Tôn Tử Vân cùng với nữ tử lục y ngồi ở sau tấm mành, thấy Tô Mạc trong lời nói cử chỉ đều nho nhã lễ độ, trên mặt trước sau đều treo nụ cười ôn hòa, thấy thế nào cũng đều là một bộ dáng công tử nhẹ nhàng, thật là càng nhìn Tô Mạc thì càng thích, càng nhìn càng tâm động.
Tôn Bích Vân kéo kéo tay áo của Tôn Tử Vân, thấy cô hoàn toàn bị mê hoặc bởi người bên ngoài, nửa điểm phản ứng cũng không có thật là một bộ dáng ngu ngốc, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng tinh linh cổ quái ngày thường, tức khắc khiến nàng ta có chút dở khóc dở cười.
Nàng chọc vào đầu Tôn Tử Vân cười nói: "Rốt cuộc cũng có người có thể trấn trụ được ngươi, nha đầu này."
Tôn Tử Vân hất bay tay nàng đôi mắt vẫn dính vào trên người Tô Mạc.
Tôn Bích Vân lắc lắc đầu trong lòng có chút lo lắng. Vị Tô công tử này thoạt nhìn cũng không phải loại người dễ khống chế, Tử Vân tâm nguyện chỉ sợ không dễ dàng đạt thành như vậy.
Nhìn thấy Tôn Hồng Vũ cùng Tô Mạc trò chuyện nửa ngày trời còn chưa hỏi ra được cái gì, Tôn Hạo Nhiên có chút sốt ruột, dù sao thì Tôn Tử Vân cũng là muội muội của hắn, hắn hướng Tô Mạc hỏi: "Xin hỏi Tô công tử đã thành thân chưa? Đã có gia thất chưa?"
Tô Mạc nói: "Tại hạ đã lập gia thất rồi."
Tôn Hạo Nhiên nhẹ nhàng thở ra, hắn thật đúng là sợ muội muội gả cho một người lai lịch không rõ.
Sau tấm mành, Tôn Tử Vân tâm tình vốn đang thấp thỏm liền tức khắc như ngã xuống đáy cốc, đôi mắt to sáng ngời phủ kín hơi nước, Tôn Bích Vân vỗ bờ vai của cô nhẹ nhàng an ủi.
Với công lực của Tô Mạc, cuộc trò chuyện của hai nữ tử thì tự nhiên đều bị Tô Mạc nghe được không sót một chữ nào, cũng hiểu được nguyên nhân bản thân được mời lên thuyền.
Tôn Hồng Vũ thấy Tô Mạc không cao ngạo không nóng nảy, cũng không có vội vã truy vấn nguyên nhân tại sao mình được mời lên thuyền, cũng không có truy vấn thân phận của hắn. Chỉ là loại khí độ này không phải người bình thường có thể có, tức khắc khiến hắn nổi lên một ý định muốn mượn sức trong tâm.
"Tô công tử định dừng chân ở đây bao lâu? Nếu lần sau muốn tìm công tử để uống một chén trà thì ta có thể tìm ngươi ở đâu?" Tôn Hồng Vũ hỏi.
Tô Mạc cười nói: "Đại khái là nửa tháng đi, ta sẽ vẫn luôn ở Lâm Giang Lâu, Tôn công tử muốn tìm ta tới thì có thể tới đây."
Bỗng nhiên, trong mắt Tô Mạc hiện lên một tia sắc lạnh, nháy mắt quay đầu.
Chỉ nhìn thấy một tia sáng lạnh lẽo như tia chớp lao thẳng đến huyệt thái dương của Tôn Hồng Vũ, một đạo tàn ảnh hiện lên ở giữa hai ngón trên bàn tay phải của Tô Mạc, kẹp lấy ám khí cứng như sắt thép phản xạ ngược trở về. Sau đó nhảy vào phía sau bức rèm ôm hai nữ tử xuyên qua nóc thuyền, dừng ở trên bờ sông.
Ngay sau đó Tôn Hồng Vũ cùng Tôn Hạo Nhiên cũng đi theo dừng ở bên cạnh Tô Mạc, chỉ là bộ dáng có chút chật vật.
