Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 40: Vậy thật sự không thể giết?



Làng Thành Trung vẫn ồn ào như mọi khi, tiếng cãi vã của mẹ Nguyễn Minh Trì đặc biệt lớn, trên đường phố này Quý Hạo như một bóng ma âm u xuyên qua đường phố.

Cho đến khi hắn mở cửa xe, khí lạnh trên người hắn mới đột nhiên biến mất, hắn cười vô cùng ấm áp, nói với người con trai trong xe: “Thấy sao, nó ngoan lắm đúng không.”

Cảm giác của loài chó nhạy bén biết bao bị thiên ma ôm đến mức run lẩy bẩy, suýt chút nữa còn tưởng mình phải xuống địa ngục báo cáo nên vừa thấy chủ nhân, nó đã nhảy lên hai chân của Nguyễn Minh Trì mà không màng đến chút cảnh giác đó.

Nguyễn Minh Trì vui mừng ôm lấy cún con, nhưng không thể vui vẻ quá lâu, sắc mặt đột nhiên biến đổi, không thể tin nhìn về phía đùi mình.

Đậu Đậu kẹp đuôi ngồi trên đùi cậu, mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn cậu một cách đáng thương.

“Sếp Quý…” Nguyễn Minh Trì ngượng ngùng.

Quý Hạo ngửi thấy mùi trong xe, kìm nén xúc động muốn giết quách con chó ngu đần này, cười hiền từ: “Nó chỉ nhớ em quá thôi, đừng giận.”

“Em không có giận, chỉ là xe của anh…”

“Rửa một cái là xong, tìm tiệm rửa xe thôi.”

“Cảm ơn anh sếp Quý.”

“Em gọi anh là gì?”

“…”

“Hử?”

“Quý Hạo.”

“Có hơi thất vọng.”

“Hả?”

“Ý anh không phải gọi như vậy, ừ, em biết gọi thế nào không?”

Nguyễn Minh Trì biết nên đỏ mặt.

Ngày hôm sau, Nguyễn Minh Trì đi quay phim, Quý Hạo quay về công ty đối phó với Quý Phát Vân để giết thời gian, hai người đều bận rộn, lúc trở về một góc trong ngôi nhà lớn hai trăm mét vuông của Quý Hạo đã được xây thành một chiếc chuồng chó tinh xảo.

Nó đáng giá như một tòa lâu đài.

Nhưng cũng bảo đảm con chó ngốc này sẽ không chạy tán loạn khắp phòng để lông chó vương vãi khắp nơi.

Đậu Đậu ở trong chuồng chó ăn không ngon ngủ không yên, căn phòng trải rộng mùi Quý Hạo khiến thần kinh nó cực kỳ căng thẳng, vì vậy lần đầu tiên khi Nguyễn Minh Trì về nhà, Đậu Đậu không những không sủa mà còn vẫy đuôi nhào về phía cậu.

Nguyễn Minh Trì mừng rỡ, mở lồng chó ra ôm Đậu Đậu vào lòng, vui vẻ vuốt lông.

Quý Hạo còn chưa tan làm ở công ty thấy cảnh này lại nhìn về phía mạch thế giới hư không, quả nhiên càng thêm hiểu rõ, sự ỷ lại và trung thành của Đậu Đậu đối với Nguyễn Minh Trì sẽ trở thành tình cảm thứ năm của cậu trên thế giới này.

Chậc!

Vậy thật sự không thể giết?

Quý Hạo nghĩ tới đây, luôn cảm thấy nóng nảy một cách khó hiểu, hắn vì tự cứu mạng mình mà đối xử tốt với Nguyễn Minh Trì vô điều kiện, cuối cùng ngay cả một con vật nhỏ cũng không thể tùy ý giải quyết, không hiểu sao mình như bị đeo lên vòng kim cô, không thể làm gì được nữa.

