Bao Nuôi Idol - Ngụy Mãn Thập Tứ Toái

Chương 64: Anh Sẽ Mãi Không Phản Bội Nhà Họ Biên



“Gọi bác sĩ Hứa đến đi chú.” Cô nói.

Trợ lý Tống gật đầu, vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài.

“Không cần đâu.” Tiết Ngôn nói: “Chỉ bị thương ngoài da thôi.”

Biên Chí Thành hừ lạnh ném cây gậy ba toong xuống, ngồi trêи ghế sofa vừa châm trà cho mình vừa thản nhiên nói: “Gọi ông ấy đến đi!”

Trêи vai và cánh tay của anh đều bị thương, Biên Nhan có cảm giác không biết nên chạm vào đâu: “Anh ngồi xuống trước đi.”

Tiết Ngôn im lặng.

“Nó bảo con ngồi thì con cứ ngồi đi.” Biên Chí Thành quát.

Lúc này Tiết Ngôn mới ngồi xuống.

Sợ vết thương dính vào áo thì khi kéo xuống sẽ rất đau, Biên Nhan đưa tay cởi nút áo của Tiết Ngôn. Gương mặt anh hơi đỏ lên nhưng không né tránh.

Biên Chí Thành nhìn trân trối: “Con con con, con gái con đứa mà...”

Kéo áo xuống thấy một mảng bầm tím trêи vai của anh, cô bỗng căng thẳng, oán trách: “Ba đánh mạnh quá rồi!”

Biên Chí Thành hất hàm: “Đánh vậy là còn nhẹ hơn hẳn với mấy việc vô sỉ mà nó đã làm đấy!”

Biên Nhan giúp Tiết Ngôn cởi áo sơ mi ra, sau đó cứ nhìn chằm chằm vào vết thương sau tấm lưng trần của anh, bỗng nhiên cô nói: “Anh trắng ghê luôn.”

Tiết Ngôn: “...”

Dáng người anh cân đối, làn da trắng không tì vết, không có một nốt mụn nào, cơ cũng vô cùng săn chắc.

Hiếm khi Tiết Ngôn đến phòng tập thể hình, vậy không biết sao anh có thể luyện được cơ bắp thế này.

Biên Chí Thành khó chịu ho khan một tiếng.

Lúc này Biên Nhan mới hoàn hồn: “Anh ấy đã làm gì sai?”

Thật ra ba Biên luôn tránh bàn việc công ty trước mặt cô, lần này xem như là phá lệ. Ông trừng mắt nhìn Tiết Ngôn: “Anh lừa tôi hợp tác công trình cầu vượt với tên nhà giàu mới nổi Trần Hoa Mậu đó, hắn ta cho anh bao nhiêu lợi ích, tiền hay cổ phần? Vì một chút tư lợi đó mà anh được cá quên nơm thế hả, tưởng tôi mù sao?”

Tiết Ngôn im lặng nghe ông nói xong mới chậm rãi giải thích. Anh rũ mắt xuống, vẻ mặt lễ phép: “Không phải vậy đâu ba. Hạng mục công trình bên Trần Hoa Mậu đang trong giai đoạn khởi công nhưng con vẫn chưa cấp vốn đủ, cứ lần lữa như vậy thì bên kia chỉ có thể đình công, đến lúc đó chúng ta tham gia vào nửa giai đoạn sau, không chỉ có thể tiết kiệm phí công trình đồng thời còn có thể ăn sạch miếng thịt này.”

Chân mày Biên Chí Thành cau lại, ánh mắt nhìn anh ta cũng trở nên nặng nề hơn: “Ban đầu anh đã có ý này sao hả?”

Tiết Ngôn muốn gật đầu nhưng hành động này lại tác động tới vết thương trêи vai, anh khẽ nói: “Vâng, Trần Hoa Mậu làm giàu nhờ bám váy vợ, tài sản quan trọng đều nằm trong tay vợ của ông ta. Gần đây, tình nhân ông ta đang bao nuôi đã mang thai con của ông ta nên luôn ầm ĩ đòi danh phận, vì thế ông ta mới lén vợ mình nhận hạng mục này. Dù gặp phải rủi ro, ông ta cũng chỉ có thể cắn răng nuốt máu vào thôi.”



Đúng lúc này, bác sĩ Hứa vội vàng chạy tới, vừa vào đại sảnh đã vô cùng lo lắng dùng ánh mắt tìm kiếm bệnh nhân: “Nghe nói cánh tay Tiết Ngôn bị gãy rồi hả?”

Biên Nhan:... Chú Tống rất thích làm quá vấn đề lên thì phải.

Biên Chí Thành như có điều suy nghĩ đứng lên, ông tỏ thái độ bình thường: “Để lão Hứa khám cho con trước đi.”

Tiết Ngôn: “Cảm ơn ba.”

Biên Chí Thành còn muốn nói thêm gì nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Bác sĩ Hứa muốn xử lý vết thương cho Tiết Ngôn ở phòng khách nhưng anh lắc đầu: “Đến phòng con đi.”

