Bạo Quân - Dung Hằng

Chương 53: Dưới Ánh Trăng



Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư

Tô Mạc đi ra từ thư phòng, những đóa hoa nở nộ trong đêm hấp dẫn cậu bằng mùi hương, ánh trăng nhu hòa chiếu lên sườn mặt tuấn mỹ của Tô Mạc, khiến cậu trông hoàn mỹ không giống phàm nhân.

Bỗng nhiên, tiếng sáo thanh lãnh truyền đến tai Tô Mạc, Tô Mạc tuy không am hiểu gì nhiều về âm nhạc nhưng cũng nghe ra trong tiếng sáo truyền đạt một nỗi thương cảm cùng bi thương. Cậu phất phất tay đuổi đám hạ nhân trái phải, nâng bước chân đi xuyên qua khoảng sân đến nơi phát ra tiếng sáo.

Nước ao trong vắt hòn non bộ màu trắng bạc, lá sen xanh non lăn tăn bọt nước giống như những viên bích ngọc, bên bờ cỏ xanh mơn mởn từng khóm hoa tươi tranh kỳ khoe sắc mà nở rộ, nhưng hết thảy cảnh sắc tinh điêu tế trác đều trở nên mờ nhạt khi so sánh với nam nhân yêu mị giữa những bụi hoa kia.

Làn da tuyết trắng, môi đỏ tươi đẹp, lông mi thật dài giống như hai cánh bướm rung động, tóc dài đen bóng nhu thuận như sợi tơ tình gắt gao quấn quanh nhân tâm, Liễu Hi ăn mặc một thân trường y đơn bạc bó sát người ngồi ở giữa bụi hoa thổi sáo ngọc, giống như yêu tinh nửa đêm chuyên bước ra câu dẫn nam nhân.

Từ lúc bước vào hoa viên đó bước chân Tô Mạc vô thức chậm lại, cậu lắng nghe tiếng sáo bên tai chậm rãi đi trên đường mòn được lát đá cuội. Bước chân Tô Mạc ngừng lại bên bờ ao nhỏ, nhìn vầng trăng tròn tuyệt đẹp trên bầu trời kia, trong lòng thế nhưng cũng cảm nhận được một nỗi thương cảm hiếm hoi.

Trong đầu hiện ra một câu thơ linh tinh "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương". Mặc dù ở thế giới hiện đại cậu không được mấy hạnh phúc nhưng ít ra cậu vẫn được tự do vui sướng, mà ở nơi này cậu không chỉ phải thời thời khắc khắc đề phòng mạng nhỏ của chính mình mà còn phải nhọc lòng vì cái quốc gia vỡ nát này. Tuy nói đây là sự lựa chọn của chính cậu, nhưng đôi khi cậu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Tô Mạc không có lọt vào tầm mắt của Liễu Hi, cũng không lên tiếng quấy rầy hắn, tiếng sáo mang theo nỗi nhung nhớ vẫn quanh quẩn ở trong hoa viên, Tô Mạc tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống gạt bỏ hết sạch tất cả suy nghĩ, phát ngốc nhìn ánh trăng.

Không biết đã qua bao lâu ngay cả ánh trăng cũng bị cậu nhìn đến mức ngượng ngùng nấp xuống ngọn cây, lúc này Tô Mạc mới phục hồi lại tinh thần, tiếng sáo cũng đã dừng lại, cách một hồ nước đôi mắt yêu mị của Liễu Hi liếc mắt đưa tình nhìn cậu.

Ý tứ biểu đạt trong đôi mắt đó quá mức rõ ràng, Tô Mạc không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, tay phải che giấu tính cọ cọ chóp mũi nói: "Đêm đã khuya, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi."

Sau khi nói xong cậu vội vàng áp xuống rung động trong lòng xoay người đi ra ngoài. Tô Mạc biết tiết tháo của mình không nhiều lắm, nhưng ít ra vẫn còn sót lại một ít, cậu cũng không muốn hoàn toàn vứt bỏ chúng nó.

"Điện hạ."

Giọng nói trầm thấp mê người khiến toàn thân Tô Mạc tê dại, câu dẫn cậu thiếu chút nữa đã phải dừng lại bước chân quay trở lại "chà đạp" hắn một phen. Sau khi lấy lại bình tĩnh Tô Mạc nuốt nước miếng gần như chạy trối chết ra ngoài.

