Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 78: Đừng khinh thường cô gái nhỏ



Bạch Vô Thường không để ý tới Hạ Đại Lực.

“Nói mau!” Hạ Đại Lực tăng thêm lực chân. Nhưng Bạch Vô Thường vẫn phớt lờ anh.

“Rất tốt! Ta rất thích người cứng miệng!”

Hạ Đại Lực nói xong, một tay khiêng Bạch Vô Thường lên, sau đó hướng về phía mọi người nói:

"Các ngươi tiếp tục canh giữ Hắc Vô Thường, ta một mình thẩm vấn cô ta!"

“Vâng, anh Đại Lực!”

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Chân Sảng có chút khó chịu, cô cũng không ngốc. Đương nhiên biết vì sao Hạ Đại Lực lại phải một mình thẩm vấn Bạch Vô Thường.

Bộ dáng Bạch Vô Thường đúng là cực phẩm. Vòng eo thon thả như rắn nước, đến nữ nhân cũng phải ghen tị.

Không sai, Hạ Đại Lực ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng đã bị mỹ mạo của Bạch Vô Thường làm cho kinh diễm.

Giá trị nhan sắc của Bạch Vô Thường vượt xa Chân Sảng. Vóc người cũng tốt hơn Chân Sảng rất nhiều.

Ban đầu Hạ Đại Lực còn có chút lo lắng. Nhưng dễ dàng giải quyết Bạch Vô Thường thế này, điều này làm cho tự tin của hắn bùng nổ ngay lập tức.

Hắn cho rằng Mạnh Bà và Bạch Vô Thường cũng chỉ có vậy. Cảm thấy nhẹ nhõm.

Hắn muốn ‘thẩm vấn’ mỹ nhân này thật tốt! Không tin là cô ta lại có thể không mở miệng.

“Ngươi muốn làm gì?”

Chờ khi Hạ Đại Lực ném Bạch Vô Thường lên giường, Bạch Vô Thường rốt cục phản ứng lại.

"Ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì? Em gái, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn mở miệng, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!" Hạ Đại Lực dùng tay nhéo cằm Bạch Vô Thường, cười xấu xa.

“Cút!” Bạch Vô Thường tức giận mắng.

“Ha ha, cút như thế nào thì ta không biết. Nhưng ngược lại ta biết cách làm cho ngươi phải mở miệng đó. Em gái, lập tức liên lạc với Mạnh bà, để cho cô ta tới cứu ngươi!" Hạ Đại Lực cười nói.

"Ngươi nằm mơ!" Bạch Vô Thường đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

"Ta là người không thích nằm mơ, chỉ thích làm..."

Hạ Đại Lực biết Bạch Vô Thường sẽ không dễ dàng mở miệng. Vậy thì chờ anh "thẩm vấn" cô một phen rồi nói sau!

Khi Hạ Đại Lực vừa xé váy của Bạch Vô Thường, một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên:

"Nghe nói, ngươi đang tìm ta?"

Hạ Đại Lực đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô bé đứng sau lưng anh.

Nhưng cô gái nhỏ này rõ ràng chỉ chưa đầy một mét hai, khuôn mặt trông rất già dặn.

Có một vẻ đẹp đặc biệt của sự tương phản.

Hạ Đại Lực đánh giá cô gái nhỏ này, trong lòng có chút nghi hoặc.

Đây không phải là một cô bé sao?

Chẳng lẽ, Mạnh bà là một cô bé?

“Bé gái, hiện tại ta không rảnh cùng ngươi chào hỏi, ta trước xử lý nàng, sau đó lại xử lý ngươi!"

Thấy Mạnh bà chỉ là một cô bé, Hạ Đại Lực một chút cũng không để vào mắt.

“Dám khinh thường ta!”

Bị Hạ Đại Lực phớt lờ, Mạnh Bà lập tức nổi giận. Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể cô biến mất.

Hạ Đại Lực dụi dụi mắt mình, còn tưởng rằng mình đã hoa mắt.

Đột nhiên, một lực lượng khổng lồ từ eo hắn truyền đến. Tiếp theo, thân thể hắn liền bay ra ngoài.

Rầm!

Trực tiếp đập vào cửa phòng bệnh, cả người ngã xuống hành lang.

“Tốc độ thật nhanh!” Hạ Đại Lực có chút giật mình. Nhưng hắn cũng không quá để ở trong lòng.

Mặc dù cô gái nhỏ này đã thể hiện sức mạnh chiến đấu đáng kinh ngạc. Nhưng chỉ với loại công kích này còn chưa đủ đả thương được hắn đâu.

