Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 56: Tranh luận



Giọng Lệ Tiêu áp rất thấp, mang theo tận lực uy hiếp, mà lời này Tống Tụng nghe vào tai lại không chút nào cảm thấy sợ sệt. Y xoay mặt không để ý tới, tay hắn đặt ở bụng y chậm rãi rời, chậm rãi đưa về phía nách y.

Động tác của hắn rất chậm, mà Tống Tụng đã nhận ra được hắn muốn làm gì, tuy rằng tay hắn còn chưa tới mục đích, cả người đã bắt đầu có cảm giác ngứa thịt.

Tống Tụng cười khúc khích, lập tức nghiêng người cuộn mình lên ôm lấy cái tay kia, "Làm gì nha?"

Y đưa lưng về phía Lệ Tiêu, bóng lưng như động vật nhỏ vô hại. Lệ Tiêu nghiêng người tiến lên, thuận thế nhấc lên, trực tiếp ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng phun ra một hơi vào tai y, âm thanh trầm thấp từ tính lại vang lên bên tai: "Tụng nhi xấu xa."

Tai Tống Tụng tê dại một trận, nhịn không được rụt cổ lại, lập tức bị Lệ Tiêu đè lại: "Cẩn thận vết thương."

Y đích xác cũng cảm thấy đau đớn, ngoan ngoãn không động đậy nữa. Y giờ khắc này nghĩ vẫn là rất sợ, mình chỉ cách tử vong một đường, nếu như thanh đao kia lại gần một tấc, cổ y không chỉ là chảy máu, mà là sẽ phun máu.

Ánh mắt Lệ Tiêu dừng trên băng gạc, hai người đều không nói gì thêm, mãi đến tận khi Tống Tụng mở miệng: "Điện hạ có tính toán gì chưa?"

"Tiền tuyến đại thắng, người Kim liên tục bại lui, trong bóng tối phái người đến kinh đô khuấy nước cũng là hợp tình hợp lý. Đây ngược lại là làm bản vương có một suy nghĩ mới. Chúng ta có thể noi theo kế này, bọn họ nếu tiền tuyến đã hỏng, hậu phương cũng loạn lên, rất thú vị."

"Việc này còn phải tỉ mỉ mưu tính mới được."

Giờ khắc này trong Dưỡng Tâm điện, Hoành Nhân Hoàng đế đang đọc sách. Hắn vốn tóc đen, từ lúc Triệu Hoàng hậu qua đời đã trắng đi rất nhiều, những năm này vì Lệ Tiêu tìm y hỏi thuốc, còn phải vất vả quốc sự, thân thể cũng càng ngày càng tệ.

Mà ngay cả như vậy, hắn đến cùng vẫn là Hoàng đế, cho dù là chỉ cần ngồi xuống chỗ đó, cũng đủ để cho lòng người thấy sợ hãi.

Tần Hoàng hậu không hiểu ra sao bị gọi tới nơi này đã có một khắc, mà Hoàng đế thủy chung không nói một lời. Hắn không nói lời nào, nàng cũng chỉ có thể ngồi như vậy. Mỗi lần Hoàng đế lật sách, cũng làm trong lòng nàng hơi lạnh lẽo. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Mãi đến tận khi đối phương tựa hồ đọc sách mệt, Đậu công công tiến lên nhận lấy sách, Hoàng đế mới rốt cục xoay mặt, nói: "Hoàng hậu tới à."

Hắn giống như vừa mới phát hiện, nói: "Người đến, dâng trà."

Hoàng hậu đứng lên nhận ly trà, lòng nghi ngờ không thôi. Chuyện ngày hôm qua nàng cũng cảm thấy khó giải thích được, không biết đến tột cùng là người phương nào gây nên, mà luôn cảm thấy chuyện có chút âm mưu trong đó.

"Thái tử hai ngày nay có đến gặp ngươi không?"

"Thái tử xưa nay hiếu thuận, thường đến bái phỏng."

Hoành Nhân Hoàng đế gật gật đầu, nói: "Là hài tử tốt. Trẫm chuẩn bị cho nó theo Tiêu nhi quản lý dân chạy nạn, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Xin nghe bệ hạ dặn dò."

"Chuyện tối ngày hôm qua vẫn phải tra rõ. Bây giờ Phó Chiêu bỏ mạng, nhân thủ không đủ, Tần Ninh vẫn phải nhanh chóng phục hồi nguyên chức, trở về giúp trẫm mới được."

Sắc mặt Hoàng hậu chưa thay đổi, ánh mắt càng ngày càng nghi ngờ không thôi, nói: "Vì bệ hạ phân ưu giải nạn, đây là Tần gia phải làm."

