Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 46: Đó là tình thú của hai người họ



Một dòng dõi giàu có lâu đời như vậy cũng không thiếu các nhà quản lý chuyên nghiệp, có không dưới 20 đội quản lý chuyên nghiệp do gia tộc thuê, tổng cộng 300 người, đầu tư vào các ngành công nghiệp trên toàn thế giới.

Tiền kiếm được ngày càng nhiều.

Hầu như không có ngành nào không kiếm được tiền.

Dù sao nền tảng dày như vậy, muốn phá thì phá, không kiếm tiền lập tức rút vốn, tuy quá mức vô tình, nhưng cũng chính cách này mới đảm bảo tài sản của gia tộc tiếp tục kéo dài.

Quý Hạo có ý định trao quyền lực cho Nguyễn Minh Trì, cũng muốn xem tham vọng trong sự nghiệp của cậu sẽ bành trướng đến mức nào, mới có thể xuống tay với hắn lần nữa. Cho nên trong lúc tắm, Quý Hạo liền liên lạc với trưởng đại diện đầu tư của mình qua video, giới thiệu Nguyễn Minh Trì với anh ta.

Người thông minh không cần nhiều lời, khi Quý Hạo đẩy Nguyễn Minh Trì ra trước mặt người khác, cũng tương đương với cho cậu một chiếc chìa khóa có thể tự do ra vào cửa chính.

Thông tin kết thúc, Quý Hạo nhìn Nguyễn Minh Trì, lần này thấy rõ ánh sáng rực rỡ trong mắt cậu, đó là sự hưng phấn không thể che giấu.

“Chưa hết đâu.” Quý Hạo nói: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ dẫn em đi thị sát các sản nghiệp khác nhau, mệt lắm đấy, em chuẩn bị tinh thần đi.”

Nguyễn Minh Trì cố gắng che giấu kích động của mình, chỉ bình tĩnh “dạ” một tiếng, sau đó lấy khăn tắm đắp lên đùi Quý Hạo, xoa bóp cho hắn.

Chỉ là một người hầu thiếp thân được nhân nuôi để đổi mệnh tránh tai mà thôi, nhưng lại có thể chạm vào một góc của cải, trong giây lát thậm chí Nguyễn Minh Trì cảm nhận được một loại may mắn méo mó.

Giống như một hạt giống được sinh trưởng từ khe đá, khi mọc ra những chiếc lá xanh tươi dưới ánh mặt trời, dù sau lưng vẫn còn tảng đá thì vẫn cao ngất mà khao khát.

Lần đầu tiên, bằng lòng chăm sóc tên cặn bã này.

Quý Hạo được ấn chân không hề có cảm giác gì, từ eo trở xuống hoàn toàn mất chức năng, suốt ngày mặc bỉm người lớn đã khổ, chưa kể đến một việc mà bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được.

Vậy nên Nguyễn Minh Trì rất yên tâm, cậu lại nói chuyện yêu đương dối trá khiến người ta tởm lợm với Quý Hạo, nhưng thực ra cũng chỉ chơi trò tình yêu với tên cặn bã âm lãnh quái gở này thôi.

Cậu có thể chăm sóc hắn mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Song hôm nay hơi khác.

Người đàn ông ngâm mình trong thùng tắm ngoắc ngón tay với hắn, ánh mắt có chút tối, nói: “Vào đi.”

Nguyễn Minh Trì sửng sốt, hoang mang nhìn hắn.

Người đàn ông nói: “Tôi muốn ôm em, vẫn luôn muốn.”

Nguyễn Minh Trì hiểu, cậu nhìn người đàn ông, lại nhìn thoáng qua lọ thuốc màu xanh lá cây, rõ ràng muốn từ chối nhưng lại giống như con cá bị câu kéo, dù có vùng vẫy thế nào cũng chỉ có một kết quả cuối cùng.

Ngay cả trò chơi tình yêu cũng đã chơi mấy ván, cậu cảm thấy mình đã có thể vờ ra yêu mến với tên cặn bã, cho dù tiến thêm một bước thì có thể làm sao, cũng chỉ là một tên cặn bã vô dụng mà thôi.

Nguyễn Minh Trì thu tay lại, mái tóc đen bị hơi nóng hung qua rất đen, bao lấy khuôn mặt quá mức trắng nõn, đường nét đẹp đẽ và nụ cười lạnh lùng, cậu giơ tay cởi cúc áo sơ mi.



Ngày hôm sau Nguyễn Minh Trì tỉnh dậy trên một chiếc giường xa lạ, vừa tỉnh dậy đã ảo não muốn cắn nát răng.

Một tên vô dụng từ đầu tới chân lại có thể nghĩ ra nhiều trò vặt như vậy, cậu phải cắt hết internet trong nhà, không biết hắn đã xem và học được mấy trò của thái giám này ở đâu.

Hít sâu một hơi, mở mắt ra, người bên cạnh vẫn đang ngủ, ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu vào, phác họa một bên khuôn mặt của người đàn ông, rất sâu sắc nhưng cũng khiến Nguyễn Minh Trì buồn nôn.