Nhưng có thể làm được gì, quy tắc của thế giới nhỏ là như vậy, nhu cầu của Nguyễn Minh Trì lại là những thứ này, hắn vì cứu mạng mình nên phải kiềm chế nhiều hơn là chuyện bình thường, nếu không phải nhờ có “sức mạnh của thiên ma” thì hắn cũng là người bình thường trong thế giới bình thường, sao lại cảm thấy khó có thể nhẫn nại như vậy?

Hít một hơi thật sâu.

Kiềm chế.

Cố gắng điều chỉnh tâm trạng bực bội, nghĩ đến dáng vẻ thơm thơm mềm mềm của Nguyễn Minh Trì, lúc này mới dần bình tĩnh lại tâm trạng.

Sau đó, hắn nhìn Quý Phát Vân ngồi đối diện bàn họp, tiện tay ném văn kiện trong tay, một chồng tài liệu bay loạn trên không trung, cuối cùng chuẩn xác rơi xuống trước mặt Quý Phát Vân, trải ra.

Quý Hạo cười nói: “Trước không nói đến thói hư tật xấu của hãng luật này, cứ cho là người bạn nước ngoài đã thụ lý di chúc của cha mẹ tôi, xin hỏi cùng một thời gian, làm thế nào mà anh ta vừa xuất hiện trong một công ty luật ở New York, vừa xuất hiện trong một quán bar Sicilian với một cô gái nóng bỏng? Video và hình ảnh ở ngay trước mặt bác, nếu bác muốn xem camera giám sát cũng không sao cả, chứng cứ ở chỗ tôi cái gì cần có đều có, bác cứ việc lấy chứng cứ ra, chúng ta ở trước mặt quan tòa xem ai hơn ai.”

Quý Phát Vân nhìn hình ảnh rõ ràng trước mắt, sắc mặt đã thay đổi rõ rệt, ông ta chột dạ nào còn dám đối mặt với Quý Hạo, chứ đừng nhắc đến kiện lên tòa án.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi làm sao tìm được chứng cứ, ông ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Quý Hạo còn nói: “Nể tình bác là bác cả của tôi, tôi không muốn làm ầm ĩ chuyện này, bác nói xem, nếu người ngoài biết bác đối xử với đứa con côi cút của nhà em trai như vậy thì dư luận có thể “giết” ông hay không, âm hiểm, máu lạnh, mất hết tính người, cùng với, làm kẻ thất bại còn chưa thành công.”

“Chậc chậc, tôi xấu hổ thay bác đấy.”

Quý Hạo cười, dưới ánh mắt ngoài mạnh trong yếu của Quý Phát Vân, cuối cùng nói: “Hai lựa chọn, chia tài sản, cầm tiền của bác rồi cút đi, hoặc từ bỏ quyền điều hành công ty, nói không chừng hàng năm chia cổ tức để bác tìm niềm vui cho tuổi xế chiều.”

Quý Phát Vân tức giận đến mặt nhăn nhó, tất nhiên sẽ không ở lại công ty này nữa, hơn nữa ông ta cũng không cho rằng Quý Hạo có năng lực kinh doanh công ty, tiếp tục nắm giữ cổ phần của công ty này, kết cục theo ông ta chỉ có một lựa chọn phá sản.

Cuối cùng, Quý Phát Vân đã bán cổ phần.

Tối hôm đó Quý Hạo về nhà rất muộn, rạng sáng một giờ vẫn còn đang lái xe nhưng giải quyết xong tên già Quý Phát Vân khiến tâm trạng hắn cảm thấy vô cùng tốt, sau này sự phát triển của công ty sẽ chỉ có mình hắn quyết định, sẽ không còn ai cản trở nữa, hắn muốn lăng xê Nguyễn Minh Trì nổi tiếng thế giới!

Vậy nên khi về đến nhà, thấy Nguyễn Minh Trì vẫn để đèn đợi hắn ở phòng khách, nhưng do đã quá muộn mà nằm ngủ trên sô pha, Quý Hạo đi tới bên cạnh, không nói lời nào hôn cậu.

