Trong lòng Quý Hạo khẽ động, buông lỏng bản linh ra.
Hắn kinh ngạc nhìn Nguyễn Minh Trì hôn mê bất tỉnh, trong lòng như có sóng to gió lớn.
Tốc độ đọc ký ức nhanh cỡ nào, Quý Hạo nhận ra bí mật của thế giới cũng tương đương với việc đột phá quy tắc của thế giới này, năng lực vượt xa Nguyễn Minh Trì.
Khi nhìn thấy ký ức “kiếp trước” của Nguyễn Minh Trì, Quý Hạo không thể nào phủ nhận rằng đây là giả.
Thế giới có thể làm giả, có thể xây dựng một thế giới rộng lớn như thật nhưng lòng người lại không thể nào điều khiển.
Hay là nói, đây lại là một cái bẫy?
Trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên Quý Hạo quay đầu nhìn Nguyễn Tiên Nhi vẫn luôn đứng ở phía sau.
Hắn giơ tay lên, ngón tay giữ chặt cổ Nguyễn Tiên Nhi, chậm rãi kéo về phía mình, im lặng nhìn cậu hồi lâu cho đến khi Nguyễn Tiên Nhi từ từ nhắm mắt lại, vẻ mặt từ bỏ phản kháng, rốt cuộc Quý Hạo vẫn buông lỏng bàn tay đang ôm cổ Nguyễn Tiên Nhi ra.
“Để ta nhìn thức hải của em.” Quý Hạo nhẹ giọng, cố dùng chất giọng dịu dàng nói: “Ta sẽ không hại em, không cần sợ.”
Nguyễn Tiên Nhi gật đầu, ngẩng đầu lên cao một chút.
Quý Hạo tiến vào thức hải của Nguyễn Tiên Nhi giống như những gì hắn đã thấy trước đó, trống rỗng không hề có linh hồn, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một con rối dựa vào bản linh của Nguyễn Minh Trì để sinh tồn.
Hắn không rõ.
Ngay từ đầu, hắn cho rằng Nguyễn Tiên Nhi là tình duyên ba đời của hắn, mà Nguyễn Minh Trì lại là người thi pháp nhốt hắn lại.
Nhưng bây giờ, tại sao ở sâu trong thức hải của Nguyễn Minh Trì, hắn lại nhìn thấy tình duyên ba đời của họ… thức hải của Nguyễn Tiên Nhi luôn trống rỗng, hắn tìm khắp nơi trong cơ thể cậu, quả nhiên không có chỗ nào khác thường.
Đến tột cùng là chỗ nào không đúng đây?
Tại sao lại khác với suy nghĩ của mình?
Quý Hạo đặt Nguyễn Tiên Nhi xuống, lại quay đầu nhìn Nguyễn Minh Trì đang hôn mê trên mặt đất.
Hắn nhíu mày.
Sau đó nghĩ tới một khả năng.
…
Thành phố thứ hai của ma giới đang rơi vào bầu không khí căng thẳng và tuyệt vọng.
Đại quân tiên minh dễ dàng đánh chiếm được thành thứ ba, giờ phút này đã bay đến bầu trời thành thứ hai, vô số thuật pháp đánh về phía con dân ma giới, những thường dân trong ma giới cũng được cha mẹ nuôi dưỡng nhưng trong mắt đại quân tiên môn lại như con kiến hôi bị giết sạch.
Mặc cho máu chảy thành sông, mặc cho từng tiếng khóc than.
Ma đồng mất đi người mẹ gào khóc trong đống đổ nát, những giọt nước mắt nóng hổi và nỗi đau là thật nhưng mà con dân ma giới lui tới tránh né tai nạn không hề quan tâm đến nhau, hoảng hốt bỏ chạy.
Đám người còn chưa kịp tỏ ra thương hại, một quả cầu ánh sáng hoàn hảo rơi xuống từ trên trời, sắp rơi vào đống đổ nát…
Trong mắt đại quân tiên minh, người ma giới trở thành súc vật, mặc cho người ta xâu xé.
Chiến trường hỗn loạn, cũng làm cho người ta không rảnh để ý tới nhóc.
