Ngay khi Diệp Thanh Phong đột nhiên phun ra một ngụm máu to, một đạo kiếm khí sắc bén từ trên trời giáng xuống, toàn bộ căn phòng đột nhiên bị chia làm hai nửa.
Tô Mạc vội vàng tùy tiện cầm một bộ quần áo phủ lên người mình để tránh số phận bản thân phải trần truồng chạy khắp nơi. Diệp Thanh Phong lại không may mắn như vậy, hắn xém chút nữa bị khuỷu tay của Tô Mạc đánh nát nội tạng, hơi trì trệ một lát, kết quả chính là cả người bị chôn ở phía dưới đống đổ nát. Chờ đến khi hắn toàn thân trần truồng bò ra ngoài, ánh mắt nhìn Cố Vân Châu như chuẩn bị ăn thịt người.
"Cố Vân Châu, lão tử sẽ không để yên cho ngươi!" Sau khi Diệp Thanh Phong từ trong đống đổ nát tìm được quần áo may mắn còn tồn tại của chính mình, hắn lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh lao về phía Cố Vân Châu.
Tô Mạc sắc mặt đen như đáy nồi, hận không thể đem hai người này chém thành thịt vụn, nháy mắt cũng vọt lên tham chiến hướng công kích về phía hai người. Con ngươi sáng ngời dần trở nên đen kịt, bàn tay trắng nõn được bao phủ bởi một tầng khói đen mỏng.
Tô Mạc hiện tại thật sự rất tức giận, nếu như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa? Mỗi đêm khuya khoắt Diệp Thanh Phong quấy rầy giấc mộng đẹp của cậu, Cố Vân Châu mỗi lần tôi lại hoàn toàn hủy đi phòng ở của cậu. Điều này đã chọc giận Tô Mạc đến mức vẻ mặt cũng trở nên hung ác dữ tợn, dùng bàn tay chộp tới khuôn mặt anh tuấn của Diệp Thanh Phong.
Khi Diệp Thanh Phong đang cùng Cố Vân Châu triền đấu đột nhiên phát hiện Tô Mạc, ngón tay trắng nõn của Tô Mạc đã gần trong gang tấc. Diệp Thanh Phong trong lòng hoảng hốt vội vàng xoay người tránh thoát, nhưng trên mặt vẫn bị làn khói đen trên tay Tô Mạc quét qua, một cổ hương vị hư thối truyền đến, Diệp Thanh Phong đau đến nhe răng trợn mắt, vội vàng né khỏi Tô Mạc đang đuổi theo sau hắn.
Mất đi mục tiêu Tô Mạc liền nhắm đối tượng lần này là Cố Vân Châu. Lợi kiếm sáng như tuyết nhắm đâm ngay trán Tô Mạc nhưng lại bị Tô Mạc với vẻ mặt hung ác trực tiếp nắm lấy, một cái tay khác lại dùng tốc độ sét đánh mà hướng tới cổ của Cố Vân Châu mà bóp chặt.
Kiếm của Cố Vân Châu vừa chuyển, bảo kiếm chém sắt như chém bùn trực tiếp ở trong tay Tô Mạc xoay một vòng tròn. Tuy nhiên tay Tô Mạc lại không có chút tổn hại gì. Cùng lúc đó, tay trái của Cố Vân Châu nhanh chóng chế trụ cổ tay trái của Tô Mạc, nhưng tay của Tô Mạc giống như một con cá trơn trượt, trong nháy mắt đã trở tay bắt được tay Cố Vân Châu.
Một cơn đau rát từ mu bàn tay truyền đến. Cố Vân Châu vội vàng dùng nội lực hất bàn tay của Tô Mạc ra, đồng thời trường kiếm đột nhiên rút ra trong nháy mắt xoay một vòng, trong chớp mắt nó liền hướng tới trái tim của Tô Mạc mà đâm.
Tô Mạc căn bản hoàn toàn không có phòng thủ, lại một lần nữa trực tiếp duỗi tay nắm lấy kiếm của Cố Vân Châu. Nếu là ngày thường Tô Mạc có thể dễ dàng tiếp được, nhưng lại ngay lúc này trong đầu Tô Mạc đột nhiên trở nên trống rỗng, nội lực vốn đang hoạt động vô cùng thông thuận thì đột nhiên tiêu tán. Mất đi sự bảo hộ của nội lực, bàn tay và trái tim bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhói, đến khi Tô Mạc phục hồi lại tinh thần thì kiếm của Cố Vân Châu đã đâm xuyên qua xương sườn của cậu.