Tô Mạc buông ra hai cái nữ tử còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn về phía mặt sông.
Thuyền nhỏ vốn tinh xảo phong nhã đã bị cắt thành hai đoạn, phần lớn đều chìm vào trong nước.
Một con thuyền lớn xa hoa đầu thuyền được trang bị thiết khí sắc bén xuất hiện ở trước mặt Tô Mạc.
Tôn Hồng Vũ vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm chiếc thuyền lớn, nói với Tôn Hạo Nhiên: "Đưa hai người các nàng trở về đi."
Tôn Hạo Nhiên không nói một lời, cùng Tôn Bích Vân lôi kéo Tôn Tử Vân không chịu rời đi rất nhanh đã rời đi.
Tôn Hồng Vũ xoay người nói với Tô Mạc: "Xin lỗi, là ta liên lụy khiến ngươi sợ hãi, vừa rồi cũng đa tạ ngươi."
Có thể trong nháy mắt tiếp được ám khí, sau đó mang theo hai người Tử Vân cùng Bích Vân chạy ra thân thuyền, thậm chí so với bản thân một người còn muốn tới bên bờ trước, khi Tô Mạc lộ chiêu thức ấy đã thực sự làm Tôn Hồng Vũ dị thường khiếp sợ.
Nhưng hiện tại hắn không rảnh giao lưu cùng Tô Mạc.
Trên thuyền lớn một thiếu niên tà khí thâm hiểm bước ra từ boong tàu, gã có khuôn mặt tương tự với Tôn Hồng Vũ nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.
Thanh niên thâm hiểm trên mặt treo một nụ cười tà khí, dù đã là cuối thu nhưng trên tay lại còn cầm theo một phen quạt giấy, một chút cũng không thành ý hướng Tôn Hồng Vũ nói: "Ta đang thắc mắc ai to gan như vậy dám cản thuyền của bổn vương? Vậy mà lại là hoàng huynh a."
"Hồng Nghĩa, ngươi lại muốn làm gì?" Tôn Hồng Vũ trầm khuôn mặt quát.
Tôn Hồng Nghĩa cầm cây quạt ở lòng bàn tay gõ gõ, ở boong tàu đi qua đi lại, nói: "Hoàng huynh sao có thể nói như vậy với ta được? Ta cũng không phải là cố ý, chiếc thuyền này xảy ra vấn đề làm sao có thể trách ta, cùng lắm thì ta phái người đem thuyền vớt lên cho ngươi là được."
Tôn Hồng Vũ hừ lạnh một tiếng, lạnh mặt xoay người rời đi.
Tô Mạc ở một bên nhướng mày, thầm nghĩ: "Đâm đại vận, gia hỏa này vậy mà lại là Thái Tử Võ Quốc."
Tô Mạc cũng xoay người, đang muốn rời đi thì lại đột nhiên nghe được tiếng không khí bị xé rách, mười mấy đạo ám khí màu bạc bắn nhanh tới đem Tô Mạc và Tôn Hồng Vũ tất cả đều bị bao bọc ở bên trong.
Tô Mạc hừ lạnh một tiếng, phất tay một cái, tất cả ám khí nháy mắt đều bắn trở về.
Tôn Hồng Nghĩa đột nhiên mở to hai mắt nhìn còn chưa phản ứng lại, tất cả ám khí đều cắm thật sâu vào trên tấm ván gỗ ở trước mặt gã, cái gần nhất chỉ cách mũi chân gã vài tấc.
Sau khi ám khí rơi xuống thì Tôn Hồng Nghĩa mới phản ứng lại, kinh hãi lui về phía sau mấy bước, nhìn Tô Mạc ánh mắt vừa kinh vừa giận, chỉ vào Tô Mạc nói: "Lớn mật, vậy mà lại dám mưu hại bổn vương, đem bắt lại hắn cho ta!"
Tôn Hồng Vũ nhanh chóng che ở trước mặt Tô Mạc, nhìn chằm chằm Tôn Hồng Nghĩa nói: "Hồng Nghĩa, ngươi đừng có làm quá phận."