Nguyễn Minh Trì bị nụ hôn đánh thức, giây tiếp theo lại hôn say, thật lâu cho đến khi miệng tê rần, mới nhẹ nhàng đẩy người ra, thở hổn hển hỏi hắn: “Sao lại muộn thế này?”

“Công ty có chút việc.” Quý Hạo cười, nhẹ nhàng bế Nguyễn Minh Trì lên, đi về phòng ngủ: “Chờ anh cũng được, nhưng nhớ đắp chăn, thời tiết ngày càng lạnh phải chú ý sức khỏe.”

Nguyễn Minh Trì nắm lấy cổ áo hắn, ậm ừ một tiếng, nhưng khi đến gần căn phòng, cơ thể cậu dần cứng lại.

Quý Hạo cười đặt cậu lên giường, sau đó mỉm cười trong ánh mắt căng thẳng của cậu, xoay người trở về phòng đi rửa mặt.

Nguyễn Minh Trì từ trên giường chống người lên, nhìn bóng lưng Quý Hạo rời đi, ngược lại có chút lo lắng.

Đã vậy rồi mà mình vẫn mãi từ chối, có phải hơi làm ra vẻ không.

Quý Hạo cũng không quan tâm đến đắn đo của cậu, cũng không định ép buộc cậu, dù sao hắn chắc chắn Nguyễn Minh Trì sớm muộn gì cũng sẽ tự tìm tới, hiện tại hắn đang tận hưởng quá trình nhóm lửa sự nhiệt tình của người yêu.

Thế là hai người họ cứ chung sống với nhau như vậy cũng không tính là ở chung.

Tiền trong tay Quý Hạo không nhiều lắm, muốn một lần mua cổ phần trong tay Quý Phát Vân cũng rất phiền toái, nhưng hắn lại ghét cổ phần bị người khác mua, khoa tay múa chân ở bên cạnh hắn nên điều cũng khá quan trọng là phải nhanh chóng huy động vốn.

Bộ phim vừa mới bắt đầu quay, từ lúc quay đến khi hoàn thành ít nhất phải mất nửa năm, Quý Phát Vân không đợi được lâu như vậy, Quý Hạo cũng không đợi được nên khoảng thời gian tiếp theo, Quý Hạo liên tục xã giao.

Kể từ khi đến thế giới này, hắn phải tuân theo các quy tắc của thế giới này, sức mạnh của thiên ma chỉ là một thủ đoạn nhỏ khi cần thiết, phần lớn thời gian hắn đều cư xử đúng và tận hưởng quá trình xây dựng đế chế thương mại của mình.

Ung dung trăm năm, nếu đều là nói chuyện yêu đương, chẳng phải nhàm chán lắm sao?

Bộ phim bên này chậm rãi quay, bên kia Quý Hạo đã hẹn gặp quản lý các trang web video lớn, ăn cơm xã giao, dự định bán bản quyền trước. Tiến độ của quá trình này rất chậm, dù sao trong tay hắn cũng không có phim mẫu, đành phải dựa theo kịch bản bán bản quyền, đối phương không thể không cẩn thận.

Sau hai vòng ăn uống với nhân viên có liên quan của các trang web video lớn, Quý Hạo lại bắt đầu hẹn nhân viên liên quan của các đài truyền hình, thoáng chốc một tháng đã trôi qua, Quý Hạo đã lấy lại được một phần tài chính, cuối cùng phim tuyên truyền cũng đã ra mắt.

Có sự nghiệp vững vàng do Nguyễn Minh Trì tự sắp đặt, Quý Hạo hoàn toàn không lo lắng phim này không bán được tiền.

Quả nhiên phim tuyên truyền vừa công bố, trên mạng đã đầy lời khen, hơn nữa do Quý Hạo đặc biệt chọn đề tài cho Nguyễn Minh Trì, ngay cả Quảng Điện còn đồng ý chiếu trên đài, chỉ chờ quay xong và xét duyệt là có thể chiếu trên đài.