Nhìn Thái tử "gấp không chờ nổi" chạy ra ngoài, Liễu Hi nắm cây sáo ngọc trong tay cắn chặt răng vội vàng chạy ra khỏi bụi hoa, cùng lắm thì sau khi xong việc lại nằm ở trên giường mấy ngày, mấy tên chướng mắt trong cung đó đều không có ở bên người Thái tử, nếu còn không ra tay bây giờ thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Khi đi đến một bụi tre xanh Tô Mạc bỗng nhiên cảm thấy eo mình bị một đôi tay ôm chặt lấy, giọng nói như được tẩm xuân dược của Liễu Hi vang lên bên tai Tô Mạc.

"Điện hạ, đừng đi."

Buổi tối, Tô Mạc thường hay mặc y phục mỏng thoải mái, lúc này cậu có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể nóng bỏng của Liễu Hi đang áp sát vào người mình.

Tô Mạc cảm thấy lưng mình nóng lên, nhiệt độ toàn thân cũng tăng lên, cậu nắm chặt cổ tay Liễu Hi, miệng khô khốc nói: "Buông ra."

Liễu Hi nghe vậy không những không buông tay mà còn ôm chặt lấy eo Tô Mạc hơn, hai thân thể tiếp xúc gần hơn khiến Tô Mạc không yên, Liễu Hi hôn lên cổ nhạy cảm của Tô Mạc, cảm nhận được người trong lòng khẽ run, ánh mắt Liễu Hi tối sầm lại, đột nhiên buông tay Tô Mạc ra, chỉ nắm lấy tay cậu, kéo Tô Mạc vào trong bụi trúc.

Liễu Hi ôm Tô Mạc, hôn môi cậu. Nhận ra Tô Mạc không có ý định phản kháng, Liễu Hi hưng phấn áp môi Tô Mạc nhẹ nhàng mút, khi cảm thấy Tô Mạc hơi hé miệng khích lệ, Liễu Hi lập tức cảm thấy máu toàn thân bắt đầu sôi trào, hai tay nắm Tô Mạc càng siết chặt hơn.

Tô Mạc đắm chìm trong nụ hôn triền miên của Liễu Hi, khi phục hồi lại tinh thần mới phát hiện mình đã bị Liễu Hi đè xuống mặt cỏ xanh mướt, hai vật cứng cọ xát vào nhau, tựa hồ muốn "giao lưu tình cảm".

Có một cảm giác nóng bỏng ướt át trên ngực cậu, Liễu Hi đã cởi thắt lưng của Tô Mạc trong lúc mất tập trung, bây giờ hắn đang hôn xuống ngực cậu.

Nhiệt độ cơ thể tiếp tục tăng cao, Tô Mạc giơ tay lên, có chút không vững mà ấn vào vai Liễu Hi, thở hổn hển nói: "Không... không được."

Liễu Hi lúc đầu vẫn còn hơi sợ, nỗi kinh hoàng về khuynh hướng tàn bạo của Thái tử khi ở trên giường đã để lại một cái bóng ma lớn trên người hắn. Nhưng vẻ ngoài ngon lành của Thái tử vừa rồi khiến hắn dường như quên đi những ký ức kinh hoàng đó trong sự phấn khích của mình. Lúc này, nhìn Thái tử nằm dưới thân mình với vẻ mặt hưng phấn trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, dường như tất cả máu trong cơ thể hắn đều chảy xuống hạ bộ.

Lúc này nhìn Thái tử có vẻ rất dễ bắt nạt, Liễu Hi càng thêm có dũng khí, không thèm để ý đến lời nói của Tô Mạc, ngược lại còn dứt khoát dùng một tay kéo quần Tô Mạc xuống, sau đó cúi đầu ngậm tiểu Tô Mạc vào miệng.

Tô Mạc vừa kinh ngạc vừa sung sướng, thở hổn hển, một tay chống đỡ thân thể, một tay nắm chặt tóc Liễu Hi, hơi thở không ổn định nói: "Đừng như vậy... dừng lại......"