May mắn thay Cố Vân Châu cũng không thật sự muốn giết cậu. Ở một khắc cuối cùng hắn đã vội vàng đâm mũi kiếm lệch khỏi quỹ đạo hai phân, nếu không trái tim của Tô Mạc nhất định sẽ bị đâm thủng.
Mồ hôi lạnh nháy mắt thấm vào quần áo của Tô Mạc, bàn tay đang nắm lấy thân kiếm trực tiếp dùng sức rút thanh kiếm ra ngoài sau đó nhanh chóng điểm huyệt cầm máu, tiếp theo vẻ mặt tái nhợt trở về tẩm cung của mình.
Tất cả điều này nói ra thì rất dài nhưng kỳ thật cũng chỉ phát sinh trong nháy mắt. Diệp Thanh Phong đứng ở một bên thậm chí còn chưa hiểu chuyện sao lại thành như thế này thì liền nhìn thấy Tô Mạc cả người là máu rơi trên mặt đất. Vì thế hắn vội vàng đi theo, Cố Vân Châu sửng sốt một chút cũng phi thân xuống mà đi theo phía sau Tô Mạc.
Ngọc Châu đang canh giữ trước cửa tẩm cung khi vừa thấy Tô Mạc toàn thân là máu trái tim cô đột nhiên nhảy dựng, chẳng lẽ Thái Tử lại giết người nữa sao? Nghĩ đến đủ loại hành vi khủng bố của Thái Tử trong quá khứ, tâm Ngọc Châu lạnh lẽo, chẳng lẽ Thái Tử sẽ biến trở về bộ dáng trước kia sao?
Mãi đến khi Tô Mạc vừa đi đến gần thì cô mới phát hiện máu tươi là chảy ra từ trên người Tô Mạc. Linh hồn của Ngọc Châu đều bị dọa đến gần như không còn, vội vàng phân phó người đi thỉnh thái y và đi múc nước gì đó. Sau khi biết được tin Thái Tử bị thương, khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Tuyên tức khắc trở nên vô cùng tái nhợt, thần sắc nôn nóng chạy tới tẩm cung Thái Tử. Vân Phi Vũ và Tần Nghiệp, Liễu Hi theo sát sau đó. Tô Mạc nhắm mắt lại nằm ở trên giường không nói một lời, tùy ý để thái y bôi thuốc lên miệng vết thương ở trên vai mình.
Một lần thì có thể coi là ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai liền tuyệt đối không có khả năng. Lần trước ở bên hồ chính là thời điểm cậu bị người động thủ đâm thủng bả vai. Tô Mạc có thể khẳng định một vạn lần rằng có người đã động tay động chân ở trên người cậu. Ác danh của Tô Mặc Trì ở bên ngoài thì đương nhiên kẻ thù không có một ngàn cũng tới một vạn, Tô Mạc ngày thường cho dù là đồ ăn đến áo mặc đều cực kỳ cẩn thận, nhưng không nghĩ tới mình vẫn bị mắc mưu.
Tô Mạc nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, có quá nhiều người có động cơ, suy nghĩ nửa ngày cậu phát hiện những người bên cạnh bản thân cũng chỉ có Hoàng Tuyên là có thể làm cậu yên tâm. Nhưng suy nghĩ nửa ngày sau, cậu bỗng nhiên cảm giác mỗi người bên cạnh mình đều có hiềm nghi, Tô Mạc đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Loại cuộc sống như thế này, thời thời khắc khắc đều có người muốn dùng trăm phương nghìn kế lấy đi tính mạng của cậu, thật sự khiến trái tim Tô Mạc lạnh lẽo.
Cậu mỗi ngày thiên không lượng liền rời giường để thượng triều, tiếp theo không một giây ngơi nghỉ mà đi đến Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương đến chạng vạng, sau đó lại trở lại tẩm cung còn muốn vội hơn cả ban ngày.
Nhưng cho dù có là như vậy cậu cũng không thể thay đổi được sự quyết tâm của một số người nào đó, đơn giản vì cậu là "Tô Mặc Trì", là vị Thái Tử đã từng có ác danh vang xa và người có thù oán với cậu quá nhiều, người muốn cậu chết nhiều như cá diếc qua sông.
Giờ khắc này Tô Mạc bỗng nhiên cảm giác rất mệt mỏi, rất muốn cứ để như vậy mà đi ngủ. Nếu cậu có thể trở lại thời hiện đại thì tốt biết mấy, tuy rằng gia tộc có một số người làm cậu không khỏi đau đầu, nhưng cũng không cần thời thời khắc khắc phải lo lắng cho an nguy cuộc sống của chính mình.