"Được rồi, ngươi về đi."

Hoàng hậu uống trà, đứng dậy cáo lui ra ngoài, mồ hôi lạnh đã ướt toàn thân. Nàng ngồi kiệu nhỏ về tới tẩm cung, lập tức xụi lơ trên ghế. Nhũ mẫu bưng nước trà lên cho nàng, lo lắng nói: "Bệ hạ nói gì với ngài?"

"Hắn nói cho Thái tử theo Lệ Tiêu đi quản lý dân chạy nạn, còn để Nhị đệ phục hồi nguyên chức."

"Đây là chuyện tốt nha! Nương nương sao lại kém sắc thế?"

"Chuyện tốt đẹp gì!" Hoàng hậu buồn bực nói: "Hậu cung không được tham gia vào chính sự, chuyện như vậy, hắn có thể thương nghị với triều thần ở trên triều, có thể nghị luận với triều thần ở thư phòng, gọi Bổn cung đi để làm gì?!"

Nhũ mẫu bị nàng nói mà lòng nguội nửa đoạn: "Nương nương cảm thấy bệ hạ..."

"Hắn hoài nghi hôm qua ám sát Tống Tụng là Bổn cung làm, nhưng hắn không nói rõ, Bổn cung cũng không tiện chủ động giải thích." Tay Hoàng hậu đỡ trán, nhũ mẫu lập tức tiến lên giúp nàng xoa bóp, nghe nàng lẩm bẩm nói: "Hai ngày này Bổn cung dựa vào phụ thân bệnh nặng xuất cung nhiều lần, còn có chuyện cũ Lệ Tiêu nhắc tới kia... Ta có dự cảm, hắn sẽ không tha cho ta."

Giờ khắc này Hoàng đế tựa hồ treo một thanh trường kiếm trên đầu nàng, mà thanh kiếm này cũng không biết lúc nào có thể rơi xuống.

Hoàng hậu nhắm mắt lại, âm thanh gần như nói mớ: "Lòng hắn thiên vị, hắn chỉ thương Lệ Tiêu... Ngươi xem, thuốc của Lệ Tiêu mới có, hắn không thể chờ đợi được nữa ám chỉ ta, mặt mũi của Thái tử cũng không có tác dụng."

"Nương nương, ngài cũng không cần nghĩ nhiều như thế, bệ hạ xưa nay nhân từ..."

"Dù nhân từ hắn cũng là Hoàng đế." Hoàng hậu cười khổ, mũi mơ hồ xót, nói: "Bổn cung chỉ có thể buông tay." 

Lệ Dương vào, Hoàng hậu đang ngồi ở hành lang sau tẩm cung châm trà, dụng cụ uống trà quy củ bày trên bàn dày. Đầu nàng tùy tiện búi, không thêm bất kỳ vật trang sức nào, nghe giọng hắn thỉnh an, chỉ nói: "Ngồi xuống đi."(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lệ Dương ngồi xuống đối diện nàng, ánh mắt rơi vào ly trong tay nàng, nói: "Mẫu hậu hôm nay sao nhàn hạ thoải mái vậy?"

Hoàng hậu nở nụ cười, ánh mắt chăm chú châm trà, nói: "Hôm nay dùng là bạch trà thượng hạng, ngươi nếm thử xem, như thế nào."

Lệ Dương nhận ly, nhấp một hớp, lập tức thán phục: "Mẫu hậu pha trà thật sự là tuyệt nhất, nhi thần bội phục."

"Ngươi đúng là dẻo miệng." Hoàng hậu lười biếng nói: "Mấy ngày nay ngươi đi cùng đại hoàng huynh, hắn có cho ngươi sắc mặt tốt không?"

"Đại hoàng huynh từ sau khi trúng độc, nhất quán như vậy, dù cho đối với Thư nhi cũng là vẻ mặt không hề dễ chịu, chúng ta cũng đã quen rồi."

Hoàng hậu nhìn nhi tử của mình.

Lệ Dương và Lệ Tiêu có ba phần tương tự, mà tính cách lại rất giống Hoành Nhân Hoàng đế. Hắn lúc còn trẻ cũng là như thế này, không cười cũng giống như đang cười, ôn ôn hòa hòa, rất có vài phần tác phong quân tử. Hắn xưa nay là dù tức giận, cũng rất ít khi nổi nóng như người bình thường. Hoành Nhân Hoàng đế giận dữ, sẽ rất yên tĩnh, trầm mặc, có lúc sẽ thở dài, cau mày.