Một lát sau, Liễu Hi thật sự dừng lại, Tô Mạc cảm thấy một thoáng trống rỗng, nhưng rồi ngón tay thon dài của Liễu Hi lại chạm vào lối vào, nhẹ nhàng xoa nắn, ngay lập tức, một luồng khoái cảm như điện giật chạy khắp người cậu, khiến Tô Mạc theo phản xạ co thắt lại cơ bắp, nhưng điều đó chỉ khiến cậu cảm nhận rõ hơn ngón tay đó, Tô Mạc run rẩy không nhịn được mà nắm chặt lấy nó.

"Đi...trở về đã."

Không biết có bao nhiêu thái giám cùng cung nữ đang đứng ngoài hoa viên này, Tô Mạc thực sự không muốn biểu diễn tiết mục "dã chiến" trực tiếp trước mặt người khác.

Nhưng Liễu Hi đã hoàn toàn bị cảnh xuân này mê hoặc, lại không muốn di chuyển nửa bước, nếu không phải tình huống không cho phép, hắn đã sớm tiến vào rồi.

Một giọng nói trầm thấp, gợi tình vang lên bên tai Tô Mạc: "Chúng ta im lặng thì bọn họ sẽ không nghe thấy được đâu."

Thấy biểu tình của Tô Mạc vẫn còn chút mâu thuẫn, Liễu Hi cúi xuống liếm môi Tô Mạc một cách vô cùng khiêu gợi, giống như lúc nãy hắn liếm dương vật của Tô Mạc vậy. Những hình ảnh khiêu gợi và cảm giác cơ thể hiện ra khiến Tô Mạc bị cuốn vào vòng xoáy dục vọng, không thể thoát ra được nữa.

Ngón tay bên trong cơ thể cậu đã biến thành hai ngón, hiện tại đang duỗi ra, thăm dò bên trong, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó. Tô Mạc biết hắn đang tìm kiếm thứ gì, quay đầu không dám nhìn khuôn mặt càng thêm mê người của Liễu Hi, nếu không cậu không đảm bảo sẽ không trực tiếp đẩy hắn xuống rồi tự mình ngồi lên.

Tô Mạc nằm trên bãi cỏ phủ đầy lá trúc, thở hổn hển, tứ chi mềm nhũn như miếng thạch.

Trăng đã khuất khỏi bầu trời, rừng trúc nhỏ càng thêm tối tăm, Tô Mạc vẫn không nhịn được xấu hổ lấy tay che mắt.

Đột nhiên, một luồng điện chạy qua cơ thể, Tô Mạc run rẩy, rên lên một tiếng.

"Thì ra nó ở đây."

Liễu Hi tìm đúng chỗ, tiếp tục xoa nắn ở chỗ đó, thành vách quanh ngón tay hắn run rẩy, không khỏi tự hỏi nếu như bên trong là dương vật của hắn thì sẽ sung sướng biết bao nhiêu.

Liễu Hi tăng tốc động tác tay, khiến Tô Mạc vừa sung sướng vừa khó chịu, cậu siết chặt những ngón tay quanh co của Liễu Hi trong cơ thể mình, nói: "Đừng làm như vậy nữa...vào đi..."

Nghe xong những lời này, Liễu Hi rút ngón tay ra, tháo đai lưng, chậm rãi đưa dương vật nóng hổi và thô to của mình vào trong Tô Mạc, bởi vì không có dầu bôi trơn, Liễu Hi không dám động đậy quá nhiều, cố gắng kiềm chế ham muốn mãnh liệt muốn đâm vào thật sâu thật mạnh, mà chỉ nhẹ nhàng ra vào.

Thân thể đã đầy ắp, Tô Mạc lại càng cảm thấy trống rỗng hơn, thân thể nhợt nhạt dưới thân Liễu Hi không nhịn được vặn vẹo, trong bóng tối càng phát ra tiếng rên rỉ khó kiềm chế.

Liễu Hi không nhịn được nữa, bôi chút nước bọt lên chỗ tiếp xúc, sau đó lập tức đâm sâu vào. Tô Mạc không nhịn được hét lên một tiếng, nhưng sau đó trái với dự đoán của Tô Mạc, Liễu Hi không tiếp tục thiết lập nhịp điệu cứng rắn nữa mà bắt đầu nhẹ nhàng mà nhanh chóng tiến vào bên trong.