"Bổn vương chỉ đang bắt giữ thích khách đã mưu hại bổn vương mà thôi, sao, hoàng huynh muốn bao che hắn? Vậy ta muốn hỏi một chút ý đồ của hoàng huynh là gì?" Tôn Hồng Nghĩa cười lạnh nói.
Tôn Hồng Vũ xoay người lạnh lùng nhìn gã một cái, nói với Tô Mạc: "Chúng ta đi."
"Hừ!" Tôn Hồng Nghĩa cười lạnh nhìn phương hướng mà hai người rời đi, hung hăng nắm chặt quạt giấy trong tay.
Trên lầu của Lâm Giang Lâu, Tôn Hồng Vũ gọi một bàn lớn đồ ăn nói là để an ủi Tô Mạc.
Trên mặt tuấn tiếu của Tô Mạc treo lên nụ cười mê người, nói: "Không nghĩ tới Tôn công tử lại là Thái Tử Võ Quốc, tại hạ thất lễ rồi." Xem ra không cần cùng cái con cáo già xảo quyệt Vinh Vương giao tiếp, nhưng Thái Tử này giống như cũng là loại người khó đối phó a, Tô Mạc thầm nghĩ.
Tôn Hồng Vũ bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, mắt phượng tràn ngập ý cười nhìn Tô Mạc: "Thân phận của Tô công tử chỉ sợ cũng không đơn giản đi."
Tôn Hồng Vũ là Thái Tử của một quốc gia ánh mắt nhìn người tự nhiên cũng không kém, lúc trước hắn còn suy đoán Tô Mạc có phải hay không quý tộc của một tiểu quốc, nhưng sau đó Tô Mạc lại bày ra thực lực, cùng ánh mắt sáng ngời sau khi biết được thân phận của hắn, đều chứng minh Tô Mạc không chỉ có thân phận không đơn giản mà mục đích tới Võ Quốc càng không phải là du ngoạn.
Tô Mạc cầm lấy chén rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau lần giáo huấn "máu chảy đầm đìa" đợt trước Tô Mạc sẽ không bao giờ dám uống nhiều rượu nữa, cậu buông chén rượu nói: "Đương nhiên là so ra vẫn kém Tôn công tử nhiều."
Dừng một chút Tô Mạc lại nói: "Kỳ thật lần này ta tới Võ Quốc là để hoàn tất một vụ làm ăn lớn."
Nếu đều đưa ra ở ngay trước mặt hắn, như vậy vụ làm ăn tám chín phần mười có có liên quan đến hắn, vụ làm ăn gì mà muốn tìm hắn hợp tác? Tôn Hồng Vũ nhướng mày có chút hứng thú.
Tô Mạc mỉm cười nói: "Ta muốn hướng điện hạ bán mấy thứ đồ vật."
"Thứ gì? Tại sao lại muốn bán cho ta?" Tôn Hồng Vũ nghi hoặc nói.
"Bởi vì mấy thứ này chỉ có ở trong tay điện hạ mới có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất mà thôi." Tô Mạc nhìn Tôn Hồng Vũ vẻ mặt tươi cười, liền biết hắn không làm sao tin tưởng được chính mình.
Tô Mạc nhìn hắn nói: "Hơn nữa, thù lao mà ta muốn thì cũng chỉ có điện hạ mới có thể có được."
Tôn Hồng Vũ hai mắt híp lại: "Ngươi muốn cái gì?"
"Hai mươi vạn đại quân." Vừa mới nói xong, Tô Mạc lại bổ sung nói: "Tinh anh."
Tôn Hồng Vũ sửng sốt, ngay sau đó lại nở nụ cười: "Ngươi đang nói đùa sao? Hai mươi vạn đại quân còn tinh anh, ngươi cảm thấy có thứ gì đáng giá hơn hai mươi vạn tinh binh."
Tô Mạc cười không chút hoang mang nói: "Làm sản lượng lương thực Võ Quốc tăng ít nhất 30% và hiệu suất sẽ được đề cao gấp năm lần."