"Ngươi rất giống phụ hoàng ngươi." Hoàng hậu nói: "Đáng tiếc phụ hoàng ngươi là trưởng tử đích tôn, mà ngươi không phải."

Lệ Dương trong nháy mắt cảm thấy sắc bén trong giọng nói nàng, mà giương mắt nhìn, thần sắc nàng vẫn như cũ không thay đổi. Hắn không chắc lắm: "Mẫu hậu hôm nay là thế nào thế?"

"Bổn cung năm đó gả cho phụ hoàng ngươi là tiểu thiếp, cái này, đại biểu vĩnh viễn là người thứ hai, nhi tử của ta cũng thấp hơn người ta một đầu."

Sắc mặt Lệ Dương hơi đổi một chút, nói: "Mẫu hậu nói cẩn thận chút, ta vẫn không thấp hơn ai một đầu."

"Ngươi làm sao so ra không thấp hơn người khác một đầu?" Hoàng hậu nói: "Ngươi xem ngươi, đáng thương biết bao, dù cho thành Thái tử, còn phải xem sắc mặt Lệ Tiêu."

Lệ Dương không còn gì để nói, chốc lát lại nói: "Hắn là huynh trưởng, dù cho ta là Thái tử, hắn cũng vĩnh viễn là huynh trưởng, ta nhường hắn là phải... Mẫu hậu không cần bất bình vì ta, huống chi, ta vốn chỉ là số may mới làm Thái tử, nến hắn không bị kẻ gian làm hại..."

"Cái gì là kẻ gian làm hại! Đây là mệnh của hắn, cũng là mệnh của ngươi. Ngươi đã là Thái tử, đã là trưởng tử, ngươi bây giờ có được hết thảy đều là ngươi nên có được! Lệ Dương, ngươi phải nắm lấy cơ hội này, ngươi phải cho phụ thân ngươi nhìn thấy ngươi giỏi hơn hắn!"

Lệ Dương do dự một chút, nói: "Nhưng... Ta cũng không giỏi bằng hắn mà."

"..." Hoàng hậu tựa hồ bị hắn làm cho nghẹn một hơi, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một luồng bi thương, "Bổn cung từ lúc gả cho phụ hoàng ngươi, vẫn phải xem sắc mặt Triệu Tuệ sống. Thật vất vả nàng chết rồi, lẽ nào sau này ta phải nhìn sắc mặt Lệ Tiêu sống sao?!"

Lệ Dương nhíu mày lại, nói: "Hắn là tiểu bối, tiến cung cũng chỉ là vấn an phụ hoàng cùng tổ mẫu, ngài quanh năm suốt tháng có thể gặp hắn mấy lần? Làm sao sẽ có loại ý nghĩ này?"

"Bây giờ là như vậy, vậy nếu như hắn lên ngôi thì sao? Một khi hắn đăng cơ, bổn cung phải nhìn mặt hắn mà thở."

Ngữ khí Lệ Dương ôn hòa: "Dù cho hắn lên ngôi, cũng thật sự sẽ không làm khó ta. Theo quy củ, đơn giản là chúng ta cùng xuất cung kiến phủ, dù cho không làm Thái tử, nhi thần cũng sẽ phụng dưỡng ngài." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Theo quy củ, xác thực sẽ như vậy.

Hoàng hậu trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói sao với hắn. Lệ Dương cái gì cũng không biết, hắn còn đang suy nghĩ vô luận huynh đệ nào đăng cơ cũng không đáng kể. Hắn không thèm để ý mình là Vương gia hay là Hoàng đế, bởi vì hắn tin tưởng huynh đệ liền tâm, buồn cười cái gọi là huynh đệ liền tâm.

Hoàng hậu bỗng nhiên bật cười, nàng nói: "Ta hiểu được, ta rốt cuộc hiểu rõ..."

"Mẫu hậu đang nói cái gì?"

"Phụ hoàng ngươi năm đó thực hành giáo dục, kỳ thực chính là vì tẩy não cho các ngươi. Hắn nói cho các ngươi huynh hữu đệ cung, nói cho các ngươi quy củ nhân luân, nói cho các ngươi trưởng ấu tôn ti, kỳ thực đơn giản chỉ là muốn nói cho các ngươi, các ngươi phải nghe Lệ Tiêu, phải tôn kính Lệ Tiêu, đồ của Lệ Tiêu chính là của Lệ Tiêu, các ngươi không nên tranh, không nên cướp. Hắn mới bắt đầu đã lót đường cho Lệ Tiêu... Ngươi kẻ ngu này, ta cũng là một kẻ ngu, ta vì sao lại cảm thấy đây là đang vì ngươi..."

