Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 50: Song làm người bị hại, cậu không muốn tỏa ra đồng cảm với hắn



Quả nhiên, chẳng mấy chốc Quý Hạo đã chìm vào giấc ngủ, ngủ rất sâu, nhưng hắn vẫn nắm chặt tay Nguyễn Minh Trì, cậu phải mất rất lâu mới rút tay ra.

Cậu gấp rút xoay người ngồi dậy, vô tình nhìn thoáng qua thấy vầng thâm xanh đen đậm dưới mắt Quý Hạo.

Sức khỏe của Quý Hạo vô cùng kém luôn ngủ rất lâu nên rất ít khi mắt bị thâm quầng, trong ký ức của cậu, ngoại trừ cha mẹ Quý Hạo xảy ra chuyện, tuy hắn vẫn ngồi trên xe lăn nhưng vẫn luôn duy trì khí chất của mình, đôi mắt hắn sáng ngời có thần, dùng khí chất kiêu căng chống đỡ thể xác yếu ớt của hắn như “chiến sĩ” không bao giờ gục ngã.

Thật ra cậu cũng biết Quý Hạo nhất định phải làm cho mình trở nên “mạnh mẽ” lên, nhà họ Quý quá giàu có, nhưng lại là cô nhi duy nhất ngồi trên núi vàng, không biết có bao nhiêu người chờ hắn chết, bao gồm cả cậu đều như sói rình hổ muốn cướp tài sản của hắn.

Cho nên sắc bén hung dữ, đều là giả vờ.

Ít nhất thật lâu trước đây cậu cũng từng thấy dáng vẻ vui vẻ tỏa nắng của hắn.

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mới biến thành như vậy?

Nguyễn Minh Trì không biết.

Song làm người bị hại, cậu không muốn tỏa ra đồng cảm với hắn.

Nguyễn Minh Trì rút kim tiêm trên tay ra rồi thay quần áo ra ngoài, lần này cậu bắt taxi, trên đường bắt đầu liên hệ với các cổ đông, nói: “Chúng tôi có sắp xếp khác với cổ phần của nhà họ Quý ở WB, tôi cần gặp các anh một lần, tôi sẽ liên hệ với luật sư và tổng giám đốc, anh nói cho tôi biết địa điểm càng sớm càng tốt, sự kiên nhẫn của cậu Quý đó giờ không nhiều lắm.”

Nhanh chóng liên lạc với những người có liên quan, cầm một chiếc lông gà làm mũi tên chỉ đường, tính cách quái gở của Quý Hạo và thân phận người gần gũi với hắn đã giúp cho kế hoạch của cậu tiến triển thuận lợi.

Mười hai giờ tối hôm đó, khi Nguyễn Minh Trì lê đôi chân mệt mỏi trở lại bệnh viện, quả nhiên Quý Hạo vẫn còn đang ngủ.

Cậu rón rén thay quần áo, vờ như không có gì thay đổi, nằm bên cạnh Quý Hạo, sau đó nhớ tới những chuyện mình đã hoàn thành hôm nay, nhất thời thấy mặt Quý Hạo cũng không còn đáng ghét nữa.

Cậu nghiêng người, cúi đầu, nhẹ nhàng tựa trán lên vai Quý Hạo, mệt mỏi nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Trong lúc ngủ, cậu cảm giác được người đàn ông bên cạnh mình cử động cơ thể, vì thế cậu lầu bầu một tiếng, điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái hơn rồi vòng tay qua eo người đàn ông, mọi thứ đều rất tự nhiên, cũng rất thoải mái, hệt như bọn họ đã trải qua vô số lần những đêm như vậy, cậu hoàn toàn buông bỏ suy nghĩ và cảnh giác, dựa dẫm ngủ ở bên cạnh hắn, thả mình chìm vào giấc mơ càng đen càng ngọt.

