Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 6: 6





"Tớ muốn giữ hắn lại." Lâm Hạ tính toán thu lưu hamster nhỏ, dù sao thu lưu hamster nhỏ chỉ là nhiều một đôi bát đũa.

"Cậu nghĩ kỹ rồi?" Trần Minh Kiệt xác nhận lại lần nữa, thu lưu một người xa lạ là có nguy hiểm, cho nên yêu cầu thận trọng suy xét.

"Tớ xác định." Lâm Hạ lập trường thực kiên định.

Hamster nhỏ vừa thấy liền biết là không có thân nhân tìm lại, để hắn đi ra ngoài cũng chỉ là chịu khổ, Lâm Hạ không đành lòng làm như vậy nên muốn giữ nam hài đáng yêu ngây thơ lại tiếp tục sinh hoạt.

"Ừm, dù sao chính cậu phải tự mình nghĩ làm sao cho tốt." Trần Minh Kiệt sẽ không can thiệp vào lựa chọn của bạn tốt, hắn chỉ cần ở bên cạnh nhắc nhở thì tốt rồi.

"Tớ sẽ nhờ quan hệ, giúp cậu điều tra."
"Vậy phải làm phiền cậu rồi, ngày mai tớ sẽ dẫn hắn đi bệnh viện làm kiểm tra." Lâm Hạ tuy rằng hạ quyết tâm muốn thu lưu hamster nhỏ, nhưng điều nên chú ý vẫn phải chú ý, phải có hiểu biết về người ta mới có thể bảo đảm một ít.

"Có cái gì mà phiền toái với không phiền toái, dù sao đi điều tra cũng không phải tớ." Trần Minh Kiệt cười đến gian trá, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, nguyên bản vẻ mặt vui vẻ bỗng trở nên buồn rầu, "Đúng rồi, ngày mai anh cả tớ từ nước Mỹ sẽ trở về."
" Anh Minh Tông đã trở lại rồi sao?" Lâm Hạ nghe thấy cái tin tức này, liền che miệng cười trộm.

Anh trai của Trần Minh Kiệt tên là Trần Minh Tông, y là con trưởng Trần gia, từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục tinh anh, con người trầm ổn tinh duệ, rất có tác phong lão cán bộ.

Rõ ràng hai anh em tiếp thu đồng dạng giáo dục tinh anh, nhưng Trần Minh Kiệt cố tình lớn lên lệch lạc, huynh đệ hai người tính cách khác nhau như trời với đất.

Trần Minh Tông vẫn luôn dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc áp đặt chính mình, nhưng Trần Minh Kiệt hoàn toàn tương phản, tuỳ ý mọi việc đến đâu thì đến.

Cho nên Trần Minh Tông vẫn luôn không quen nhìn hành vi của Trần Minh Kiệt, từ nhỏ đến lớn luôn nghiêm khắc giáo dục Trần Minh Kiệt, đáng tiếc hai mươi mấy năm qua đi, một chút hiệu quả đều không có.

Nhưng Trần Minh Tông không có từ bỏ, có cơ hội liền nhắc mãi, cho nên Trần Minh Kiệt rất sợ Trần Minh Tông.


Một năm trước, Trần Minh Tông đi nước Mỹ tiến tu, Trần Minh Kiệt cuối cùng bên tai cũng thanh tịnh một năm.

Nhưng hiện tại, Trần Minh Tông đã trở lại, Trần Minh Kiệt biết ngày lành của mình ngày đã tận.

"Hừ, mau nghĩ xem làm sao bây giờ, cũng chỉ biết vui sướng khi người gặp họa." Trần Minh Kiệt ngạo kiều chế giễu bạn tốt đang ở một bên xem thường.

"Còn có thể làm thế nào được, trốn thôi." Lâm Hạ cuối cùng ngừng cười to, đưa ra biện pháp giải quyết.

"Không được, Trần Minh Tông anh ấy sẽ thương tâm." Phiền thì phiền, nhưng hai anh em cảm tình vẫn rất tốt.

Trần Minh Kiệt vẫn luôn cảm thấy đây là phương thức thể hiện sự yêu quý của anh hắn, nếu hắn né tránh, vậy anh hắn sẽ cảm thấy thương tâm.