"Mẫu hậu!" Lệ Dương nói: "Ngài đang không quy củ."

"Ngươi xem ngươi kìa." Hoàng hậu cười: "Thật sự là đồ ngốc, ta ở đây nói gì phụ hoàng ngươi cũng sẽ không nghe được. Dương nhi, ngươi lẽ nào không có lúc không cam lòng sao? Ngươi thật vất vả một cước đạp Lệ Tiêu xuống, hiện tại hắn lại muốn bò lên, ngươi không có cảm giác nguy hiểm sao?"

Lệ Dương nhíu mày lại: "Ta không cướp đồ của đại hoàng huynh, ta chỉ là thuận theo tự nhiên tiếp nhận, bằng không tại sao phụ hoàng không lựa chọn Ngũ nhi làm Thái tử? Mẫu hậu, ngài thật sự cả nghĩ quá rồi. Ta không cần thiết có cảm giác nguy hiểm, bởi vì ta chưa từng làm chuyện có lỗi với đại hoàng huynh. Dù cho hắn lên ngôi, hắn cũng sẽ không thương tổn ta. Ngài cũng giống vậy, phải rộng lượng, thuận theo dĩ nhiên là được. Cuộc sống của chúng ta không có bất kỳ thay đổi nào, đơn giản chỉ là từ trong cung dời ra ngoài, chuyển sang nơi khác ở mà thôi."

Hoàng hậu cúi đầu, qua một lát mới cười: "Dương nhi nói rất đúng, là mẫu hậu cả nghĩ quá rồi... Dương nhi, ngươi cảm thấy ngươi làm Thái tử, là ông trời cho ngươi làm sao? Ngươi có muốn cảm tạ kẻ gian khiến đại hoàng huynh ngươi trúng độc không?"

Lệ Dương trầm mặt xuống, nói: "Mẫu hậu tại sao lại hi vọng ta như vậy? Ta đương nhiên chung mối thù với đại hoàng huynh, nếu như hắn vẫn luôn khỏe mạnh, cũng sẽ không biến thành tính cách như bây giờ. Ta tình nguyện không cần vị trí Thái tử, cũng hi vọng tất cả mọi người trong nhà bình an, sao phải bởi vì được lợi mà cảm ơn người hại hắn?"

Mặt Hoàng hậu hiện ra một luồng uể oải sâu sắc, "Năm đó phụ hoàng ngươi vì cùng Triệu Hoàng hậu một đời một kiếp một đôi người, cũng từng cam nguyện vứt bỏ vị trí Thái tử... Phụ hoàng ngươi nói rất đúng, Lệ Tiêu thích hợp chỗ ngồi kia hơn ngươi, bởi vì hắn giống Triệu Hoàng hậu hơn."

"Sao lại thế." Lệ Dương cũng không vì nàng khen Lệ Tiêu mà có cảm xúc gì, mà chỉ hiếu kỳ nói: "Triệu Hoàng hậu rõ ràng rất ôn nhu, nàng trước đây đối với huynh đệ chúng ta đều rất tốt, mẫu hậu sao lại cảm thấy đại hoàng huynh như nàng được?"

"Ngươi sai rồi." Hoàng hậu lắc đầu, nói: "Triệu Hoàng hậu hiểu rõ, nàng chỉ làm chuyện nàng cho là đúng. Bụng dạ nàng cực sâu, lúc ôn nhu thì ôn nhu hơn bất kì ai, lúc tàn nhẫn thì tàn nhẫn hơn hết thảy."

Lệ Dương nói: "Dù như thế nào, nàng sẽ không làm thương tổn người thân của mình."

Lần này, Hoàng hậu trầm mặc rất lâu, mới nói: "Ngươi về đi."

Lệ Dương cũng không ở thêm, đứng lên hành lễ, nói: "Nhi thần ngày mai quay lại nói chuyện với mẫu hậu. Ngài rộng lượng chút, không nên nghĩ nhiều."

Hắn quay người rời đi, không lâu, nhũ mẫu thiếp thân đi tới, nhẹ giọng nói: "Thái tử điện hạ dặn dò nô tỳ pha trà an thần cho ngài, giúp ngài nghỉ ngơi thật tốt, đây là quan tâm ngài đấy."

"Ừm." ánh mắt Hoàng hậu rơi vào ngọn núi giả, nói: "Bổn cung một đời lót đường cho nó, mà may là, con đường này dù cho không lót được, nó cũng còn có đường khác có thể đi."