Khi hắn cảm thấy Tô Mạc không thể chịu đựng được nữa, hắn dùng chân cậu móc vào eo mình, âm thầm thúc giục, lúc này mới mạnh mẽ đâm sâu vào nơi nhạy cảm nhất bên trong Tô Mạc, khiến Tô Mạc mỗi lần đều phải hét lớn.

Môi và tay của hắn cũng không nhàn rỗi, liên tục đốt cháy ngọn lửa trên người Tô Mạc, trêu chọc tất cả những chỗ nhạy cảm một cách điêu luyện, chỉ trong chốc lát đã khiến Tô Mạc phải giơ cờ trắng đầu hàng hoàn toàn.

Khoái cảm mãnh liệt khiến toàn thân Tô Mạc run rẩy, chất lỏng nóng hổi nhớp nháp nhanh chóng phun lên bụng Liễu Hi, để lại một vệt sáng bóng khi trượt xuống nơi họ đang giao thoa, âm thanh ướt át vang vọng trong không khí khiến cảnh tượng càng thêm khiêu gợi. Sự co thắt của thành trong quanh dương vật Liễu Hi như thể bị bao bọc chặt trong một chiếc găng tay nhung ướt, khiến hắn hoàn toàn mất kiểm soát, ép hai chân Tô Mộc vào ngực mình và thúc vào ra dữ dội.

Tô Mac đang ở giữa cao trào, gần như không thở nổi vì nhịp thúc nhanh và mạnh mẽ này, chỉ có thể nhíu mày cầu xin tha thứ: "Chậm...... a...... chậm lại......"

Không biết câu nào của Tô Mạc đã chạm đến cực hạn của hắn, Liễu Hi không những không chậm lại mà còn tiến vào sâu hơn và nhanh hơn.

Phải đến khi tiểu đệ giữa hai chân Tô Mạc run rẩy đứng dậy lần nữa, Liễu Hi mới đâm vào Tô Mạc lần cuối, bắn ra toàn bộ tinh dịch.

Một lúc sau, những tiếng động dữ dội hơn vang lên trong khu rừng trúc nhỏ tối tăm.

.

.

.

Hồ thái y cầm phương thuốc Vân Phi Yên đưa cùng mọi người trong Thái Y Viện nghiên cứu suốt mấy đêm, sau khi xác nhận phương thuốc không có vấn đề gì liền bắt đầu kế hoạch định chế thuốc giải độc cho Tô Mạc.

Chỉ là trong cơ thể Tô Mạc có quá nhiều độc tố, có thể sống đến nay ngoại trừ nhờ võ công cao cường của cậu ở ngoài cũng có một chút may mắn, độc Hương Lan tuy lợi hại nhưng cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Hiện tại đám người Hồ thái y rối rắm chính là đến tột cùng nên dùng một lần mạnh mẽ cưỡng ép lấy tất cả độc dược ra, hay là thật cẩn thận duy trì sự cân bằng trong cơ thể Thái tử.

Tô Mạc ngồi ở thủ vị trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: "Phương pháp nào ít nguy hiểm hơn?"

Hồ thái y dưới ánh mắt thúc giục của một đám đồng liêu, đi đến trước mặt Thái tử đáp lời: "Khởi bẩm điện hạ, hai loại phương pháp trên đều có nguy hiểm, loại thứ nhất là dùng sức đẩy tất cả độc dược ra ngoài, không chỉ tổn hại đến nguyên khí của ngài, mà còn bởi vì võ công ngài tu luyện quá mức bá đạo, sẽ tạo thành phản phệ nghiêm trọng lúc ngài lọt vào thời điểm suy yếu nhất."

"Vậy còn loại thứ hai thì sao?" Tô Mạc nhìn ông hỏi.

Hồ thái y nói: "Loại thứ hai là phương pháp phân ra nhiều lần rút từng chút độc tố ở trong cơ thể ngài, nhưng vì trong cơ thể ngài có quá nhiều độc tố, một mặt thuốc ở trên người ngài có thể là giải dược đồng thời cũng là độc dược."

"Hậu quả thì thế nào?" Tô Mạc hỏi.