Mà Quý Hạo “ngủ” bên cạnh không mở mắt, chỉ quen thuộc mà quay đầu lại, hôn nhẹ lên mái tóc của Nguyễn Minh Trì, khóe miệng nhếch lên tiếp tục “ngủ say”.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba đều như vậy, Nguyễn Minh Trì nhân lúc Quý Hạo ngủ bèn đi ra ngoài, trở về còn có thể ngủ một giấc với hắn, chuyện nhượng cổ phần cũng tiến hành đâu vào đấy.

Chỉ là gần đến ngày xuất viện, tinh thần Quý Hạo đã trở nên tốt hơn, thời gian ngủ cũng liên tục rút ngắn, đến ngày cuối cùng khi Nguyễn Minh Trì vội về vừa mới lên giường thì Quý Hạo đã tỉnh, tình xong thì tra tấn cậu khiến đầu óc như lên mây, thậm chí không cách nào nhớ nổi những việc mình đã làm trong hai ngày qua có đúng hay không.

Thật ra cho dù có sai lầm thì có thể làm sao, Quý Hạo luôn chọn “làm như không thấy” đây là mồi câu của hắn, hắn vui vẻ bị con cá đuổi bắt, sau đó một hơi nuốt chửng.

Song làm người đứng ngoài quan sát toàn bộ diễn biến, đến ngày thứ tư, Quý Hạo đã không còn cho Nguyễn Minh Trì cơ hội nữa, cùng cậu làm thủ tục xuất viện rồi trở lại khách sạn, ban ngày luôn tỉnh táo, ban đêm nhất định phải giữ Nguyễn Minh Trì bên cạnh mình.

Nguyễn Minh Trì nóng lòng không thôi, bận rộn nhiều ngày như vậy còn thiếu một bước cuối cùng là ký hợp đồng, kết quả các cổ đông khác đã ký hợp đồng, nhưng cậu vẫn không có thời gian ký. Cho đến ngày thứ ba trở lại khách sạn, khi các cổ đông gọi điện thoại tới lần nữa, Nguyễn Minh Trì không kiềm chế được, ngoan ngoãn ở bên cạnh Quý Hạo, hết lòng chăm sóc hắn đến khi cảm thấy đã đủ lửa thì nói: “Cậu chủ, hôm nay em đã khỏe rồi, định rời đi một lát.”

Khuôn mặt vốn đang cười của Quý Hạo thoáng chốc lạnh như băng, yên lặng nhìn Nguyễn Minh Trì, cậu đè lại trái tim đang đập loạn xạ, giọng điệu bình tĩnh: “Lần này ngoại trừ thị sát sản nghiệp, chủ yếu là làm từ thiện tích phúc cho cậu, nhưng vì em mà nấn ná mãi, dù gì đã mười ngày trôi qua vẫn không có tiến triển làm em cứ thấy băn khoăn.”

Nói đoạn, cậu chờ mong nhìn Quý Hạo, vì ngồi ở bên cạnh hắn, một đôi tay vô thức đặt ở trên đùi hắn xoa rồi ấn.

Quý Hạo ngửa người dựa vào sô pha, nhắm mắt hưởng thụ một hồi, cho đến khi lại cảm nhận được tâm trạng nóng nảy của Nguyễn Minh Trì, lúc này mới mở mắt ra bình thản nói: “Được, có thể.”

Ánh mắt Nguyễn Minh Trì sáng lên, cười bảo: “Vậy em đi chuẩn bị đây.”

“Tôi đi với em.” Ai ngờ câu tiếp theo Quý Hạo lại nói như vậy, tất cả động tác của Nguyễn Minh Trì lập tức dừng lại, lông mày khẽ cau lại đang định tìm cái cớ để thoát khỏi Quý Hạo, cuối cùng hắn lại kết luận: “Em không thể đi bất cứ đâu mà không có tôi, tôi đã nói rồi, chẳng lẽ em muốn rời xa tôi?”