Uy hiếp đến từ ma tôn giống như mũi đao trên cổ, một giây cũng không dám lơi lỏng.
“Từ bỏ phản kháng, đầu hàng đi, chúng ta cũng không muốn tạo sát nhiệt nữa.” Có người hét lớn trên không trung, nếu có kẻ buông vũ khí xuống quỳ xuống đất đầu hàng sẽ bị pháp khí càn khôn bắt làm tù binh.
Nhưng càng có nhiều người của đại tiên quân môn đang thúc giục lẫn nhau.
“Nhanh lên! Đừng trì hoãn thời gian mà thượng tiên tranh thủ cho chúng ta!”
“Tấn công điện ma vương! Lật đổ ma quân!”
“Tranh thủ thời gian, nhanh lên đi!”
Đại quân tiên minh vượt qua mọi trở ngại, hát vang khúc hát đắc thắng, vì chiến thắng nên không còn ai quan tâm đến việc giành giật chiến lợi phẩm.
Điện ma vương ở phía trước, thắng lợi ở phía trước! Xông lên!
Quả cầu ánh sáng bay vút lên bầu trời được bao quanh bởi sức mạnh sấm sét rồi rơi xuống đống đổ nát.
Tiếng khóc của ma đồng dần trở nên thê lương.
Mắt thấy uy lực của quả cầu ánh sáng đã dán vào cái trán của ma đồng, ma đồng mở to mắt, tiếng khóc biến mất, trong đôi mắt đều là thơ ngây.
Nhóc không biết một giây sau mình sẽ bị ánh sáng trông có vẻ dịu dàng đó xé rách chia năm xẻ bảy.
Cũng không biết mình thậm chí sẽ bị hóa khí, hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Mắt thấy, ma đồng này sẽ theo cha mẹ nó rời khỏi thế giới này.
Giữa tiếng sấm sét đùng đùng.
Đột nhiên một màn ánh sáng đen lấy vị trí của nó làm trung tâm, nhanh chóng lan tràn ra phía xa, thoáng chốc bao phủ 500 km2 thành phố thứ hai, tạo thành một màng ánh sáng giống như bong bóng, bao phủ toàn bộ thành phố.
Dễ dàng ngăn chặn công kích của đại quân tiên minh.
Tiên minh còn chưa kịp phản ứng, bên tai mọi người đã vang lên một tiếng sấm rền.
“Cút!”
Một chữ vô cùng đơn giản dường như chứa đựng quy luật của trời đất là một lực lượng đáng sợ mà con người không thể chống lại.
Khi mọi người trong tiên minh nghe thấy âm thanh thì đều cảm thấy nghẹt thở. Chiến sĩ nhân giới thì không sao chỉ là suy nghĩ thoáng dừng lại, công kích chậm lại nhưng tu sĩ tiên giới đều cảm thấy đạo cơ của mình dao động, sắc mặt trắng bệch, linh khí vận chuyển không trôi chảy.
Đặc biệt là những người có tu vi cao, chẳng hạn như ba đại chưởng môn của tiên giới càng bị cắn trả dữ dội, máu phun ra ngoài bị thương không nhẹ.
Ngay sau đó.
Sắc mặt tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Đây là tu vi đáng sợ bực nào, lại có thể bằng vào sức một mình, ngăn cản hàng tỉ chiến sĩ tiên minh, thậm chí còn trở tay giáng một đòn nặng nề.
Đó là sức mạnh át chủ bài của ma giới?
Hay đó là… ma tôn?
Chiến trường giết chóc sôi sục trở nên yên tĩnh, vì vậy rất nhiều người thấy nam nhân đứng trên đống đổ nát đó.
Hắn mặc một bộ trường sam màu đen, không mặc áo giáp không có vũ khí, mái tóc đen đơn giản được chải ra sau đầu, trông hắn vô cùng thoải mái thảnh thơi.
Quần áo như vậy, vốn nên ở dưới mái hiên nhà uống rượu ngắm trăng chứ không phải trên chiến trường như thế này.
Nhưng lần nào nam nhân đó cũng không mặc giáp hay cầm vũ khí, chỉ đứng đó đã khiến cả chiến trường sợ hãi.
