Bao Nuôi Idol - Ngụy Mãn Thập Tứ Toái

Chương 111: Anh Không Nên Mềm Lòng



Nghe tiếng bước chân sau lưng, cô chưa kịp mặc đồ xong nên đành phải ôm áo che trước ngực: “Anh không được...”

Biên Nhan nói được một nửa thì nhác thấy dáng vẻ hiện giờ của Tiết Ngôn nhất thời cô cảm thấy đầy rẫy nguy cơ.

Anh ta đã cởi nút áo sơ mi lộ ra lồng ngực và cơ bụng rắn chắc, đập vào mắt là làn da sáng bóng và dẻo dai. Mắt anh ta lưu luyến ở đùi và eo cô chốc lát rồi chậm rãi nhìn lên mặt cô.

Ánh nhìn chăm chú chỉ thuộc về phái mạnh khiến gương mặt Biên Nhan nóng lên, càng muốn che giấu bản thân, vừa chật vật vừa tức giận: “Anh ra ngoài ngay!”

Tiết Ngôn không nói gì, ngược lại càng đến gần cô hơn.

Anh ta vừa đi vào, không gian phòng tắm vốn không lớn lập tức trở nên càng chật chội.

Biên Nhan tức giận dậm chân, cắn răng quay lưng lại nhanh chóng mặc quần áo, còn chưa kịp kéo khóa đang khom người mặc quần thì bất chợt một cánh vòng qua eo. Cơ thể của đàn ông áp sát, cô cảm thấy ʍôиɠ mình chạm vào vị trí kia làm cô sốc toàn tập.

Tư thế này quá nguy hiểm!

Cô luống cuống không thôi, mới vừa đứng thẳng thì người đàn ông sau lưng đã nặng nề kề sát vào cô, dùng sức lực không cho cô từ chối ép cô vào tường.

“Tiết Ngôn...” Cô hốt hoảng gọi anh ta.

Anh ta cao hơn cô rất nhiều, sự vùng vẫy này của cô hoàn toàn chẳng thấm vào đâu, anh ta chỉ thoáng dùng sức đã ghì cô không thể động đậy. Biên Nhan nghe tiếng tim đập của anh ta nương theo cơ thể đang dính chặt vào nhau của hai người lan đến ngực cô làm trái tim cô tê dại.

Sau lưng được thả lỏng, anh ta cởi áo ngực của cô.

Biên Nhan như ngừng thở, sau đó trong cổ họng kêu rêи một tiếng đau đớn.

Tay anh ta lần mò lên phía trước, nắm hai bầu tuyết trắng non mềm. Tay anh ta rất lớn đủ để bao phủ hết lấy chúng. Toàn thân anh ta nóng dần lên, cúi đầu hôn xuống gáy cô. Anh ta như đang oán hận trong lòng bóp rất mạnh, da thịt ở phần ngực lấp đầy giữa kẽ tay, Biên Nhan có ảo giác nhũ hoa của mình sắp bị anh ta vò nát.

Cô run rẩy: “Buông tay...”

Tiết Ngôn ɭϊếʍ vành tai cô, sức lực chậm dần như đang an ủi, ngón cái của anh ta ấn đầu nhũ trần của cô xuống, vừa gảy vừa vân vê.

Biên Nhan rùng mình, yên lặng cúi thấp đầu xuống.

Nửa giây sau, anh ta nghe cô nức nở nói: “Sau này tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa.”

“...”



Yết hầu Tiết Ngôn khẽ chuyển động, anh ta từ từ buông cô ra.

Biên Nhan cúi đầu nhìn lướt qua ngực mình, hai bầu ngực đáng thương đã bị anh ta bóp đỏ lên, dấu tay hung tàn trông thật kinh khủng. Cô run rẩy kéo khóa lên, vội vã nhặt quần mặc vào.

Bộ quần áo có kϊƈɦ cỡ quá rộng mặc vào người Biên Nhan trông hơi buồn cười, cô mặc kệ những chuyện đó, giẫm lên gấu quần dài quá cỡ muốn vòng qua anh ta đi ra ngoài.

Tiết Ngôn kéo cổ tay cô, thấp giọng nói: “Anh xin lỗi.”

Cô đỏ mắt trừng anh, vừa nói nước mắt đã tuôn rơi: “Nhà họ Biên sụp đổ rồi thì anh có thể tùy tiện ức hϊế͙p͙ tôi sao?”

Anh ta lặng lẽ nhìn cô, màu môi thâm lại vì nụ hôn sâu kia càng làm nổi bật gương mặt tái nhợt của anh ta.

Hồi lâu, anh mới nhẹ giọng hỏi: “Em bài xích anh thế sao?”

