minh.

Mẹ Hạ: “Ai ya không cần đâu, bố mẹ có tiền mà, con cứ giữ lại cho riêng mình đi, đợi con vào đại học sẽ tốn rất nhiều tiền.”

“Không được, bố mẹ mỗi ngày đều đã làm việc vất vả bao năm trên đồng ruộng để nuôi con, có đồ ăn ngon cũng để dành cho con. Nhiều năm qua còn không thể mua quần áo mới, thà chịu nóng cũng vẫn đem cái quạt duy nhất trong nhà cũng để con sử dụng, còn phải đối mặt với những lời bàn tán của dân làng, Nguyên Nguyên cảm thấy rất có lỗi với bố mẹ. "Giọng điệu của Hạ Nguyên đầy áy náy.

“Bây giờ con đã lớn, có thể tự mình kiếm tiền, đương nhiên con phải trả ơn để bố mẹ không phải vất vả như vậy nữa, mẹ đừng lo lắng. Dù con có đi học thì vẫn đi làm được, cuối tuần đi ra ngoài làm việc bán thời gian để kiếm tiền. Lương ở thành phố lớn rất cao nên mẹ không phải lo lắng về việc con thiếu phí sinh hoạt đâu. Đợi con tốt nghiệp, con sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền mua một căn nhà trong thành phố rồi đón bố mẹ đến đó ở.”

Bùi Nam Thạch tỏ ra cảm kích: Vật nhỏ cũng khá hiếu thảo.

“Bảo bối của chúng ta hiếu thảo như vậy, bố mẹ cũng rất vui mừng.” Giọng của mẹ Hạ ở đầu bên kia rất cảm động, “Bố mẹ chưa bao giờ cảm thấy khó khăn, con chính là báu vật mà ông trời ban tặng cho chúng ta, bố mẹ lúc nào cũng cảm thấy rất hạnh phúc.”

"Cọ cũng  rất hạnh phúc khi được làm con của bố mẹ." Hạ Nguyên nói với giọng đầy nước mắt.

Bùi Nam Thạch không biết tại sao mình lại ngồi đây nghe câu chuyện dài về tình cảm sâu đậm giữa hai mẹ con, lúc kịp nhận ra thì đã gần bốn mươi phút trôi qua, Hạ Nguyên cuối cùng cũng bất đắc dĩ ngắt điện thoại với mẹ.

Hạ Nguyên bước ra với đôi mắt đỏ hoe, nhìn thấy Bùi Nam Thạch đang ngồi ở bàn ăn, cậu giật mình, tưởng hắn đã rời đi từ lâu rồi.

Cậu liếc nhìn cả bàn ăn hầu như đã sạch sẽ, canh cũng được hắn uống gần canh.

Có vẻ như Bùi tiên sinh rất thích ăn hoành thánh, sau này phải làm thường xuyên hơn.

"Bùi tiên sinh, ngài còn yêu cầu gì không?" cậu đứng sang một bên cung kính hỏi.

Bùi Nam Thạch nhìn đôi mắt đỏ hoe vừa đáng thương vừa yếu đuối như thỏ nhỏ của cậu

Cậu thực sự khiến hắn có một cảm giác muốn hủy diệt mọi thứ, cũng muốn làm cho đôi mắt to ngấn nước đó càng khóc dữ dội hơn dưới thân mình.

Mẹ kiếp, điếm nhỏ này càng ngày càng giỏi quyến rũ người khác.

Hắn khẽ híp mắt, lạnh lùng nói: “Không còn.” rồi đứng dậy và rời đi.

Hạ Nguyên bối rối nhìn một lúc, sau đó bình tĩnh dọn dẹp bát đĩa đi vào bếp.