Lời ẩn chứa ý đe dọa khiến Nguyễn Minh Trì hiểu rõ, chỉ cần mình dám gật đầu, tương lai có lẽ sống mãi trong căn biệt thự đó, cho nên cậu cố hết sức điều chỉnh biểu cảm, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Đương nhiên là cùng nhau, rời khỏi cậu chủ, em là cái thá gì? Em cái gì cũng không làm được, không phải sao?”

Quý Hạo hài lòng gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cậu: “Ôm tôi lên xe lăn.”

Lộ trình từ khách sạn đến nhà máy “WB”, không biết Nguyễn Minh Trì đã đi bao nhiêu lần, nhưng hôm nay cậu vô cùng mất tập trung.

Vì xảy ra tai nạn xe cộ, Quý Hạo không cho cậu lái xe nữa, hai người ngồi ở ghế sau, nhất thời không nói gì, Nguyễn Minh Trì mới có thời gian sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cuối cùng xác nhận ngoại trừ việc mình gặp cổ đông mấy ngày trước, khi bàn chuyện và hợp đồng không có kẻ hỡ, đợi lát nữa chỉ cần cảnh cáo một chút, mấy cổ đông đó sẽ không đề cập đến chuyện đã gặp mặt trước mặt Quý Hạo.

Vậy điều cuối cùng còn lại là ký hợp đồng?

Bán lại cổ phần rồi chuyển vào tài khoản từ thiện, đồng thời số cổ phần vượt giá trị hợp đồng sẽ chuyển sang tài khoản khác, trên danh nghĩa sử dụng vào mục đích khác nhưng thực chất là tài khoản cá nhân của cậu.

Thủ đoạn này không tính là cao minh, dù sao hiện tại cậu là người không ai muốn cũng không có tiền, nếu không phải ỷ vào Quý Hạo tin tưởng thì cậu đã không làm được đến bước này.

Nhưng chỉ cần bước đầu tiên thành công, thì tiếp theo sẽ dễ dàng.

Nghĩ như vậy, xe dừng ở cửa nhà máy “WB”, Nguyễn Minh Trì phục hồi tinh thần, vội vàng xuống xe đẩy xe lăn ra, sau đó ôm Quý Hạo lên xe, lại mở tấm chăn mỏng đắp lên hai chân, sau khi sửa sang xong thì đi vòng ra sau xe đẩy xe lăn về phía trước.

Cậu làm rất cẩn thận, không để ý đến ánh mắt của người khác, thói quen trở thành tự nhiên, chu đáo và ân cần, tuy trong ánh mắt những người đứng ngoài bàng quan lộ ra chút mỉa mai, nhưng sâu thẳm bên trong là sự ghen tị không thể che giấu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Nguyễn Minh Trì là người tri kỷ nhất bên cạnh Quý Hạo, hiện nay Quý Hạo kế thừa gia sản lớn như vậy, Nguyễn Minh Trì hoàn toàn là tồn tại dưới một người trên vạn người, không biết có bao nhiêu người muốn thay thế Nguyễn Minh Trì, trở thành con chó liếm bên cạnh Quý Hạo.

Đây chính là ưu thế của Nguyễn Minh Trì, nếu không chuyện chuyển nhượng tài sản này nào có đơn giản như vậy, nhà họ Quý có một đội quản lý tài sản chuyên trách, cho dù là chuyên gia muốn chuyển nhượng tài sản của nhà họ Quý cũng phải mất ba đến năm năm, không thì cũng chẳng xi nhê chút nào. Còn Nguyễn Minh Trì chỉ cần gặp cổ đông vài ngày là có thể giải quyết xong chuyện, vì cậu là người bên cạnh Quý Hạo, cũng bởi vì Quý Hạo làm như không thấy, thậm chí còn cố ý giúp cậu lấp liếm.

Cho nên sau khi cổ đông xuất hiện cũng không ai hoài nghi, hơn nữa Quý Hạo rất ít khi nói chuyện với người khác nên kế hoạch của Nguyễn Minh Trì được thực hiện thuận lợi.