Biên Nhan nhìn xuống thấy rõ phản ứng bên dưới của anh ta, mắt cô như bị nóng nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.

Cô chợt nhớ lại mấy năm trước, khi đó dường như cô cũng bị từ chối, cô tức giận bỏ nhà trốn qua nhà bạn học một tuần nhưng không ai đến tìm cô. Lúc ấy Biên Chí Thành đang ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn, ngoài hai cuộc điện thoại quản gia gọi cho cô ra thì quả nhiên Tiết Ngôn không hỏi han một tiếng nào.

Sau đó hai người đụng mặt ở sân trường, bạn học cố ý nói lớn tiếng để làm Tiết Ngôn chú ý nhưng anh ta chỉ lạnh lùng liếc qua, khoảnh khắc đó nhịp tim của cô như ngừng lại.

Nhưng anh ta chỉ lãnh đạm liếc nhìn cô, sau đó không coi ai ra gì đi theo sau một nữ sinh khác.

Cô vừa tức vừa đau khổ, còn có chút xấu hổ khó thể hình dung.

Cô bứt rứt xoắn xuýt chờ anh đến dỗ dành, kết quả người ta hoàn toàn chẳng quan tâm đến cô.

Cô đành phải muối mặt về nhà.

Chủ nhật, cô, bạn học và anh trai của cô ấy đến KFC làm bài tập, bên ngoài trời mưa rất to, bạn học dùng khuỷu tay huých cô ý bảo cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiết Ngôn che dù đứng ở con đường đối diện lạnh lùng nhìn cô, rồi nhìn qua anh trai của bạn học sau đó xoay người bỏ đi.

Cô nhận ra anh tới đón cô bỗng chốc trở nên vui vẻ, thấy anh ta càng đi càng xa làm cô sốt ruột vô cùng nên cô vội vàng đứng dậy đuổi theo, ngại che ô không tiện chạy bộ vì thế cô ném luôn cả ô.

Sau đó Tiết Ngôn xách cô ướt như chuột lột về nhà, ném vào phòng tắm để cô tự tắm.



Biên Nhan xấu xa đóng cửa bảo anh ta cùng tắm với mình.

Tiết Ngôn sững người, cười lạnh nói được thôi, sau đó bắt đầu cởi nút áo sơ mi.

Cô hoàn toàn không ngờ anh ta đồng ý nhanh như vậy còn chủ động cởi quần áo ra làm cô e thẹn đỏ bừng mặt.

Tiết Ngôn thấy cô như vậy thì mím môi, dừng cởi nút áo quay người vặn nắm cửa.

Khi đó anh mới mười mấy tuổi, lồng ngực còn gầy yếu, vì mắc mưa nên quần dán chặt vào người lộ rõ một hình khối nhô ra ở hạ bộ.

Máu dồn lên não, cô vừa tò mò vừa xấu hổ đưa tay chạm vào.

Ừm, mò được một cây cứng cứng mềm mềm mang theo hơi nóng của con trai.

Tiết Ngôn chưa kịp đề phòng. Đến khi hoàn hồn anh lập tức hất tay cô ra, hung dữ nhìn cô chằm chằm, gương mặt anh tuấn hơi đỏ lên.

Đây là ăn miếng trả miếng sao? Năm đó cô đùa với anh trong phòng tắm nên bây giờ anh ta muốn đùa lại cô.

Biên Nhan nắm tay thành đấm, đang định nói sau này đừng gặp nhau nữa thì đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên. Cô mờ mịt lục tìm một hồi mới nhớ tới mình để nó trong túi quần cũ, vội vàng ngồi xổm xuống cầm đồ của mình lên.

Là Đàm Dận.

Cô luống cuống tay chân bắt máy, còn chưa kịp nói gì đã nghe giọng nói tức giận của Đàm Dận: “Ra ngoài.”

“?”

Biên Nhan chần chừ ra khỏi phòng tắm, mở cửa phòng.

Quả nhiên Đàm Dận đang ở ngoài cửa, gương mặt điển trai sa sầm như sắp biến thành màu đen, vai áo bị ướt do ngấm nước mưa.

Có lẽ nhìn thấy cô mặc quần áo của đàn ông nên trong mắt anh càng lộ vẻ hờn giận.

Ban đầu Biên Nhan chột dạ một hồi, sau đó lại nhớ ra đến bây giờ anh vẫn còn theo dõi cô!

Tiết Ngôn theo sát cô ra khỏi phòng tắm. Anh ta và Đàm Dận đang đứng ở cửa nhìn nhau chốc lát, sau đó ánh mắt chuyển qua cô.

Anh ta nói: “Lẽ ra anh không nên mềm lòng.”