Chap 19 Truyền nhân thần ánh sáng 1
Năm 10 tuổi Bảo cùng ông nội lên núi Hoa Sơn, dãy núi trải dài, cao ngất trời, hai ông cháu chỉ đi đến lưng chừng núi thì nghỉ chân.
- Bảo nhi! Con muốn ta kể chuyện không?
Lưu sư phụ lấy khăn thấm mồ hôi trán, rồi hỏi cậu nhóc bên cạnh.
- Có ạ!
Bảo còn nhỏ nhưng cậu khá nhanh nhẹn thích ngao du đây đó, cho nên leo núi cũng không làm cậu mệt. Lưu sư phụ bắt đầu kể:
- Ngày xưa rất xưa, có một nam nhân là con rơi của thần mặt trời và một phụ nữ dưới trần gian.
Cậu lớn lên và toát nên vẻ đẹp mĩ tượng, không có chỗ để chê, đẹp như những vị thần. Cậu với tấm lòng cao thượng đi khắp mọi nơi cứu rỗi thế gian, những con người phải chịu đau khổ, áp bức. Nhưng sau cùng họ lại tránh xa cậu vì đôi mắt khác người của cậu, đôi mắt xanh ngọc tinh anh. Những kẻ tầm thường ấy sau khi được cậu cứu, thì run sợ nhìn cái người đã cứu mình là quái vật, là dị nhân, họ xua đuổi lánh xa. Nhà vua nghe tin thì cho quân đội binh lính truy đuổi, ai báo thấy kẻ truy nã được thưởng 1000 lượng vàng.
- Ôi! Đúng là bất công. ( Bảo bóp chặt bàn tay bé nhỏ)
- Sau đó thế gian ngu nguội ấy bị những con quỷ chiếm giữ, chúng đi đến đâu là giết dân làng đến đó, máu tanh bốc mùi khiến người chết thì đã rồi nhưng người sống cũng bệnh mà chết theo. Vào một ngày...
Con quỷ tay sai Maria đến ngôi làng phía đông cạnh đỉnh núi Hoa Sơn, dân làng tháo chạy, vẫn bị nó giết hết, cho đến khi còn một đứa bé trai, con của vị thần y trong làng.
Người cha của cậu vì che cho cậu mà bị con quỷ bóp chết, cậu bé lau nước mắt đứng dậy cầm cây gậy phang chân nó Chết đi chết đi.
Con quỷ Maria hét rống lên Gờ Rà hà hà, nó giơ nanh vuốt nhọn định quật chết cậu bé thì bỗng có một thân ảnh cao lớn túm tay nó, anh nhìn chăm chăm vào nó khiến nó bị sợ hãi, đôi tay anh toả ra thứ ánh sáng lân linh, rồi chui vào trái tim nó, con quỷ bỗng hoá nhỏ lại thành một con sói trắng chạy chốn mất, nhưng trước khi đi nó quay lại nhìn như mỉm cười cảm ơn.
- Chú sao không giết nó, nó giết cha cháu.
Cậu bé uất ức, vị anh hùng đó cúi xuống đặt tay lên vai cậu:
- Ta đã cảm hoá nó rồi, nó không gây hại nữa.
Vị anh hùng toan bỏ đi thì chú bé túm áo anh lay lay:
- Còn rất nhiều người phải cứu, xin chú!
Vị anh hùng đó lạnh lùng đáp:
- Những kẻ đó sau khi ta cứu đều xua đuổi ta, họ không đáng để ta bận tâm.
- Vì sao? Vì sao họ làm vậy!
Vị anh hùng lưỡng lự rồi quay lại , quỳ một chân xuống để ngang tầm mặt với cậu bé, hất cái nón dùng để che mặt ra, đôi mắt xanh tinh anh nhìn cậu bé. Cậu nhóc không những không sợ, cậu còn vuốt gương mặt người đó và nở nụ cười.
- Chú có đôi mắt thật đẹp! Nó đem lại cho cháu niềm tin sẽ được bảo vệ!
Vị anh hùng đó không ai khác chính là người con của thần mặt trời bị thế gian xua đuổi, sau khi nghe những lời từ miệng cậu nhóc, người đó cảm thấy tâm tư tốt hơn.
- Chú sẽ cứu dân làng, cứu đất nước chứ!
- Nếu ta có ơn với cháu!
Người đó bỏ đi, cậu nhóc chạy theo, cậu quyết tâm tìm cơ hội khiến cho chú ấy phải cứu đất nước. Cậu trên cả đoạn đường đều kể rất nhiều chuyện tốt đẹp mà con người trên trần thế đã làm, vị ấy lắng nghe nhưng không nói gì.
Mấy ngày ở căn nhà ở ven rừng núi Hoa Sơn, cậu chăm chỉ trồng vườn, hái rau, nấu cơm cho ân nhân. Tuy còn bé nhưng cậu rất thông minh lanh lợi. Vào một ngày khi cậu hái thuốc trên núi về thì thấy vị anh hùng nằm lăn ra giữa nền nhà. Người ân nhân co giật sốt cao, cậu phải cố gắng khéo người gấp 3 gấp 4 lần cậu vào nhà, dựa vào thành cột, rồi vội vàng đi nấu thuốc.