Lúc này, nhóm cảnh sát nghe được động tĩnh, lần lượt chạy tới. Mà Hạ Đại Lực cũng đã kịp đứng lên.

“Anh Đại Lực, sao vậy?” Mọi người hỏi.

“Mạnh Bà tới rồi!” Ánh mắt Hạ Đại Lực nhìn chằm chằm vào phòng bệnh.

Lạch cạch. Lạch cạch.

Có tiếng giày cao gót nện xuống sàn. Sau đó, một cô bé bước ra khỏi phòng bệnh.

Hóa ra cô gái này vẫn luôn mang giày cao gót. Nếu không đi giày cao gót, ước tính chiều cao chắc cũng chỉ một mét một.

Nhưng khuôn mặt thành thục của nàng lại tràn ngập cảm giác quyến rũ.

“Ngươi chính là Mạnh Bà?” Hạ Đại Lực nhìn thẳng hỏi.

Mạnh Bà nhẹ nhàng cười nói: "Ta chính là mẹ ngươi!”

“Muốn chết!” Hạ Đại Lực giận dữ.

“Kế tiếp, đừng chớp mắt, đây là thứ mà các ngươi cả đời đều sẽ không thấy được.” Hạ Đại Lực duỗi cơ bắp, nói với đám cảnh sát.”

“Anh Đại Lực muốn động chân cách rồi!”

“Anh Đại Lực yên tâm, chúng ta sẽ chăm chú học tập!”

"..."

Nhóm cảnh sát mở to hai mắt, sợ bỏ lỡ cái gì đó. Dù sao, vẫn rất hiếm khi cường giả Long tổ ra tay.

Trận chiến vừa rồi với Bạch Vô Thường quá ngắn, mọi người đều xem không đủ.

“Kim Cương Đồng Nhân Tướng!” Hạ Đại Lực gầm lên một tiếng.

Một ánh sáng vàng xuất hiện trên bề mặt cơ thể hắn ta.

Hạ Đại Lực tiện tay đánh ra một quyền.

Lại trực tiếp đánh ra một cái lỗ lớn trên vách tường xi măng bên cạnh. Lúc này hắn thật sự có cảm giác được làm bằng cốt thép.

Giờ khắc này, ngay cả cách Hà Tiểu Manh nhìn Hạ Đại Lực cũng có chút thay đổi.

Tuy Hạ Đại Lực này luôn nhìn cô với ánh mắt kỳ quái. Nhưng xem ra cũng có vài phần bản lĩnh thật sự.

“Đi chết đi!”

Hạ Đại Lực một quyền đánh về phía cô gái nhỏ chỉ cao chưa tới một mét hai kia.

Lực lượng kh ủng bố, giống như muốn đem không khí xé rách.

Ầm.

Sau một khắc, nắm đấm to bằng bao cát của Hạ Đại Lực hung hăng đập vào mặt cô gái nhỏ.

Đầu cô bé hơi nghiêng về bên trái, nhưng thân thể lại không hề nhúc nhích.

Khóe miệng cô cong lên, giễu cợt nói: “Ngươi đánh ta đau quá!”

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều bị sốc.

Bao gồm cả Hạ Đại Lực.

Lực lượng một quyền này của hắn, ngay cả một chiếc ô tô cũng có thể bị lật.

Nhưng khi nó đánh vào cô bé này, lại nhẹ nhàng giống như là không có việc gì.

“Vừa rồi ngươi đánh ta, bây giờ đến lượt ta đánh ngươi!” Cô gái nhỏ nói xong liền nhấc giày cao gót lên, đạp nhẹ vào ngực Hạ Đại Lực.

Nhưng một cước nhìn nhẹ hều này lại khiến Hạ Đại Lực không cách nào tránh né được. Đột nhiên cảm thấy như thể mình vừa bị một đoàn tàu đâm phải.

Tiếp theo, thân thể hắn giống như đạn pháo bay ra ngoài.

Bay dọc theo hành lang của bệnh viện, bay đến cuối hành lang, cuối cùng đập mạnh vào tường.

Nhất thời, một mảnh yên tĩnh.

Tất cả mọi người mở to mắt.

Một cước này của Mạnh Bà, chẳng những đem Hạ Đại Lực đá ra ngoài hai mươi mét, mà còn đem vách tường xi măng đập lõm vào!

Trên ngực hắn xuất hiện một dấu giày cao gót thật sâu.