Khi Hoàng Tuyên, Vân Phi Vũ, Liễu Hi còn có Tần Nghiệp đuổi tới nơi, liền nhìn thấy các cung nữ đang không ngừng lấy đi một mảnh lại một mảnh vải bố ướt đẫm máu.
Hoàng Tuyên vừa thấy căn phòng ở bị phủ đầy những mảnh vải đẫm máu thì toàn thân tức khắc nhũn ra, run rẩy hỏi: "Thái...... Thái y, điện hạ như thế nào rồi?" Hắn nỗ lực trấn tĩnh lại bản thân nhưng bộ dáng lại trông như hắn có thể khóc bất cứ lúc nào.
Thái y nhìn cảnh này lại có chút không đành lòng, nhưng vẫn là ăn ngay nói thật: "Thái Tử cách đây không lâu mới bị trọng thương, hôm nay lại bị thương cùng một chỗ, lão phu cũng không dám vọng ngôn." Hoàng Tuyên chỉ cảm thấy như toàn bộ thế giới đều sụp đổ, trong đầu hắn chỉ còn quanh quẩn câu nói kia của thái y. Hắn không thể tin được mà lẩm bẩm: "Không thể nào Thái Tử lợi hại như vậy có ai là đối thủ của hắn, trước kia cũng nhiều người như vậy...... Đều không có tổn thương đến Thái Tử, như thế nào tình hình hiện tại lại như vậy? Không thể nào......"
Hồ thái y cung kính nói: "Cái này lão phu cũng không rõ lắm."
Hoàng Tuyên thất thần nhìn Tô Mạc với vẻ mặt trắng bệch nằm trên giường. Hắn làm như thế nào cũng không thể tin được, trong lòng không thể chiến thắng được sự thật rằng Thái Tử cư nhiên cũng có một ngày sinh mệnh bị đe dọa. Nếu là trước đây, không nói được hắn còn sẽ vui vẻ được vài ngày, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy linh hồn mình như bị đánh nát thành từng mảnh, cả người đau đớn vô cùng.
Tần Nghiệp vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Tô Mạc, trên mặt không rõ là vui hay buồn. Vân Phi Vũ thần sắc khó lường nhìn Tô Mạc đang nằm ở trên giường. Còn Liễu Hi thì lại nhíu mày khó hiểu.
Cũng may sau khi nằm suốt một đêm Tô Mạc đã tỉnh lại. Vừa mở mắt ra cậu liền cảm thấy tay mình bị nắm lấy một cách gắt gao. Tô Mạc muốn quay đầu lại nhìn xem ai đang giữ chặt mình thì lại vô tình động đến miệng vết thương ở trên vai, một trận đau nhức truyền đến khiến Tô Mạc nhẹ nhàng hít hà một hơi sau đó thì cậu nghe được thanh âm vui sướng của Hoàng Tuyên vang lên ở bên tai mình.
Hoàng Tuyên thấy Tô Mạc đã tỉnh lại, lập tức vừa mừng vừa sợ, thậm chí lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi: "Điện hạ, người tỉnh? Người có đói bụng không, người có muốn uống chút nước không?" Tô Mạc nằm ở trên giường, nhẹ nhàng nói: "Cho ta một chén nước."
Sau khi Hoàng Tuyên đỡ Tô Mạc dậy, lập tức đi rót nước còn cẩn thận thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng Tô Mạc.
Sau khi cúi đầu uống vào một miếng nước, Tô Mạc nói với Hoàng Tuyên: "Ngươi lấy cho ta thứ gì đó để ăn đi, đồ ăn thanh đạm một chút."
Hoàng Tuyên vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng biến mất ở trước mặt Tô Mạc.
"Thi Nặc." Sau khi Hoàng Tuyên vừa mới rời đi, ánh mắt Tô Mạc lập tức lạnh xuống.
Một thanh niên không tiếng động xuất hiện ở trước mặt Tô Mạc, chờ đợi cậu phân phó.
"Đi điều tra xem những người trong cung Thái Tử có động tĩnh gì mấy ngày nay."
Tô Mạc trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, đôi tay dần dần nắm chặt. Mặc kệ đối phương là vì lý do gì, dù muốn tranh quyền đoạt lợi cũng tốt, hay là muốn trả thù Tô Mặc Trì vì đã giết cả nhà hắn cũng tốt. Nhưng Tô Mạc cũng không có ý định dùng mạng sống của mình để bồi thường.