Kinh mạch toàn thân bị đứt, khớp xương cũng bị đánh cho tan nát.
Bây giờ cô ấy đã hoàn toàn trở thành một kẻ tàn phế.
Bất kể là ở Đế gia hay là trong mắt Hắc lão.
Thẩm Ngạo Tuyết cũng chỉ đơn thuần là một công cụ.
Miễn là cô ta có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình được giao với vị trí của một công cụ là được.
Cho nên khi bọn họ ra tay với nàng cũng không có chút tiếc thương hay chần chừ nào.
Cho dù kinh mạch nàng bị phế hoàn toàn, cho dù khớp xương nàng đã bị phá hủy hết, nàng vẫn có thể sinh sản.
Lúc này đây, Thẩm Ngạo Tuyết cuối cùng cũng đứng không nổi nữa.
Cô ấy thậm chí không thể quay đầu lại.
Nhưng cô vẫn hỏi: "Lâm Hiên, ngươi… vẫn không đau lòng sao?”
Lúc này, mặc dù là Lâm Hiên có trái tim sắt đá.
Cũng không đành lòng nói ra những lời vô tình.
Tuy nhiên, tâm trạng của anh cũng không thể nói là anh đang đau lòng.
Vì vậy mà chỉ có thể im lặng.
Đợi hồi lâu, Thẩm Ngạo Tuyết cũng không đợi được câu trả lời mình mong muốn.
Trên mặt nàng hiện lên một nét cười đau khổ.
"Lâm Hiên, ngươi thật đúng là trước sau như một, lạnh lùng vô tình, xem ra, ta có chết ở trước mặt ngươi, ngươi cũng sẽ không nhìn ta nhiều hơn một chút đúng không? "