Bao Nuôi Idol - Ngụy Mãn Thập Tứ Toái

Chương 100: Quả Nhiên Em Cũng Muốn Vứt Bỏ Anh



Trước đây anh ta không có quyền kiểm soát cô, bây giờ còn chẳng phải là người một nhà nên càng không có tư cách can thiệp vào chuyện của cô mới đúng.

Biên Nhan cố sức thoát khỏi cái tay đang nắm chặt lấy tay cô, lay một hồi lâu nhưng vẫn không gỡ ra được, cuối cùng Đàm Dận đứng dậy kéo cô ra, nghiêng người che chắn trước mặt cô.

Cô chú ý tới cách đó không xa Hoàng Lộ đang nhìn về phía này với gương mặt u ám, có lẽ trong cô ta càng bất mãn với cô hơn. Biên Nhan cảm thấy mình rất xui xẻo: “Đây là công việc của tôi, anh có thể đừng quấy rối hay không?”

“À này Tiểu Biên, đạo diễn nói cô không cần quay nữa, xuống đây đi.” Quản lý bối cảnh ngoắc tay với cô.

Đàm Dận liếc nhìn đạo diễn, trông anh có vẻ rất tức giận, nhưng một giây sau lại bật cười: “Nhà họ Biên sụp đổ, Tiết tổng còn ra vẻ như vậy à.”

Cuối cùng kết quả giải quyết cho chuyện này chính là thế thân bị rút, nữ chính phải tự thân vận động. Biểu hiện của hai người cũng rất chuyên nghiệp, thật ra thì dù bộ phim này khá nóng bỏng nhưng lo ngại không biết có được công chiếu sau khi thẩm tra hay không nên cảnh quay khá ʍôиɠ lung, nữ chính cũng chỉ cần lộ vai hoặc lưng là được rồi, vì thế không đặc biệt cần thế thân cho lắm.

Tuy nhiên nếu không cần thế thân vậy sao phải tìm cô chứ?

Cô chưa kịp nghĩ xa hơn thì sau lưng đã vang lên một giọng nói: “Bây giờ có thể đi theo anh chưa?”

Trong một quán cà phê ở phố Nam, Biên Nhan đang ngồi đối diện với Tiết Ngôn.

Anh ta không hề động vào một miếng Caramel Macchiato nào ở trêи bàn mà chỉ ngồi đó, rũ mắt xuống, lặng lẽ ngắm nhìn cô.

Cô biết anh ta không thích đồ ngọt nên cô mới cố ý gọi món này.



“Có gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải về làm việc.”

Tiết Ngôn hỏi lại một cách mỉa mai: “Em nói đây là công việc của em?”

“Nếu không tôi còn có thể làm gì?” Biên Nhan thấy được sự kỳ thị của anh ta: “Anh cũng biết hoàn cảnh của tôi rồi đấy thôi.”

Sau khi Biên Chí Thành gặp chuyện không may, cô từng tứ cố vô thân, những người đã từng chịu ơn ông và đám thân thích đề huề kia đồng loạt im bặt. Cũng may mấy năm nay đám người đó chiếm đủ lợi lộc rồi nên vụ Biên thị phá sản cũng không liên quan gì đến họ, nếu không e là Biên Nhan khó thể yên ổn được.

Chẳng ngại bọn họ không đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chỉ sợ bọn họ bỏ đá xuống giếng mà thôi.

Tiết Ngôn buông mắt, Biên Nhan nghĩ anh ta sẽ không đáp lại hoặc sẽ không nghe xuôi tai nhưng lại nghe anh ta thốt ra ba từ: “Anh biết chứ.”

Biên Nhan đang cân nhắc ý nghĩa của ba từ này thì đột nhiên nghe anh ta chuyển đề tài: “Tại sao lại để cậu ta giúp em trả nợ?” Trong mắt anh ta không hề che dấu sự nham hiểm và không hài lòng: “Anh đã từng nói anh sẽ giúp em mà.”

“Không để anh trả nợ giúp tôi mà anh còn mất hứng à.” Biên Nhan vừa chưa thích ứng anh với sự thay đổi thái độ của anh ta, vừa tức tối vì cái giọng điệu lên án hỏi tội của anh ta: “Anh nhiều tiền nhưng không có chỗ tiêu sao hả?”

Tiết Ngôn lạnh lùng đáp: “Cậu ta là người ngoài.”

Nghe thấy lối nói của anh ta, Biên Nhan chỉ dè bỉu: “Nhà họ Biên sụp đổ, anh cũng bắt đầu từ con số không. Bây giờ với tôi thì anh cũng là người ngoài thôi.”

Tiết Ngôn im lặng trong chốc lát: “Em hận anh.”

Anh ta hơi hé môi nhưng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.



“Tôi chỉ hỏi anh, chuyện rủi ro của ba có liên quan gì đến anh không?”

Tiết Ngôn nhìn cô, giọng nói rất bình tĩnh: “Nếu anh nói không liên quan gì đến anh thì em có tin không?”

“Vậy anh đi cùng tôi vào tù thăm ba được chứ?” Biên Nhan đưa mắt nhìn anh: “Anh dám không?”

Tiết Ngôn bưng cà phê lên khẽ nhấp một miếng, độ ngọt khiến anh ta hơi cau mày, anh ta đặt ly xuống: “Anh sẽ đi thăm ông ấy sau khi em kết hôn với anh.”

Biên Nhan: “...”

“Trước đây ông ấy luôn không yên tâm giao em cho anh, cũng từng nghĩ anh vô dụng không xứng với em.” Tiết Ngôn dùng ngữ điệu cực kỳ bình thản kể lại, sau rốt thậm chí khóe môi còn cười nhạt: “Bây giờ ông ấy sẽ không nghĩ vậy nữa.”

Trái tim Biên Nhan hơi chùng xuống: “Ba cho rằng anh vô dụng?”

Sao ba nghĩ anh ta vô dụng được chứ? Ông ấy dồn toàn bộ tâm huyết và kỳ vọng vào anh ta, trái lại nuôi thả cô con gái ruột thịt này. Thậm chí cô còn cảm thấy ba quan tâm đến Tiết Ngôn hơn cả cô. Khi còn bé, dù cô được điểm cao ở trường, hào hứng mang phiếu đến trước mặt anh thế nào thì ba cũng chỉ sờ đầu cô cười trừ, nhưng ông lại biết rõ Tiết Ngôn cao hơn người xếp thứ hai bao nhiêu điểm.

Huống hồ lúc anh chưa tốt nghiệp đại học đã được ba sắp xếp vào công ty ủy thác trách nhiệm nặng nề.

Tiết Ngôn nhìn ra cảm xúc lẫn lộn của cô, nụ cười càng đậm hơn: “Nhớ hôm chúng ta đến câu lạc bộ leo núi không? Ba biết anh hôn em, cũng biết chúng ta sẽ đi hẹn hò nên ông ấy đã gọi anh vào thư phòng, dùng tiền đồ của anh uy hϊế͙p͙ anh chia tay với em.”

“Vì thế hôm đó em mới gặp được Chu Hiểu Văn ở câu lạc bộ leo núi, thấy cô ta ‘cố ý’ ngã xuống.” Tiết Ngôn nhẹ giọng: “Quả nhiên em cũng muốn vứt bỏ anh luôn.”