Cậu cắn môi dưới, từ trên người nam nhân trở xuống giường lại tìm không thấy quần áo của mình, cuối cùng mở tủ đồ tìm được đồ của người đàn ông mặc vào, lúc này mới đóng cửa rời đi.

Cậu vừa đi thì Quý Hạo mở mắt.

Thoải mái thật.

Đời trước mất hai tháng mới dỗ được người ta về, đến lúc ăn đến miệng thì đã nửa năm, ai ngờ “thế giới dây trưng” thoạt nhìn có vẻ thảm nhưng lại có phúc lợi đãi ngộ tốt đến thế, hắn vừa đưa mắt thì bé Tiên đã ngoan ngoãn dán lên, cho dù bị bắt nạt tàn nhẫn, cũng không dám từ chối.

Hai đời trước hắn đều cẩn thận cưng chiều bé Tiên, hóa ra giới hạn của cậu còn thấp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng?

Không cẩn thận, chơi hơi quá đà.

Thế mới biết không thể ép người quá ác, Quý Hạo tỉnh lại ngay khi Nguyễn Minh Trì vừa động, hắn cũng không ngăn cậu lại, dù sao thời gian còn dài, phúc lợi như vậy cũng không phải hưởng thụ một lần thì hết, từ từ cũng đến thôi.

Quý Hạo nằm trên giường cả đêm, lưng tê rần muốn xoay người còn có chút khó khăn, đành mặc kệ yên lặng chờ đợi.

Quả nhiên, Nguyễn Minh Trì mới rời đi không lâu lại mở cửa đi vào, ngồi xổm bên giường nhẹ giọng gọi: “Cậu chủ, dậy đi, máy bay đang ở sân bay chờ chúng ta.”

Quý Hạo sáng sớm đã tỉnh, lúc này mới mở mắt ra, vẻ mặt ngơ ngác suy nghĩ một lát rồi nói: “Đi máy bay đi đâu vậy?”

Nguyễn Minh Trì cắn môi nhắc nhở: “Hôm nay cậu nói phải đi thị sát sản nghiệp.”

Quý Hạo cầm chăn đắp lên đầu: “Phiền quá, không đi.”

Nụ cười trên mặt Nguyễn Minh Trì lập tức biến mất, chớp mắt một cái, suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, cuối cùng nói: “Vậy được rồi, cậu chủ ngủ chưa đủ, em ngủ với cậu một giấc nữa.”

Quý Hạo kéo chăn xuống, quay đầu nhìn cậu, ánh mắt trở nên trong trẻo hơn rất nhiều: “Em dậy từ lúc nào?”

“Mới vừa ngủ dậy, sợ quấy rầy giấc ngủ của cậu.”

“Ồ.” Quý Hạo như nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên vẻ xấu xa: “Cơ thể của em không sao chứ? Cảm giác thế nào?”

“…” Nguyễn Minh Trì từ kẽ răng nặn ra hai chữ: “Tốt lắm.”

“Vậy sau này cứ thế này, dù tôi có tàn tật nhưng cảm giác cũng không thể thiếu, tôi tuyệt lắm có phải không?”

“…” Lần này Nguyễn Minh Trì thật sự nói không nên lời trái lương tâm, nhưng lại sợ Quý Hạo phát hiện, tựa đầu lên vai Quý Hạo, rầu rĩ “dạ” một tiếng.

Quý Hạo chọc ghẹo người ta một hồi, tâm trạng vô cùng tốt, hơn nữa thật sự không muốn bổ “dao lớn” đã chuẩn bị sẵn vào lúc này, còn quá sớm mà nền còn chưa đủ, thế nên vỗ vai Nguyễn Minh Trì, nói: “Giúp tôi rửa mặt, tôi nhớ ra rồi đã hứa phải dẫn em đi thị sát sản nghiệp.”

Nguyễn Minh Trì lại lắc đầu: “Hôm qua em mệt quá nên ngủ mất, bây giờ mới hiểu, làm từ thiện cậu có thể làm, tích phúc phúc báo, em làm với cậu, nhưng cậu chỉ bị tật ở chân thì cần gì phải lo liệu những chuyện sau này.”

Quý Hạo ôm chặt Nguyễn Minh Trì: “Tôi biết em lo lắng, nhưng gần đây sức khỏe tôi thật sự không tốt lắm.”

“Thôi, em đi thị sát sản nghiệp, em sẽ giúp cậu liên lạc với bác sĩ giỏi nhất trong nước, em tin vào khoa học.”

“Nhưng làm từ thiện cũng phải làm, chuyện này nhất định phải do em làm, người tôi tin tưởng chỉ có em.” Quý Hạo cầm tay Nguyễn Minh Trì, quanh co hồi lâu mới nói ra yêu cầu của mình.

Thiết lập của Quý Hạo vui giận thất thường, Nguyễn Minh Trì đã chịu đủ khổ từ Quý Hạo đến nỗi không dám chỉ dựa vào một câu nói thì coi đó là thật nên khiến cậu phải chứng thực nhiều lần.