Tiên minh giết đỏ cả mắt giờ đây như có một chậu nước lạnh đổ xuống, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ma tôn đến rồi.
Nguyễn thượng tiên? Nguyễn Minh Trì thì sao?
Thua, thua sao?
Cũng đúng.
Nếu không thua.
Sao lại để cho ma tôn Quý Hạo xuất hiện ở chỗ này.
Nhất thời những chiến sĩ ma giới đang tuyệt vọng lập tức phát ra tiếng hoan hô, các con dân rốt cục cũng dừng lại bước chân liều mạng chạy trốn, quay đầu nhìn lại.
Quý Hạo để ma đồng xuống đất, đẩy vai đứa bé, để nó một mình đi qua đống đổ nát.
Nhưng trong mắt hắn cũng không quá nhiều đau buồn, biết rõ thế giới này là giả, hắn rất khó bỏ ra tình cảm, nhưng dù sao hắn vẫn còn ở trong “cục”, nếu còn chưa phá cục, cũng không thể để mặc thế giới ảo cảnh của bức tranh bị rối tung lên.
Vậy hoàn cảnh cũng không thể quá tồi tệ.
Người nên cứu cuối cùng vẫn phải ra tay.
Khi tiếng bước chân lộn xộn của đứa trẻ xa dần, Quý Hạo chắp tay sau lưng nhìn lên trời.
Đôi mắt đen như mực của hắn va chạm với tam đại chưởng môn của tiên minh, khóe miệng hắn cong lên rồi hỏi: “Vẫn đánh à?”
Tam đại chưởng môn im lặng vài giây, một người tiến lên hỏi: “Thượng tiên đâu?”
“Tất nhiên là bại.”
“Làm sao có thể! Y có tiên khí…”
Quý Hạo cũng không giải thích mà chỉ thờ ơ nhìn chưởng môn trung niên này, đối phương nhìn Quý Hạo dần nghẹn lời.
Đúng vậy, Nguyễn thượng tiên cầm tiên khí vẫn không thể ngăn cản Quý Hạo, cuối cùng bọn họ lại bại ở một bước cuối cùng, khi sức chiến đấu mạnh nhất của hai bên quyết đấu thì bên thua là bọn họ.
Nếu nói tu vi trong thiên hạ tính thành mười bọn họ chỉ được năm, Nguyễn thượng tiên có thể được tám, chỉ sợ ma tôn Quý hạo đã đạt tới mười.
“Đi thôi.” Vị chưởng môn này sau khi suy nghĩ cẩn thận, quyết định thật nhanh, sẽ dẫn quân rời đi.
Sắc mặt ông ta kinh hãi, nói xong câu này, cơ thể đã lập tức lui về phía sau, chỉ muốn chạy trối chết.
“Chết nhiều người như vậy, nói đi là đi sao?”
Âm thanh u ám vang lên bên tai, con ngươi vị chưởng môn này đột nhiên giãn ra, còn chưa kịp phản ứng đã bị sương đen của ma tôn quấn lấy, sương đen này mạnh đến mức thoáng chốc đã bóp nát cơ thể của ông ta.
Chưởng môn dùng tất cả thủ đoạn, cuối cùng miễn cưỡng bảo vệ thần hồn thoát đi.
Chỉ thấy một ánh sáng vàng chạy như bay ra từ trong sương đen, một giây sau đã chạy trốn hàng ngàn dặm, song cũng không dám dừng lại mà liều mạng chạy như điên, chạy từ ma giới trốn về tiên giới, trốn về hang ổ của mình, không dám đi ra nữa.
Quý Hạo giống như bắt bọ chét, chuyên tìm “con to” để bắt, dùng bảy tám phần sức lực phá hủy cơ thể của bọn họ, để cho thần hồn của bọn họ thoát đi, sau này còn có tác dụng lớn.
Chỉ có cung chủ Vọng Nguyệt bị Quý Hạo bóp chết thần hồn, đầu thai chuyển kiếp luôn rồi.