"Tùy cậu thôi." Lâm Hạ thấy thực bất đắc dĩ, haizz, vẫn là an an tĩnh tĩnh mà rửa chén đi.

"Haizzz!" Trần Minh Kiệt nặng nề mà thở dài, "Tớ phải đi về, bằng không hoàng thượng ở nhà sẽ náo loạn."
Hoàng thượng mà Trần Minh Kiệt nói là một con mèo đen, tính tình đặc biệt lớn.

Nếu quan hốt phân không có trở về hầu hạ nó, sau khi trở về liền bị nó cho một móng vuốt chào hỏi.

Đúng......!Đương nhiên không phải một móng vuốt đầy máu, mà là dùng đệm thịt "Bang" một trảo, mỗi lần vậy Trần Minh Kiệt đều rất thích thú.

"Trên đường cẩn thận, về tới nhà thì gửi tin nhắn cho tớ." Lâm Hạ tiễn hắn ra cửa.

"Biết rồi, quay vào đi." Trần Minh Kiệt vẫy vẫy tay, biến mất ở hành lang.

Lâm Hạ vào phòng, liền đến phòng định cho hamster nhỏ ngủ.


Gian phòng khách này vẫn thường xuyên được cậu dọn dẹp, cho nên khi có khách không cần phải dọn dẹp lại mà ở được luôn, cái này tiết kiệm cho Lâm Hạ rất nhiều sức lực.

"Hamster nhỏ, cậu muốn xem TV hay là đi ngủ?" Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng còn chưa có tắm rửa, nhưng cậu muốn trước tiên an trí tốt hamster nhỏ đã.

"Muốn......!Ngủ......" Hamster nhỏ ngáp một cái, khóe mắt không khỏi ngấn ra nước mắt.

"Tôi mang cậu vào trong phòng."
Lâm Hạ để cho hamster nhỏ gian phòng bên cạnh phòng của cậu cùng Cục Bột Trắng, như vậy nếu có chuyện gì cũng dễ dàng gọi người.

"Đây là phòng của cậu, bên cạnh là phòng của tôi cùng An An, có chuyện gì có thể đến bên cạnh gọi tôi." Lâm Hạ nói cho hamster nhỏ.

"Vâng......"
Lâm Hạ vào trước bật đèn lên, hamster nhỏ cũng đi theo vào.

"Oa......" căn phòng thật xinh đẹp, hamster nhỏ cảm thán, này thật là phòng của hắn sao?
"Cậu thử giường xem." Lâm Hạ cười nhìn vẻ mặt ngạc nhiên đến tròn mắt của hamster.

"Nhưng......!Cho......!Sao......"
Giường êm ái vậy thật sự có thể cho hắn ngủ sao? Hamster nhỏ hoài nghi chính mình đang nằm mơ, hắn không dám lộn xộn, sợ vừa động mộng liền tỉnh.

"Đi nhìn thử xem."
Dưới ánh mắt cổ vũ của Lâm Hạ, hamster nhỏ thật cẩn thận mà đến nằm trên giường.

Khoảnh khắc chạm lưng xuống, hamster nhỏ nhịn không được phát ra tiếng than nhỏ đầy thoải mái.


Trời ạ, nguyên lai giường thoải mái như vậy, so với sàn nhà cứng rắn lạnh băng hoàn toàn không giống nhau!
"Cậu muốn để đèn không?" Lâm Hạ suy xét đến hamster nhỏ khả năng sợ bóng tối, cố ý chuẩn bị bóng đèn ngủ.

"Muốn......" Hamster nhỏ đã có thói quen khi ngủ có đèn đường thành thị đèn làm bạn, ánh đèn vàng nhạt sẽ làm hắn cảm thấy an tâm.

"Ngủ ngon, chúc cậu có giấc mơ đẹp." Lâm Hạ giữ lại ngọn đèn ngủ, sau đó đóng kỹ cửa đi ra.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng phe phẩy cái đuôi ở phòng khách chờ Lâm Hạ dẫn nhóc đi tắm rửa.