Biên Nhan còn đang suy nghĩ có nên đi theo không thì Tiết Ngôn nhìn cô nói: “Bây giờ em phải đi sao?”

... Nên là không mong muốn cô ở lại đây chứ gì?

Cô tiện thể gật đầu.

Tiết Ngôn mím môi, vội vàng muốn che giấu mất mát và buồn bã nhưng vẻ mặt lại không giấu được.

Biên Nhan: “... Em đi lên với anh vậy.”

...

Bác sĩ Hứa thu dọn hộp y tế khám bệnh tại nhà xong: “Ba con đã nương tay rồi đấy, xương không sao nhưng da bị tổn thương sẽ bầm tím lên. Tốt hơn là nên đi bệnh viện kiểm tra tổng quát một phen.”

Tiết Ngôn gật đầu: “Con biết rồi ạ, cám ơn chú Hứa.”

Bác sĩ Hứa lại dặn dò vài việc cần chú ý rồi theo trợ lý Tống ra ngoài. Biên Nhan hơi hoài niệm ngắm nhìn bốn phía, căn phòng này đã lâu không có ai ở nhưng vẫn sáng sủa và sạch sẽ, không có một hạt bụi, có thể do có người quét dọn mỗi ngày.

“Tính ba khá nóng, sau này có hiểu lầm gì thì anh cố giải thích rõ qua điện thoại với ba, đừng cứ lần nào cũng bị đánh suýt chết mới chịu giải thích.”

“Ba không cho anh cơ hội giải thích qua điện thoại.”

“Anh có thể nhắn tin, ông ấy chắc chắn sẽ đọc tin nhắn.”

Tiết Ngôn mỉm cười liếc nhìn cô.

Cô cau mày: “Nhưng mà quả thật ba không nên hiểu lầm anh vì loại chuyện này, bất luận thế nào anh sẽ không phản bội nhà họ Biên.”

Tiết Ngôn không nói gì, chỉ đưa tay lấy ly nước trêи tủ đầu giường.



Tay của anh ta bị thương nên Biên Nhan giúp anh ta bưng tới. Lúc anh ta uống nước, cô thấy hầu kết anh ta chuyển động, cô hơi ngượng: “Anh có cần mặc quần áo vào trước không?”

Tiết Ngôn hơi sững lại.

“Anh ở trần như vậy thì mắt em cứ nhìn thấy chỗ đó của anh.”

“?”Theo tầm mắt của cô, anh ta nhìn xuống ngực mình, đầu иɦũ ɦσα màu nâu đang cứng lên dưới sự kϊƈɦ thích của không khí lạnh lẽo.

Vẻ mặt anh ta cứng đờ.

Biên Nhan bỗng nhiên hiểu ra vì sao trước kia mình lại thích anh ta, quanh năm suốt tháng ở cùng với một soái ca siêu đẹp trai như vậy thì sao cô có thể không rung động chứ!

Cô lấy một bộ đồ ngủ trong ngăn kéo ra đưa cho anh: “Mau mặc vào đi.”

Tiết Ngôn nhận lấy mặc vào, cẩn thận cài từng cái nút thật kín kẽ.

Biên Nhan buồn cười.

“Trông anh ngây thơ vậy giống thật sự từng có bạn gái sao?”

Trước đây khi còn ở nhà cũ, cô có thể cảm thấy Tiết Ngôn luôn thoải mái, như hôm nay, dường như anh rất hòa nhã.

Đã lâu hai người không bình tĩnh nói chuyện nhiều như vậy rồi.

“Anh từng có bạn gái hay không thì em hiểu rõ nhất mới phải.”

Biên Nhan ngẫm nghĩ: “Tính cả Tô Giác đi. Khi đó hai người thường hẹn hò với nhau nhưng lại sợ có scandal nên còn lấy em ra làm bia đỡ nữa cơ.”

Tiết Ngôn cau mày: “Em cảm thấy anh hẹn hò với cô ta?”

Biên Nhan bị anh hỏi thì sửng sốt: “Nếu không thì ai hẹn với cô ta? Chẳng lẽ em à?”

Vẻ mặt Tiết Ngôn trông không ổn lắm.

Khi đó, Biên Chí Thành đã mơ hồ nhận ra tâm tư của anh ta, không muốn anh ta gặp gỡ cô quá nhiều, cũng không cho phép hai người ở riêng với nhau.

Vì vậy, anh ta chỉ có thể dùng danh nghĩa hẹn Tô Giác bàn chuyện kịch bản để có thể gọi cô ra.

Anh ta chỉ muốn ngắm cô, muốn ở cùng cô nhiều hơn thôi.

Đối tượng anh ta muốn hẹn không phải là Tô Giác, Tô Giác mới thật sự là tấm chắn.

Nhưng cô càng ngày càng không tập trung, ở bên anh ta mà cô còn cười đùa chơi game với gã đàn ông khác, gương mặt ửng hồng trông rất vui vẻ.