Kim Linh Khê đương nhiên không rảnh so đo chuyện này, huống chi, vừa rồi cô còn cảm thấy rất thoải mái... Phát hiện gì? Anh Đào sửng sốt. Châu chủ có ý gì đây? “À, thì là… hình như nó lớn hơn nữa rồi ạ.” Anh Đào thành thật trả lời. "Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy hả?" Kim Linh Khê tức giận trừng mắt nhìn Anh Đào một cái. Nàng thật không biết, lúc trước nàng coi trọng võ quan ngu ngốc này ở điểm nào nữa! Anh Đào thì vẻ mặt ủy khuất. Không phải là chính Kim Châu chủ hỏi cô sao? Sao tự dưng cô lại bị mắng rồi? “Lâm Hiên không thấy đâu!” Kim Linh Khê không nói nên lời. "Hả? Lâm Hiên không thấy đâu?" Lúc này, Anh Đào mới phản ứng lại. Kim Linh Khê vội vàng tháo còng tay ra. Bước đến chỗ hương liệu đã cháy gần hết, cầm lấy hương liệu lên ngửi ngửi. Lập tức hiểu ra. Tên này, vẫn đi rồi. Dù trong lòng rất cảm động nhưng càng là lo lắng hơn. "Anh Đào, ngươi lập tức đi ra ngoài tìm hiểu một chút, xem thử tình huống ở hoàng cung đang như thế nào.” “Vâng, Châu chủ.” Anh Đào đỏ mặt. Trong đầu đều là ∞ vĩ đại của Châu chủ đại nhân. Của Châu chủ đại nhân, thật lớn nha. Cảm giác đó, thực sự rất tuyệt. Chẳng bao lâu Anh Đào đã trở lại. "Châu chủ, có một tin tức tốt và tin xấu, ngài muốn nghe cái nào trước?" Anh Đào nuốt nước bọt nói. Kim Linh Khê: "Đều nói hết đi.” “Tin tốt là, Lâm Hiên thành công rời khỏi Tử Cấm Thành, không bị giế t chết." "Còn tin xấu thì sao?" “Hắn đem nữ hoàng bắt đi rồi!” "Cái gì?" Kim Linh Khê lập tức mở to hai mắt. Tên này thật đúng là một tên điên nha. Còn những cao thủ đại nội kia thì sao? Chưa ăn cơm hay gì? Tại sao lại có thể để cho Lâm Hiên đem nữ hoàng rời đi. Lần này thật sự là gây ra họa lớn rồi. Tuy nhiên, điều này rất phù hợp với phong cách của tên điên đó. Đoán chừng là hắn bảo nữ hoàng xá miễn phụ thân của nàng, nữ hoàng không đáp ứng, vì thế hắn liền đem nữ hoàng bắt đi. Kim Linh Khê cảm thấy vô cùng đau đầu. … Trong quán bar. Hơn mười thị vệ thấy chủ tử của mình bị tát bay đi. Lập tức liền muốn xông lên gi ết chết Lâm Hiên. “Cút!” Lâm Hiên phát ra một tiếng quát giận dữ.