Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 101



“Có thể nha!” Sở Thiền Hoàng cười nói.

Sau đó đi tới trước mặt Lâm Hiên, hướng về phía Lâm Hiên cúi đầu xuống, trong miệng phát ra thanh âm mềm mại: "Chủ nhân ~"

Giá trị nhan sắc của Sở Thiền Hoàng không cần phải nói nhiều.

Lúc này, trên người mặc trang phục công sở, một đôi chân dài phủ lụa đen khép lại, cúi người với Lâm Hiên, giống như một nữ thư ký ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Lâm Hiên vốn tưởng rằng muốn thu phục Sở Thiền Hoàng ít nhiều phải tốn chút sức lực.

Không nghĩ tới lại suôn sẻ như vậy.

“Chủ nhân ~ đến cùng lão nương ta chơi đùa đi!”

Tuy nhiên, ngay sau đó, thái độ của Sở Thiền Hoàng đột nhiên thay đổi.

Trong tay nàng không biết khi nào đã có thêm hai chiếc búa đồng, hướng về phía đầu Lâm Hiên đập xuống.

Chiếc búa đồng có kích thước bằng quả bí ngô, thoạt nhìn không hề nhẹ. Nhưng lại bị Sở Thiền Hoàng dễ dàng sử dụng trong tay.

Nếu như bị đập trúng một cái, không chết cũng tàn phế.

Hai chữ "chủ nhân" đầu tiên làm cho người ta tê dại, nửa câu sau, lại là thô kệch phóng khoáng.

Lâm Hiên mạnh mẽ rút lui.

Ầm ầm!

Chiếc búa đồng rơi xuống không trung, nện trên mặt đất, tạo ra một tiếng động lớn.

Sàn bê tông cường độ cao trực tiếp bị đập ra một cái hố lớn.

Có thể thấy được g chiếc búa đồng có kích thước bằng quả bí ngô cứng đến cỡ nào.

Ở giữa hai búa đồng, còn có một sợi xích sắt nối liền với nhau.

Một búa thất bại, động tác của Sở Thiền Hoàng cũng không ngừng, một cước đá búa đồng trên mặt đất lên.

Sau đó, nắm lấy sợi xích ở giữa búa đồng, bắt đầu múa nó.

Oanh oanh oanh!

Nơi búa đồng đi qua, trời long đất lở. Không có gì có thể ngăn cản được nó.

Mỗi khi chiếc búa đồng đập xuống, cả tòa nhà như rung chuyển.

Thật khó để tưởng tượng một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ đồ công sở lại có thể sử dụng vũ khí bá đạo như vậy.

Chỉ riêng trọng lượng của chiếc búa đồng này đã là quá sức đối với các võ giả bình thường.

"Sư phụ, đừng chạy trốn, lại đây cùng ta chơi đùa đi!" Sở Thiền Hoàng vừa công kích Lâm Hiên vừa nói lớn.

Lâm Hiên đương nhiên không phải sợ Sở Thiền Hoàng, hắn chi là đang muốn nhìn xem thực lực của Sở Thiền Hoàng như thế nào.

Bởi vậy mới không ngừng tránh né.

Sở Thiền Hoàng liên tục công kích một trăm tám mươi chiêu liên tiếp, nhưng cũng không thể đánh trúng Lâm Hiên.

Cô ngừng tấn công.

Một cái búa đồng bị cô giẫm lên dưới chân, một cái được giữ trên vai cô.

Bộ ngực đầy đặn hơi phập phồng. Đôi mắt đẹp hung ác nhìn Lâm Hiên.

“Lâm Hiên, nếu ngươi có bản lĩnh thì đứng yên một chỗ cho lão nương đánh một búa đi!”

Sau khi thở dốc một lát, Sở Thiền Hoàng dùng bàn tay mảnh khảnh, chỉ vào Lâm Hiên.

"Được." Lâm Hiên híp mắt nói.

Khoảnh khắc tiếp theo, Sở Thiền Hoàng lại đá búa đồng lên, nắm chặt xích sắt ở giữa, thân thể nhanh chóng xoay tròn.

Hai chiếc búa đồng ngay lập tức nhảy múa.

Tốc độ cực nhanh, đã nhìn không rõ bộ dáng ban đầu của búa đồng.

Mà Lâm Hiên lúc này lại đứng yên một chỗ, không nhúc nhích, như thật sự muốn nhận một búa này của Sở Thiền Hoàng.

“Lâm thiếu cẩn thận!”

Hồng Diệp và Kỳ Mị đều nhịn không được mở miệng nhắc.

Đừng nhìn Sở Thiền Hoàng nũng nịu, giống như một mỹ nhân nơi công sở.

Nhưng trên thực tế, sức mạnh của cô ta rất lớn.

Chiếc búa trong tay cô ta nhìn như búa đồng, nhưng thực tế nó hoàn toàn không phải làm bằng đồng, mà là một loại kim loại siêu nặng.

