Sau khi biết được nàng chính là Tây Môn Vô Song, nàng gần như suy sụp. Nàng lại chống lại gia tộc mình, tự tay tiêu diệt hai vị chiến thần của Tây Môn gia. Còn phát ra chiến thư, muốn khiêu chiến chính nàng... Càng nghĩ càng thấy buồn cười! Thì ra, sau khi cô mất trí nhớ, chỉ duy nhất nhớ tên của Lâm Hiên. Cũng không phải bởi vì nàng là người hầu của Lâm Hiên. Mà là bởi vì, đó là kẻ thù của nàng. Kẻ thù đã giết em trai cô ấy! Vậy mà cô lại trở thành người hầu cho kẻ thù? Còn thay kẻ thù đánh thủng Tây Môn gia tộc... Vào lúc đó, Tây Môn Vô Song thiếu chút nữa suy sụp đến mức muốn tự sát. Nhưng cô không thể chết. Cô vẫn chưa thể trả thù cho em trai mình. Nhưng, cô vẫn có thể làm được chứ? Nếu như không có cùng Lâm Hiên trải qua những chuyện kia, cô sẽ không chút do dự gi ết chết Lâm Hiên. Nếu giá trị vũ lực không đủ, cô cũng sẽ sử dụng Tang Nữ Hương. Nhưng sau khi có những trải nghiệm kia, cô rất khó xuống tay. Về sau, Tây Môn Vô Song lại từ Sở Thiền Hoàng biết được, thân thể của Lâm Hiên là bách độc bất xâm! Biết được kết quả này, Tây Môn Vô Song biết cô đã không còn hy vọng nào để báo thù được nữa rồi. "Bách độc bất xâm?" Sơ Nguyệt vẻ mặt khó có thể tin nhìn về phía Tây Môn Vô Song. Lại nhìn Lâm Hiên một chút. Phát hiện, Lâm Hiên quả nhiên không có dấu hiệu trúng độc. Tuy rằng Tang Nữ Hương rất lợi hại, nhưng trên thực tế, còn không có lợi hại bằng Độc nương tử. Bởi vì Tang Nữ Hương này chính là Độc nương tự dựa vào thân thể mình mà nghiên cứu chế tạo ra. Độc dược độc nhất trên người Độc nương tử Lâm Hiên còn từng nếm trải rồi. Sao lại có thể trúng đôc Tang Nữ Hương này được chứ.“Phụt!” Sở Nguyệt lại phun ra một ngụm máu lớn. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, nàng dùng sinh mệnh của mình để trả giá, muốn thay chiến thần báo thù. Nhưng lại không ngờ, chỉ là vô dụng… Ai biết được trên thế giới này còn có người bách độc bất xâm? Ánh mắt Sơ Nguyệt bắt đầu trở nên tan rã. Hiệu quả của Tang Nữ Hương đã phát tác. Độc tố lan khắp cơ thể cô. Chẳng bao lâu, nàng sẽ ngọc nát hương tan.