Hôm nay được Quý Hạo hứa hẹn một lần nữa, khóe miệng căng thẳng lúc này mới dịu đi, dỗ Quý Hạo mấy câu, lúc này mới nóng lòng thu dọn hành lý.

Sản nghiệp của nhà họ Quý lớn thật, gần như đều giao cho nhân viên quản lý chuyên nghiệp, chỉ có người quản lý trực tiếp báo cáo với người cầm quyền của nhà họ Quý, nhưng thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng đi thị sát sản nghiệp, không thể quay lại trong vòng một tháng.

Nguyễn Minh Trì nóng lòng muốn rời khỏi đây.

Đây là một cái lồng sắt to lớn còn chẳng phải lồng son nạm ngọc, nó đầy gai góc, rỉ sét, thậm chí còn thấm đẫm máu tươi và mùi thối nát khắp nơi khiến cậu phát ốm.

Nhưng từ ngày cậu bước vào nơi này đã bị nhốt ở đây, hệt như chó buộc dây xích, đầu bên kia của xích bị Quý Hạo nắm trong tay, chỉ có hắn nắm thì cậu mới có thể bước đi.

Cậu đã từng hi vọng Quý Hạo chết sớm chút, thậm chí không đợi tử thần thu hoạch đã tự tay vung liềm định cắt đầu của hắn.

Cậu nóng lòng muốn chạy trốn.

Nhưng bây giờ, ý nghĩ này đã phai mờ theo một câu của đối phương.

Một tham vọng khác bắt đầu nảy mầm và phát triển mạnh mẽ, hệt như khi cậu ngồi ở trong máy bay tư nhân xa hoa này, hưởng thụ rượu và đồ ăn ngon thì những suy nghĩ điên cuồng ấy lại không thể dừng lại.

Muốn tận dụng cơ hội này càng nhiều càng tốt để chuyển tài sản của Quý Hào, có lẽ lần sau chiếc máy bay này đã đứng tên của cậu.

Nguyễn Minh Trì học đại học tài chính, rõ ràng không có kinh nghiệm thực tế, nhưng đường sự nghiệp vững chắc của cậu đã ban cho cậu một bộ não thông minh, từ đấy mà suy ra, kiến thức tích lũy được trong nhiều năm đủ để cậu biết mình nên làm thế nào để từng bước nuốt trọn cả nhà họ Quý.

“Minh Trì.” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai, vừa quay đầu lại đã thấy Quý Hạo giống như một con giòi đang quằn quại trên ghế, sau đó đáng thương nói: “Tôi không thoải mái, em giúp tôi điều chỉnh một chút.”

Nguyễn Minh Trì cụp mắt, lông mi dài che khuất ánh sáng trong mắt, cậu đi tới bên cạnh Quý Hạo, kiên nhẫn điều chỉnh tư thế ngồi của hắn, cuối cùng thậm chí còn nửa quỳ xuống đất, cẩn thận sửa sang lại tất giày của hắn.

Tiếp viên hàng không thấy cảnh này, trong mắt lộ ra tò mò và chút khinh thường, hơi nhướng mày, dời tầm mắt sang chỗ khác.

Làm xong bước cuối cùng Nguyễn Minh Trì từ dưới đất đứng dậy, còn chưa kịp đứng vững đã bị Quý Hạo giữ chặt tay, áp đôi môi mềm mại lên mu bàn tay cậu, chân thành tha thiết nói: “Cảm ơn em, chỉ có em ở bên cạnh, tôi mới cảm thấy thoải mái tự tại như vậy, rời khỏi em tôi phải làm sao đây.”

Quý Hạo dừng một chút, còn nói: “Tôi nhớ em có bằng lái xe quốc tế đúng không? Lát nữa xuống máy bay tôi mua một chiếc ô tô cho em, trong khoảng thời gian này em cứ lái xe.”

“Dạ.” Trong lòng Nguyễn Minh Trì không hề dao động, trong trường hợp biết rõ tài sản của Quý Hạo, cho dù hắn mua chiếc xe đắt tiền nhất, ở trong mắt Quý Hạo có lẽ cũng là cho cậu một tấm thẻ xe buýt còn kiêm công việc tài xế.

Song tiếp viên hàng không đứng cạnh cửa cắn môi dưới, nhìn Nguyễn Minh Trì với vẻ ngưỡng mộ.

Quý Hạo thu hết mọi thứ vào mắt thì thầm cười lạnh, hắn đổi cách “chơi đùa” với Nguyễn Minh Trì, đó là tình thú của hai người họ nên người ngoài khinh thường Nguyễn Minh Trì dù chỉ một chút hắn cũng không vui, huống chi Nguyễn Minh Trì của thế giới này đặc biệt tự ti gai góc, nói không chừng chỉ một ánh mắt của người bên ngoài, cũng có thể xé rách dây thần kinh đang căng thẳng của cậu.