"Ngại quá, ba ba khiến bảo bảo chờ lâu rồi." Bởi vì hamster nhỏ đến, Lâm Hạ không có giống thường ngày luôn chiếu cố Cục Bột Trắng được, may mắn Cục Bột Trắng hiểu chuyện ngoan ngoãn không có dính chặt cậu.

"Ngao ô!" Không có việc gì! Cục Bột Trắng hào phóng mà nói.

"Bảo bảo ngoan nhất!" Lâm Hạ lại nhịn không được hôn bé một ngụm, sau đó hai cha con cùng đi tắm rửa, hưởng thụ cảm giác thư giãn khi ngâm mình.

Tắm rửa xong, Lâm Hạ ôm Cục Bột Trắng trở lại phòng, bắt đầu kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ.

"Đêm nay bảo bảo muốn nghe chuyện cổ tích nào?" Lâm Hạ vừa mở sách vừa hỏi.

"Ngao ô?" Ba ba, An An muốn nghe kể về chuyện của hamster nhỏ ca ca, ba biết không? Cục Bột Trắng đối hamster nhỏ ca ca mới vừa nhận thức rất tò mò, muốn nghe chuyện xưa của hắn.

Cục Bột Trắng biết bên người mỗi người đều có câu chuyện li kì, tỷ như Minh Kiệt thúc thúc có ma pháp, hắn đã từng từ trong bụng ba ba đem An An biến ra.

Đây là bí mật của nhóc cùng ba ba, ai cũng đều không thể nói ra ngoài.

Lại tỷ như Vương Tử Ngọc ca ca ở cửa hàng thú cưng, có một lần trong tiệm tới một vị lão đại hắc bang, ca ca liền đánh đuổi người xấu.

Cho nên, Cục Bột Trắng nghĩ rằng, hamster nhỏ ca ca ở bên ngoài lưu lạc, khẳng định cũng là có chuyện xưa.

"Cái này ba ba không biết." Lâm Hạ lắc đầu.


"Ngao ô ~" vậy ạ.

Cục Bột Trắng thấy ba ba không biết đành phải thôi.

Một lát sau Cục Bột Trắng lại tò mò hỏi: "Ngao ô?" Ba ba, vì cái gì trên đường cái sẽ có người lang thang, bọn họ không có người nhà sao?
"Mọi người trở thành người lang thang có đủ loại nguyên nhân.

Có rất nhiều bởi vì theo đuổi hoài bão nơi xa rồi gặp nạn, lang bạt khắp nơi, có thể là bởi vì tuổi già hoặc thân thể cùng tinh thần không khỏe mạnh bị vứt bỏ......" Lâm Hạ nghĩ nghĩ, đem nguyên nhân có khả năng đều nói.

"Ngao ô ~" bọn họ thực đáng thương.

Cục Bột Trắng nhỏ vô pháp tưởng tượng cảnh bị vứt bỏ không có người nhà, chỉ cần tưởng tượng đến nhóc cùng ba ba tách ra, trái tim nhỏ liền khó chịu vô cùng.

"Ngao ô ~" ba ba ôm! Cục Bột Trắng tràn đầy cảm xúc duỗi móng vuốt cầu ôm một cái.

Cục Bột Trắng biết nhóc cùng những hài tử chung quanh không giống nhau, tuy rằng ba ba chưa bao giờ cảm thấy bé không tốt.

Nhưng nhóc có đôi khi sẽ lo lắng, ba ba không hề thích nhóc mà là thích những hài tử không giống nhóc kia.

"Ba ba sẽ vẫn luôn ở bên bảo bảo." Lâm Hạ biết Cục Bột Trắng bất an, vì thế cậu dùng sức mà ôm lấy Cục Bột Trắng, cấp cho Cục Bột Trắng cảm giác an toàn.

"Ngao ô......" Đêm nay Lâm Hạ vội thật lâu, giờ đã thực khuya.

Cục Bột Trắng ở trong lồng ngực Lâm Hạ làm nũng một hồi liền ngủ rồi, Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng đặt lại trên giường, chính mình cũng nằm ở bên cạnh.

"Ngủ ngon, bảo bảo của ba."
——
6/4/2020.