Bắt đầu nổi, đầu tư sẽ tự nhiên đến, Quý Hạo đã mua thành công tất cả cổ phần của Quý Phát Vân, từ này về sau là cổ đông lớn nhất của công ty điện ảnh Thiên Địa.

Hơn nữa Nguyễn Minh Trì đóng vai chính trong phim truyền hình, sau khi được chiếu trên đài thì cậu cũng dần nổi tiếng, cũng đã có nhà quảng cáo tìm tới.

Nguyễn Minh Trì theo sự sắp xếp của công ty quản lý chạy vài vòng mới trở về, Quý Hạo vừa hỏi cậu kiếm được bao nhiêu tiền, Nguyễn Minh Trì nói ra một con số thì Quý Hạo nổi giận ngay.

Vắt kiệt sức lực người ta mà trả không được bao nhiêu.

Mẹ nó!

Quý Hạo lập tức quyết định sau khi kiếm được tiền sẽ mua lại công ty của Nguyễn Minh Trì, một người kiếm được tiền mà chia cho bốn nhà, khuôn mặt nhỏ chăm chỉ làm việc cũng không còn tí thịt nào, vậy mà chỉ mới kiếm được chút tiền cỏn con đó.

Hắn đau lòng.

Hiếm khi buổi tối hai người không có việc gì làm nên liền ở trong phòng xem tin tức, Quý Hạo chớp mắt, Wechat của Nguyễn Minh Trì liền vang lên.

Bạn cùng phòng gửi tin nhắn: [Hôm nay tôi thấy cậu trên TV, mà nói thật dạo gần đây tôi thấy cậu thường xuyên lắm, cậu đang hot phải không?]

Nguyễn Minh Trì cầm lấy điện thoại trả lời: [Chỉ là mấy chương trình thương mại nhỏ thôi.]

[Quá trình quay phim truyền hình mới thế nào rồi?

[Còn một thời gian nữa.]

[Hiện tại giàu rồi, cậu sẽ mua một ngôi nhà trong xưởng phim chứ?]

[Mua không nổi.]

[Không thể nào, ngôi sao điện ảnh kiếm được rất nhiều tiền mà.]

[Đó là ngôi sao hạng một hạng hai, tôi chỉ cần kiếm đủ tiền sinh hoạt là được.]

[Không sao, cậu nhất định sẽ hot thôi, tôi tin cậu.]

[Cảm ơn lời chúc của cậu.]

Tắt điện thoại, Nguyễn Minh Trì ngẩng đầu thấy Quý Hạo nhìn mình, cậu lập tức quyết định thẳng thắn nhận tội để được khoan dung: “Là bạn cùng phòng trước đây.”

“Hai người vẫn còn liên lạc?” Quý Hạo nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm.

“Thỉnh thoảng tâm sự.” Nguyễn Minh Trì vội vàng giải thích: “Thật sự chỉ tâm sự thôi.”

Đúng lúc này, bạn cùng phòng gửi một tin nhắn mới.

[Đúng rồi, dạo này cậu có bận không? Tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm, ở chung lâu như vậy còn chưa chính thức gặp mặt, chờ cậu nổi tiếng rồi cũng không tiện làm phiền nữa.]

Trong ánh mắt bức bách của Quý Hạo, Nguyễn Minh Trì không cần suy nghĩ trả lời: [Dạo này tôi bận việc lắm, xin lỗi.]

Quý Hạo vừa hài lòng với sự ngoan ngoãn của bé Tiên, vừa nhìn “đường tình bạn” nối với mình, không hiểu sao lại cảm thấy u sầu.

“Đường tình bạn” quá yếu, dường như không tồn tại, mức độ này còn lâu mới có thể trở thành “năm thứ tình cảm”, nhưng hắn thật sự không muốn từ bỏ vị trí tình bạn này, làm sao bây giờ?

Giọt nước làm thủng hòn đá phải mất một thời gian, vậy cứ từ từ mài thôi.