Bản thân Nguyễn Minh Trì có rất nhiều điểm đáng ngờ, Quý Hạo còn có rất nhiều điều nghĩ mãi mà không rõ, nhưng đã có ký ức “tình duyên ba đời” đó thì chính là người của Quý Hạo.
Thế mà còn dám dẫn người cả cung cùng song tu với Nguyễn Minh Trì!
Trước tiên giết tú bà, sau đó tìm thời gian tiêu diệt cả nhà nàng ta.
Người của tiên minh thấy sức chiến đấu mạnh nhất bên mình đều bị Quý Hạo “bóp” chết, không ai có thể chạy thoát.
Ai còn dám ra tay?
Một người rút lui, trăm người quay đầu bỏ chạy.
Trong nháy mắt, liên quân tiên minh vừa rồi còn thanh thế to lớn giờ giống như chó hoang hốt hoảng chạy trốn, nhanh chóng rui lui ngàn dặm, sau đó mới chậm rãi dừng lại.
Một bộ dáng kinh hồn không biết nên ở hay đi.
Quý Hạo mặc kệ người trong tranh của thế giới ảo cảnh này, giải quyết trận chiến, hắn nóng lòng muốn ra ngoài cuộn tranh xem cơ hội phá bức tranh cho nên không để ý tiếng giữ lại của ma tướng mà xoay người hóa thành một vệt ánh sáng đen trở về điện ma vương.
Điện ma vương.
Tẩm cung.
Nhân vật quan trọng nhất của liên quân tiên minh, sức chiến đấu mạnh nhất, Nguyễn thượng tiên Nguyễn Minh Trì được mệnh danh là tao nhã giữ lễ nhất trong thiên hạ, giờ phút này đang ngủ trên chiếc giường lớn của ma vương.
Khi Quý Hạo xuất hiện, Nguyễn Tiên Nhi đang ngồi bên giường ngơ ngác nhìn Nguyễn Minh Trì.
Nguyễn Tiên Nhi thấy Quý Hạo, vội vàng đứng lên, bất an nhìn hắn.
Quý Hạo tiến lên nhẹ nhàng ôm cậu, nhẹ giọng an ủi lúc này mới nói: “Ta có sắp xếp, hiện tại đưa y rời đi, em chớ nghĩ nhiều, ta lập tức sẽ trở về.”
Nguyễn Tiên Nhi nhíu mày: “Em và y…”
“Tạm thời không nói chuyện này.”
Trong lúc nói chuyện, Quý Hạo dùng sương đen bao lấy Nguyễn Minh Trì, tay xé toạc hư không, khi xuất hiện trở lại hắn đã đến núi trưởng lão “Bất Tư Lượng”.
Theo quy tắc của thế giới, ma giới và tiên giới nằm ở vị trí khác nhau, vì vậy không cách nào xé rách hư không mà trực tiếp đến.
Thật đáng tiếc khi quy tắc này chỉ hữu ích cho những người tin chắc rằng thế giới này là thật.
Bây giờ Quý Hạo đã biết thế giới này chỉ là một thế giới ảo cảnh của bức tranh, cùng bản chất với thế giới ảo cảnh trước đó, tất nhiên hắn không còn bị ràng buộc bởi các quy tắc ở đây, muốn đi đâu thì đi chỗ đó, trên trời dưới đất, kỳ trân dị bảo, dễ như trở bàn tay.
Nếu để mô tả thì một đám người được sinh ra và sống trong một căn phòng lớn, tự nhiên họ sẽ cho rằng thế giới chỉ rộng như vậy, bọn họ bị ép phải ở trong phòng ngủ của mình, nhưng nếu bọn họ tiến vào phòng của người khác thì tất nhiên sẽ suy nghĩ nhiều hơn.
Song Quý Hạo đã nhận được giấy phép ra vào toàn bộ căn phòng, nắm giữ chìa khóa của tất cả các phòng ngủ, tất nhiên muốn đi như thế nào thì đi như thế đó.
Thậm chí hắn còn biết thế giới bên ngoài rộng lớn hơn.
Khổ nỗi không có chìa khóa mở cửa.
Bây giờ Quý Hạo đang tìm kiếm chiếc “chìa khóa” này.