Chỉ là trước khi ký hợp đồng, người quản lý mới nhận được điện thoại ngắt lời họ, nói: “Tại thị trường chứng khoán New York vừa mở cửa, chỉ số chứng khoán WB đã tăng 10% và đạt đến giới hạn hàng ngày trong vòng chưa đầy một giờ, theo luật giao dịch chứng khoán, một sự thay đổi lớn như vậy cấm giao dịch cổ phiếu lớn, hơn nữa theo điều tra của chúng tôi, nếu tiếp tục nắm giữ cổ phần của WB, lợi nhuận cuối năm rất có thể sẽ tăng lên khoảng 30 triệu, bán cổ phiếu vào thời điểm này không phù hợp với cách xử lý sản nghiệp ‘không sinh lời’.”

“Cái gì?!” Người ngạc nhiên nhất vẫn là Nguyễn Minh Trì, mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn quản lý.

Các cổ đông đang mặt ủ mày chau lập tức trời trong mây trắng, liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười.

Quý Hạo lười biếng hỏi: “Vì sao đột nhiên tăng?”

Người quản lý nói: “Bởi vì ngài Quý đến thành phố B, hơn nữa rất chú ý đến thương hiệu WB nên đã kích hoạt hiệu ứng thị trường, có tin đồn lan ra bên ngoài, có vẻ như ngài muốn đầu tư nhiều hơn vào thương hiệu WB.”

Nguyễn Minh Trì cau mày chặt đến nỗi cậu không thể tin vào những gì mình nghe được.

Quý Hạo lại nhìn về phía quản lý nói: “Nếu tôi đầu tư nhiều hơn thì sao? Mấy người dự đoán sẽ có tác dụng gì?”

Một cổ đông đã không thể chờ đợi được nói ra: “Thật ra một đại lý ở châu Âu đã liên hệ với chúng tôi vào sáng nay, bọn họ muốn giới thiệu mẫu xe mới nhất của chúng tôi, dự kiến sẽ mua khoảng 30.000 chiếc, nếu bán được sẽ tương đương với lợi nhuận của chúng tôi trong hai năm qua.”

Quý Hạo nhắm mắt suy tư, tất cả mọi người đang chờ đáp án của hắn.

Việc duy trì kế hoạch tiếp tục chuyển nhượng vốn cổ phần hay đầu tư thêm để hồi sinh công ty đều chỉ trong một ý nghĩ của Quý Hạo.

Mu bàn tay nắm góc áo của Nguyễn Minh Trì gần như trắng bệch.

Trong khoảng lặng khiến người ta ngột ngạt, Quý Hạo mở mắt bèn nói: “Mau đưa cho tôi một kế hoạch đầu tư càng sớm càng tốt, tôi sẽ tăng thêm số tiền đầu tư.”

“Tuyệt!” Tuổi của mấy cổ đông cộng lại đều sắp vượt qua ba trăm nhảy cẫng lên.

Một ngụm máu đọng lại trong cổ họng Nguyễn Minh Trì, nghẹn đến nỗi bụng đầy đau đớn, sau đó tức giận nhìn Quý Hạo định lên án sự xảo trá của Quý Hạo bằng ánh mắt.

Việc này đúng là oan uổng cho Quý Hạo.

Cả năm tình cảm của Nguyễn Minh Trì ở thế giới này đều đứt, chỉ còn lại mỗi đường sự nghiệp vững chắc, có thể nói làm gì kiếm được nấy, chỉ cần có cơ hội, của cải của cả thế giới đều dễ dàng nằm trong tay cậu.

Cho nên khi cậu nhìn chằm chằm vào sản nghiệp này của Quý Hạo, cố gắng chiếm đoạt thì thuộc tính “cá chép” của cậu cũng bắt đầu phát huy tác dụng, người chẳng chút liên quan cũng có thể chủ động tìm tới cửa, có ít đồn thổi là có thể khiến cổ phiếu tăng vọt.

Bây giờ đã kiếm được tiền, tất nhiên Quý Hạo không thể bán được, nếu bán chẳng phải mâu thuẫn à?