Hồ thái y lau lau mồ hôi trên đầu nói: "Mỗi lần dùng thuốc giải đều có khả năng biến thành thuốc độc, sinh mệnh của điện hạ ngài sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào."

Tô Mạc nhíu nhíu mày nói: "Không cách nào khác sao?"

Hồ thái y nói: "Nếu có một người có công lực ngang bằng hoặc cao hơn điện hạ, có thể khống chế được nội lực mất kiểm soát trong cơ thể khi điện hạ suy yếu nhất, thì có 90% khả năng khiến độc tố trong cơ thể ngài được giải trừ ngay lập tức."

Người có công lực giống mình, trong đầu Tô Mạc lập tức hiện ra khuôn mặt anh tuấn lạnh băng của Cố Vân Châu.

Tô Mạc gật gật đầu nói: "Ta biết rồi, bây giờ cứ theo phương pháp thứ nhất mà chuẩn bị, khi thời cơ chín muồi ta sẽ thông báo cho các ngươi."

Vừa nghe Tô Mạc lại quên mất tôn xưng, Hồ thái y hai chân mềm nhũn cũng không dám nhắc nhở Tô Mạc, vội vàng cáo từ nói: "Vâng, vi thần cáo lui."

Những người khác cũng vội vàng theo Hồ thái y cáo lui. Không thể trách bọn họ dù sao Tô Mạc xây dựng ảnh hưởng đã lâu, những người này mỗi lần nhìn thấy Tô Mạc liền không thể hô hấp bình thường hoặc đều trở nên cảnh giác.

Lần trước Cố Vân Châu giúp mình bảo vệ cho khe hở ở Tây Giang, mới khiến cho mưu kế xả nước đập chặn đại quân Võ Quốc của Vân Phi Vũ không thể thực hiện được. Tô Mạc thật sự ngượng ngùng khi phải nhờ đến sự giúp đỡ của hắn một lần nữa, nhưng lo lắng cho mạng nhỏ của mình gặp nguy*, Tô Mạc đành phải da mặt dày, để Thi Nặc viết phong thư tự mình kí tên đưa đến một chi nhánh của Lăng Vân Các.

(*) Gốc là kham ưu: chỉ những sự lo lắng, rầu rĩ hay vấn đề cấp bách có tầm ảnh hưởng nhất định nhưng vẫn chưa giải quyết được

Đến nỗi tại sao Tô Mạc không tự mình viết thư, Tô Mạc tỏ vẻ người không trải qua việc huấn luyện chuyên nghiệp thì xem không hiểu chữ cậu viết.

Huyền nhai tuyệt bích, mây khói lượn lờ, tựa như những tòa tiên đảo lơ lửng giữa không trung.

Lăng Vân Các danh xứng với thực, nó tọa lạc trên một vách núi chênh vênh, không có bất cứ con đường nào đi thông qua nó, đây cũng là một trong những lí do khiến nó vẫn đứng vững cho đến nay dù thân là kẻ thù của tất cả tổ chức ám sát khắp thiên hạ.

Trên đỉnh đầu là mặt trời mới mọc, dưới chân một tấc cách ở ngoài là vực sâu vạn trượng bị mây mù che kín, người thường nhìn thôi cũng đã thấy sợ, nhưng Cố Vân Châu đứng ở trên hiểm địa lại ngay cả ánh mắt cũng không có một chút dao động nào.

Ánh mặt trời vàng rực đem bóng dáng của hắn kéo ra cực dài, giống như một pho tượng đá đã tồn tại từ xưa.

Một hắc y nhân trẻ tuổi biểu tình hoàn toàn trái ngược với Cố Vân Châu, vẻ mặt tặc cười đi đến phía sau Cố Vân Châu, nói: "Các chủ, Thái tử Thanh Quốc gởi thư nè."

Trên mặt vẫn không có biểu tình gì, tay phải lại duỗi tới thanh niên hắc y nhanh chóng thức thời đưa tin tức qua, tuy rằng rất tò mò nhưng cũng không dám vượt qua nửa bước.

Thái tử Thanh Quốc, Tiếu Nghị đã từng nghe nói qua, trong lời đồn hắn là Tuyệt thế Ma vương yêu thích giết người cùng cường đoạt dân nam. Ba năm trước đây Diệp Thanh Phong bị Thái tử chộp tới tay sau đó Diệp Hạo Lâm nghĩ cách cứu viện lại bị trọng thương mà quay trở về, lúc sau Lăng Vân Các liền không tiếp các đơn có liên quan đến Thái tử Thanh Quốc.