Tươi cười bình tĩnh dần dần cứng lại ở bên miệng, hai mắt tràn ngập ý cười đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Tô Mạc, Tôn Hồng Vũ mặt ngoài bình tĩnh nhưng chính mình lại có thể cảm giác được trái tim đang đập nhanh.
Võ Quốc không phải chỉ có hắn là hoàng tử duy nhất, vị trí Thái Tử này của hắn cũng không được củng cố như vậy, còn nữa nói ai không muốn được vạn người kính ngưỡng và được lưu danh muôn đời là một vị minh quân.
Tôn Hồng Vũ dần dần nắm chặt song quyền, kiềm chế sự kích động trong lòng, ngữ khí bình tĩnh nói với Tô Mạc: "Trước không nói ngươi có thể làm được hay không, ngươi cảm thấy chỉ bằng cái này là có thể xứng đáng với giá trị hai mươi vạn đại quân của ta hay sao?"
Tô Mạc cười nói với Tôn Hồng Vũ: "Thái Tử điện hạ, đây chính là đại công đức thiên thu muôn đời, cũng không phải 3 năm hay 5 năm sau liền là thứ vô dụng."
Hướng ghế dựa sau lưng nhích lại gần, Tô Mạc nhìn Tôn Hồng Vũ đôi mắt lóe tinh quang, khẳng định hắn đã tâm động, vì thế ở liền đổ thêm dầu vào lửa.
"Nghe nói Võ Quốc có một vị công chúa đã từng vì bệnh đậu mùa mà hủy dung, bá tánh Võ Quốc cũng phải chịu đựng đại họa mà chết đi không ít người."
Tôn Hồng Vũ cảm giác trái tim chính mình không chịu khống chế kịch liệt nhảy lên, vị công chúa bị bệnh đậu mùa mà hủy dung kia chính là muội muội một mẹ sinh ra của hắn.
Vị công chúa kia may mắn ít nhất là còn sống sót, mà đệ đệ cùng mẹ của hắn lại bởi vậy mà chết non.
"Ta có biện pháp để ngăn ngừa bệnh đậu mùa." Tô Mạc nhìn đôi mắt hắn nói.
Hắn nhìn chằm chằm Tô Mạc đã ngừng nói, sợ là chính mình đã đoán sai.
"Nếu lời ngươi nói chính là thật sự......"
"Vì tỏ vẻ thành ý ta có thể cung cấp trước kỹ thuật tưới, chờ quân đội tới Thanh Quốc rồi......" Tô Mạc cầm lấy chén rượu nhẹ nhàng nhấp miệng nói: " Kỹ thuật trồng trọt cùng kỹ thuật trị liệu bệnh đậu mùa ngươi có thể lựa chọn một cái, còn lại một cái thì chờ sau khi hai mươi vạn đại quân trở lại Võ Quốc liền sẽ về trong tay ngươi."
"Còn sợ ta nuốt Thanh Quốc không thành? Vậy nếu sau khi hai mươi vạn đại quân trở lại Võ Quốc ngươi nuốt lời thì sao? Hơn nữa ta còn không biết thân phận thật sự của ngươi và mục đích ngươi mượn binh." Tôn Hồng Vũ hỏi, Tô Mạc để lại một tay, mà hắn cũng không ngốc.
Tô Mạc xoay chén rượu nhỏ trong tay, nói: "Ta là Thái Tử Thanh Quốc Tô Mặc Trì, mục đích mượn binh là vì tiêu diệt phản tặc. Hiện trạng của Thanh Quốc điện hạ cũng có thể đi điều tra cho dù có qua vài thập niên cũng không phải là đối thủ của Võ Quốc, điểm này ta tự mình hiểu lấy lại làm sao sẽ nuốt lời."
Tôn Hồng Vũ gật đầu nói: "Việc này chúng ta tạm thời cần được bảo mật và cần lên kế hoạch lại một lần nữa một chút. Võ Quốc cũng không phải là do ta định đoạt, và ta yêu cầu muốn xem vật thật."
Tô Mạc gật đầu, Hoàng đế Võ Quốc cũng không phải là cái vị hôn quân ở Thanh Quốc chuyện gì cũng đều ném cho nhi tử của chính mình.