Một chiếc búa đều nặng hơn ngàn cân! Nếu toàn lực thi triển, uy lực vô cùng khủng bố.

Nhưng Lâm Hiên lại giống như không có nghe thấy.

Mặc cho Sở Thiền Hoàng giống như một bánh xe đầy gió và lửa hướng mình đánh tới.

Cuối cùng, "bánh xe lửa gió" đã đến.

Tất cả mọi người nhắm mắt lại. Không dám nhìn bi kịch sắp xảy ra tiếp theo.

Bùm!

Bùm!

Hai tiếng trầm đang vang lên.

Búa đồng đột ngột dừng lại.

Bị Lâm Hiên dùng tay bắt được từng cái một.

Mọi người nhìn nhau thất thần.

Mỗi búa hơn một ngàn cân, cộng thêm sức mạnh của Sở Thiền Hoàng thì sẽ mạnh đến khủng bố cỡ nào?

Vậy mà Lâm Hiên lại thoải mái bắt được như vậy?

Ngay cả mặt đất dưới chân hắn cũng không có một vết nứt!

Chuyện này làm cho người ta có chút hoài nghi, có phải có người đã lén đổi vũ khí của Sở Tiển Hoàng không? Cái này không phải là búa đồng, mà là búa làm bằng xốp hả?

Tuy nhiên, búa đồng ngừng lại nhưng thân thể Sở Thiền Hoàng lại không có dừng lại.

Dưới tác dụng của quán tính, vẫn xoay tròn như trước.

Trực tiếp đụng vào trong ngực Lâm Hiên. Tiếp theo, cả người Sở Thiền Hoàng đều lọt thỏm trong lòng của anh.

Lúc này, cô ta lại xoay người cho Lâm Hiên một cú đá cắt kéo!

Cô vặn người, đồng thời hai chân đột nhiên phát lực, muốn hất Lâm Hiên xuống đất.

Nhưng mà, khiến Sở Thiền Hoàng bất ngờ chính là.

Thân thể Lâm Hiên giống như một tảng đá. Cho dù cô có cố gắng dùng lực thế nào đi nữa, đều không nhúc nhích.

Cứ như vậy, Sở Thiền Hoàng không ngừng vặn vẹo hai chân quấn lụa đen, muốn quật ngã Lâm Hiên. Nhưng tất cả đều thất bại.

Động tác này nếu làm thành công thì không có gì đáng nói.

Nhưng hiện tại, Sở Thiền Hoàng không thể hạ Lâm Hiên.

Mỗi một lần cô phát lực, đều sẽ cùng Lâm Hiên đụng chạm. Cảnh tượng này lại không còn trông giống đánh nhau nữa.

Sở Thiền Hoàng cũng phát hiện có gì đó không đúng. Rốt cục buông lỏng chân khóa cổ Lâm Hiên.

Sau khi buông Lâm Hiên ra, thân thể của nàng hướng mặt đất rơi xuống.

Hai tay cô chống trên mặt đất, liền muốn cùng Lâm Hiên kéo dài khoảng cách.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên vỗ vào eo cô, Sở Thiền Hoàng như bị điện giật, toàn thân tê liệt.

Không thể thực hiện thêm hành động nào.

Dưới tác dụng của quán tính, Sở Thiền Hoàng lạch cạch một tiếng, đáp xuống đất theo một đường thẳng tiêu chuẩn.

Lúc này, Sở Thiền Hoàng mới biết được, nam nhân trước mắt này, thật sự là cực kỳ cường đại.

Thực lực sợ là vượt xa cô.

Khi nãy cũng không dùng toàn lực cùng nàng chiến đấu.

Hoàn toàn là đang đùa giỡn nàng.

“Hiện tại đã có thể gọi ta là chủ nhân chưa?” Lâm Hiên chắp tay sau lưng nhàn nhạt hỏi.

“Chủ nhân, người ta chính là cùng chủ nhân đùa giỡn một chút thôi. Chủ nhân, người ta biết sai rồi…” Thanh âm Sở Thiền Hoàng lại trở nên mềm nhũn dính răng.

Dù sao, lúc này nàng không thể nhúc nhích, vẫn duy trì động tác ngã trước đó.

Mặc dù cơ thể của cô có thể chấp nhận tư thế này.

Nhưng trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy, điện chủ Phượng Hoàng điện như nàng, không cần mặt mũi sao?

Thấy Sở Thiền Hoàng đã chịu phục, Lâm Hiên lúc này mới chạm, khôi phục khả năng di chuyển cho Sở Thiền Hoàng.

Lúc này trông Sở Thiền Hoàng vô cùng chật vật.

Đôi tất bị rách, để lộ làn da trắng như tuyết. Giống như một thư ký nhỏ vừa bị bắt nạt xong.