Nhưng mà, nửa năm trước Cố Vân Châu đã bảy tám năm không tiếp đơn không biết vì lí do gì lại nhận cứu Diệp Thanh Phong. Từ đó về sau Tiếu Nghị liền cảm giác các chủ nhà mình có chút không đúng lắm.

Mặc dù hắn vẫn cả ngày luyện kiếm dưới ánh nắng, ánh trăng, sao, mưa to, tuyết lớn gì đó, nhưng lại cho người ta cảm giác khác biệt, nếu trước kia là loại cảm giác nguy hiểm, vậy thì gần đây chính là cái loại cảm giác từng trận gió âm thổi qua đến sởn cả tóc gáy.

Tiếu Nghị duỗi dài cổ nhìn Cố Vân Châu đang đọc thư, sau đó buông tay nhậm phong đem hắn thổi đi. Đột nhiên, Tiếu Nghị cảm giác áp suất không khí chung quanh đột nhiên hạ thấp, dọa hắn vội vàng lui về phía sau vài chục trượng, sau đó Tiếu Nghị liền nhìn thấy giấy viết thư còn chưa rơi xuống huyền nhai thì đã bị Cố Vân Châu trong nháy mắt chém thành bông tuyết, bay xuống dưới huyền nhai.

Cảm giác độ ấm xung quanh chợt hạ thấp hai độ, Tiếu Nghị nhịn không được đánh cái rùng mình lại ở trong lòng âm u suy đoán: "Chẳng lẽ khi các chủ đi cứu Diệp Thanh Phong bị Thái tử Thanh Quốc XX gì đó, nhưng nếu thật sự là như vậy thì sao các chủ có thể bỏ qua cho hắn?"

Chẳng lẽ là các chủ bị XX đến mức sinh ra cảm tình?

Tiếu Nghị vẻ mặt như bị sét đánh nhanh chóng đem cái suy nghĩ dìm người chết đuối này vứt ra khỏi đầu, trước không nói đến Thái tử Thanh Quốc kia có ba đầu sáu tay chuông đồng mắt to mặt mày khả ố, ngay cả các chủ cũng giống như người có cái xác không hồn có thể sinh ra được cảm tình hay sao?

Cố Vân Châu không để ý đến tên thuộc hạ đầu óc được nhét một đống rơm ở phía sau, nâng chân đi về phía trước một bước, thân thể mất đi trọng tâm lập tức ngã xuống, Cố Vân Châu rơi cực nhanh xuống hai mắt híp lại chống đỡ lại cơn gió mạnh. Nửa khắc sau hắn đi xuyên qua mây mù một khu rừng rậm lớn màu xanh lục liền ánh vào mi mắt, thân Cố Vân Châu vẫn ở giữa không trung lập tức thuần thục thay đổi dáng người nhẹ nhàng đạp trên một nhánh cây của một cái cây thô tráng, ngay sau đó giống như một con ác điểu trong chớp mắt đã biến mất ở trong rừng cây.

Tô Mạc vừa mới lâm triều xong đi ra khỏi điện Thái Hòa liếc mắt một cái liền thấy được Cố Vân Châu đứng ở nơi cao nhất trong cung Thái tử, dáng người hắn thon chắc thon dài ẩn chứa uy lực to lớn, ánh mắt giống như kiếm của hắn đều lạnh băng mà nguy hiểm. Tô Mạc có chút kinh ngạc, một là cậu không ôm hy vọng gì với Cố Vân Châu, hai là cậu càng không nghĩ tới Cố Vân Châu sẽ tới nhanh như vậy, chẳng lẽ gần đây hắn vừa lúc có việc ở hoàng thành sao? Tô Mạc mắt sáng rực lên, như một mũi tên nhọn bay ra ngoài.

_____________________________

Hé nhô mn, tui up chương trước ngày thì nè ^^

Vs cả sốp chúc mấy bạn nữ 20/10 zui zẻ nha, mặc dù hơi trễ một tí (⇀‸↼‶)